Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi


Kiều Sở vốn nghĩ bọn họ cùng lắm là nằm tâm sự với nhau, nào ngờ hiện tại…
Vì Thượng Quan Kinh Hồng nóng vội nên chỉ ở bên ngoài ma xát vài cái liền xâm nhập, nàng ban đầu không thích ứng, nhưng hắn muốn lấy lòng nàng, thấy nàng nhíu mày liền giảm tốc độ, khi chạm tới một điểm ước chừng là nơi mẫn cảm của nàng hắn liền dùng sức trêu đùa, Kiều Sở vốn gắt gao chịu đựng nhưng bị cơn choáng váng ập tới rốt cuộc nhịn không được bật thành tiếng, bên tai nghe được một tiếng cười tà nịnh, nàng đỏ mặt nhìn lại, thấy Thượng Quan Kinh Hồng đăm đăm nhìn nàng không chớp mắt, cúi đầu ghé sát bên tai nàng nói: “Kiều Sở, kêu đi”
Kiều Sở thật sốc không biết nói gì, hắn lại vỗ vỗ bắp chân nàng, nàng vừa thẹn vừa giận nhưng vẫn chiều theo ý hắn, nâng hai chân kẹp lấy thắt lưng của hắn.

Thượng Quan Kinh Hồng vốn nhẫn nhịn khó chịu nhưng vì nàng nên một mực chịu đựng cẩn thận ra vào.

Hắn nhìn ra được vẻ trách cứ trong mắt nàng, hắn từ trước tới nay mỗi lần tìm nữ nhân đều là vì dục vọng đơn thuần phát tiết, nhưng từ khi gặp nàng, lại giống như trời đất đảo lộn, dục vọng của hắn đối với nàng mãnh liệt đến đáng sợ.

Hắn muốn nàng rên rỉ, muốn nàng vì hắn mà mê say, muốn nàng hết thảy đều phải là vì hắn.

“Kinh Hồng, Kinh Hồng…”
Hắn nhẫn nhịn vất vả, thắt lưng bị nàng kẹp chặt đã tê rần, lúc này nàng lại còn vô thức gọi tên hắn, ánh mắt bán tỉnh bán mê, gương mặt đỏ ửng, hắn nhịn sao được, lập tức ôm lấy cả người nàng, động tác thêm mãnh liệt.

“Đứa nhỏ, cẩn thận đứa nhỏ…”
“Ta là đại phu giỏi nhất tự biết phải thế nào…Sở nhi, đừng nhắc nó, gọi tên ta, nói nàng yêu ta….



Số lần bọn họ thân mật trước giờ không nhiều nhưng mỗi lần lại kiểu gì cũng xảy ra hiềm khích, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cả người Kiều Sở vừa khó chịu lại vừa khoái hoạt không biết phải làm sao, còn hắn thanh âm vừa là dụ hoặc vừa mang theo bất mãn…
Dù là ngốc tử hay là hắn thì đều luôn như vậy…
Tim nàng đập như đánh trống, rúc vào trong lồng ngực dày rộng ướt đẫm mồ hôi của hắn, cắn chặt vai hắn chết cũng không lên tiếng.

Thượng Quan Kinh Hồng khẽ kêu đau, giữ lấy đầu nàng không cho nàng cắn nữa, động tác trên người càng nhanh hơn.

Kiều Sở không thể nhúc nhích động đậy, cuối cùng nhịn không được bật khóc, nhưng hắn vẫn giữ chặt eo nàng không buông tha, không biết qua bao lâu, đến khi hạ thân Kiều Sở mãnh liệt run rẩy, đầu óc trống rỗng, trong não như nổ ra vô số tia sáng, cùng lúc nghe hắn hít mạnh một hơi, gầm nhẹ ra tiếng….

…….

Cả người đau nhức không muốn động đậy, Kiều Sở ghé sát vào lồng ngực dày rộng hưởng thụ sự chăm sóc của ai đó, đột nhiên oán hận đấm cho cái đệm thịt sau lưng một cái: “Đáng chết, ban ngày ban mặt dám trốn việc…”
“Là tại ai tới câu dẫn ta…hồ ly…”
“Chàng mới là hồ ly”
Thượng Quan Kinh Hồng tuyệt đối là cái tên đáng chết, ăn no rồi còn không quên xỉa xói nàng, Kiều Sở tức đến nghiến răng nghiến lợi hung hăng cấu véo mặt hắn không thương tiếc.

Thượng Quan Kinh Hồng vốn là cười cợt nàng, nhưng càng lúc ánh mắt hắn càng tối sầm, Kiều sở ngồi trên người hắn cũng cảm nhận được dưới thân hắn có biến hóa, thẹn quá liền mắng: “Thượng Quan Kinh Hồng, chàng còn dám…”
Mấy chữ còn lại chưa kịp nói đã bị hắn nuốt hết vào bụng, hắn hôn nàng, giọng khàn khàn: “Sở nhi, tiếp tục được không?”
Kiều Sở đương nhiên sống chết không chịu, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng đã áp sát nàng, nhớ tới dư vị cùng bộ dáng ngượng ngùng của nàng lại nhịn không được, lập tức xoay người đè nàng dưới thân.

Đúng lúc đó bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa…
Lúc này có là lão tử nhà hắn gõ cửa thì hắn cũng mặc kệ, hắn làm như không nghe thấy, nhưng Kiều Sở da mặt không thể dày bằng hắn, vùng vẫy đẩy hắn ra: “Là Thiết thúc Phương thúc đó, mau đi mở cửa…”
“Không đi, cứ để bọn họ gõ, Sở nhi ngoan đừng động đậy…”
“Dậy mau…”
Kiều Sở ức muốn khóc, ngộ nhỡ lão Thiết đạp cửa xông vào thì sao giờ….

.

Thượng Quan Kinh Hồng ăn mấy đá của nàng, khẽ rủa vài câu nghiến răng nghiến lợi đứng lên, mặc quần áo, đội mặt nạ, còn không quên quay đầu lại nói: “Lát nữa bù cho ta”
Kiều Sở trợn mắt co giò đạp vào mông hắn một cái, hắn bất mãn hừ hừ bước ra cửa.


Kiều Sở lại gọi ngược hắn lại: “Này, quay lại đây mặc áo choàng vào”
Trên người hắn hiện rõ mấy dấu vết cào cấu của nàng, hắn cứ thế mà đi ra ngoài kẻ ngốc nhìn cũng biết bọn họ vừa làm cái gì.

“Còn nhiều chuyện lát ta chỉnh chết nàng, mặc rồi lát lại phải cởi ra mặc làm gì.

Cũng chỉ là lão Thiết thôi nàng sợ cái gì”
Kiều Sở đơ người không nói được một lời, thừa dịp này hắn đã lảng ra ngoài mất.

…….

.

Thượng Quan Kinh Hồng diện vô biểu tình nhìn chằm chằm đám người trước cửa.

“Gia…”
Thiếu niên đứng ngoài vừa mới mở miệng gọi, Thượng Quan Kinh Hồng đã đóng sập cửa lại.

……
Lúc hắn quay lại giường Kiều Sở đang luống cuống mặc quần áo, nghe giọng hắn cực kỳ không hài lòng: “Nàng cho người đi gọi đám người Ngũ ca?”
Kiều Sở gật gật đầu: “Phương thúc nói cho chàng biết hả? Ta học theo chàng gọi bọn họ tới thay ta giảng hòa mà”

“Cái tốt không thấy học!”
Kiều Sở giật mình ngây ra: “Ý chàng là, bọn họ tới rồi?”
…….

Nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài, Kiều Sở thật muốn giả chết luôn cho rồi, cuối cùng vẫn là phải khoác áo choàng của hắn đi ra.

Quả nhiên nhận lại bao nhiêu là ánh nhìn ái muội.

Phương Minh còn dẫn theo cả Cảnh Thanh Cảnh Bình, đám người Ngũ Ca không sót một ai, Cảnh Thanh lại còn sửng sốt hỏi: “Gia, gia bị con gì cắn sao, để nô tài bôi thuốc giúp gia”
Thượng Quan Kinh Hồng liền mượn cớ mắng cho hắn đến rụt đầu rụt cổ, những người khác muốn cười lại không dám cười, Kiều Sở nhìn thấy cái giỏ trúc lúc nãy bị nàng và Thượng Quan Kinh Hồng bỏ quên giờ đang nằm trong tay Bội Lan, vội nói: “Bội tỷ, muội đi nấu cơm”
Bội Lan cười: “Tỷ giúp muội”
Đông Ngưng cười hì hì: “Muội cũng đi”
Lúc ba người đi ngang qua Đông Phác, Đông Ngưng thoáng thấy Tông Phác đang nhìn về hướng các nàng với ánh mắt kỳ quái, có lẽ là đang nhìn Kiều Sở.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận