Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi


Ngữ khí như vậy….

Trừ bỏ Thượng Quan Kinh Hồng thì còn có ai?
Nàng bình tĩnh xoay người lại, thấy hắn dang dẫn một tốp cấm quân thị vệ tiến lại gần, cách đó không xa là Trữ vương và một vài vị hoàng tử khác cũng thế, chắc hẳn là vừa đi tìm nàng, cũng khó trách sao hắn lại nổi giận như vậy, tính ra nàng đã về trễ so với giờ dùng bữa hơn nửa canh giờ.

Chỉ là lửa giận cùng vẻ lo lắng toát ra trong mắt hắn không còn khiến cho nàng cảm thấy ngọt ngào như xưa nữa, mà chỉ còn là mệt mỏi và chán chường.

Nàng nhìn những ánh mắt hâm mộ xung quanh, liền ngay cả Trang phi lẫn Kiều Mi cũng đang nhìn nàng chằm chằm.

Có lẽ trong mắt người khác thì hành động của hắn chính là sủng ái, nhất thời khiến bọn họ quên luôn cả lời nói vô lễ của nàng đối với Trang phi vừa rồi.

Có điều, bọn họ càng như vậy lại càng khiến nàng thêm mệt mỏi, thẳng cho đến khi Thượng Quan Kinh Hồng nắm lấy tay nàng hỏi nàng lại một lần nữa, nàng mới thật sự rõ ràng, là nàng rốt cuộc muốn cái gì.

Nàng bình thản đón nhận ánh mắt của hắn, cũng thật bình thản trả lời hắn: “Mới vừa rồi tới một khu vườn bỏ hoang nào đó, nhìn thấy hai con chim xinh đẹp chơi đùa, nhất thời ngắm đến xuất thần nên quên bẵng thời gian”
Cảm giác sức lực trên bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng bỗng buông lỏng đi một ít.

“Gia, thần thiếp cáo lui trước”
Nàng vừa vặn rút tay ra, lúc quay đầu đi nhìn thấy Thượng Quan Kinh Thông nhíu mày, thân mình Kiều Mi giật nhẹ một cái, ngay cả người lão luyện như Trang phi cũng có hơi biến sắc.

Đi được vài bước lại nghe giọng nói của Thượng Quan Kinh Hồng vang lên phía sau: “Nương nương, Kiều Sở trong người không khỏe, Kinh Hồng xin phép đưa nàng về trước.


Cáo khiểm”
Nhưng thực tế thì hắn không có cùng nàng quay về, cả quãng đường chỉ có lão Thiết đi theo nàng, còn hắn thì không biết đã chạy đi nơi nào.

Một câu trả lời của nàng cũng không có bao nhiêu cảm xúc, chủ yếu là nàng không muốn cho mình một khắc do dự nào, không muốn lại vì muốn duy trì hạnh phúc mấy ngày qua mà cứ mãi trầm mặc im lặng.

Nàng còn tưởng rằng trở về rồi còn có thể cùng hắn nói chuyện.

Về phòng rồi nàng liền bảo Mỹ Nhân trở về nghỉ ngơi, Mỹ Nhân ban đầu không chịu nhưng thấy nàng quá mức kiên quyết mới phải cắn răng lui đi, dù sao ở ngoài phòng của nàng lão Thiết đã sắp rất nhiều tỳ nữ, ngay cả Phương Minh cũng tự mình đến.

Nàng gắng gượng ăn chút gì đó rồi lên giường đi ngủ.

Chỉ là ngủ mãi chẳng được, ý thức cứ mãi mơ hồ.

Trong mông lung cảm giác có người nào đó vào phòng, có lẽ là Phương Minh.

Hắn sợ nàng có chuyện ư, vậy sao không tự mình đến đi?
Không biết qua bao lâu, khi ý thức của nàng càng thêm mơ hồ thì cảm nhận một trận bước chân dồn dập xông vào phòng, sau đó chăn bị xốc lên, người nào đó ôm chặt nàng vào lòng.

Hành động cường ngạnh như vậy, còn có hơi thở quen thuộc như thế, còn không phải chủ tử vương phủ này thì còn có thể là ai được?
“Ta đến chỉ để đưa thuốc cho nàng ta”
Ngữ khí của hắn dồn dập, thanh âm trầm thấp thô dát rơi rụng bên tai nàng.

Nàng chậm rãi mở mắt nhìn, đẩy hắn ra, hắn không muốn ép nàng nên cũng phải chậm rãi buông lỏng nàng, nhưng hai tay vẫn giữ chặt bả vai nàng, nàng lắc đầu cười, nói: “Kinh Hồng, giao thuốc, ta có thể đưa, Thiết thúc cũng có thể đưa, thậm chí cả Trang phi cũng có thể đưa………Kỳ thực là ngươi muốn được nhìn thấy nàng ấy, phải không? Muốn tận mắt nhìn xem nàng ấy có khỏe không”
Nàng nói tới đây bỗng dừng lại, đột nhiên phát hiện lời này của nàng nói ra rồi thì bọn họ làm sao có thể tiếp tục nói chuyện được nữa đây.

Quả nhiên, Thượng Quan Kinh Hồng nghe xong liền biến sắc, rồi lại lập tức lắc đầu, bờ vai bị hắn siết đến phát đau: “Không phải như vậy, Kiều Sở, nàng nghe ta nói đi……….


Trong mắt hắn là vẻ hoang mang rối rắm, bỗng dưng không nói tiếp, chỉ cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng, rồi đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Kiều Sở giật mình ngồi ở trước giường, không biết ngồi như thế qua bao lâu thì Tần Đông Ngưng xuất hiện.

“Kiều tỷ tỷ, muội đưa tỷ đến một nơi”
Tần Đông Ngưng nhíu mi, thật thận trọng nhìn nàng.

……….


.

Lão Thiết đánh xe ngựa.

Mãi tới khi xuống xe thì ngoài trời đã đầy tinh quang lấp lánh.

Nơi bọn họ dừng lại dường như là một thôn xóm ngoài kinh thành.

Trên mặt đất mọc đầy cỏ, cách đó không xa còn có khe suối, nhìn qua bên kia khe suối quả nhiên là một mảnh thôn xóm.

Trên bãi cỏ rộng lớn đã dựng lên mấy cái lều vây quanh một đống lửa lớn, trên ngọn lửa đang nướng một con dê, mặt đất la liệt hũ rượu, vây xung quanh lửa trại đều là những con người quen thuộc, là đám người Trữ vương và Duệ vương phủ, chỉ có mỗi Trầm Thanh Linh là vắng mặt.

Thượng Quan Kinh Hồng cũng không có.

Nàng một bụng đầy nghi hoặc đi theo Tần Đông Ngưng qua đó, vừa ngồi xuống Bội Lan liền đưa cho nàng một chén trà, Trữ vương nhìn nàng: “Kiều Sở, muội có muốn nghe ta kể chuyện xưa không?”
Trên mặt hắn lúc này không còn vẻ đùa bỡn như ngày thường nữa mà là vô cùng nghiêm túc.

Kiều Sở tuy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, tạm thời gác chuyện Thượng Quan Kinh Hồng qua một bên không bận tâm nữa.

Những người khác cũng vậy, đều rất bình tĩnh nghiêm túc nghe Trữ vương kể chuyện, dù rằng nàng có thể nhận ra được bọn họ đã sớm biết rõ toàn bộ câu chuyện đó.

“Khoảng sáu, bảy năm về trước, Kiều bộ của muội từng nghênh đón một vị khách quý, muội còn nhớ đó là ai không?”
“Thái tử”
“Không, không phải là thái tử, là lão Bát”
………
Củi trong đống lửa phát ra tiếng nổ lốp bốp, âm thanh khiến cho lòng người có một loại cảm giác an ổn, hòa cùng với giọng nói của Trữ vương kể về một câu chuyện từng xảy ra ở Bắc địa nhiều năm trước, câu chuyện mà chính nàng đã từng trải qua.


Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, trong mắt họ là niềm vui sướng che dấu, Kiều Sở hiểu được tâm tư lẫn tâm ý của bọn họ.

Cả người nàng đều phát run lên, nhưng sự run rẩy của nàng lúc này đây lại không phải giống như bọn họ nghĩ, không phải vì bao dung và tha thứ cho Thượng Quan Kinh Hồng, mà là, nàng thật sự không nghĩ tới ngay từ đầu lại không phải ai khác mà chính là hắn.

Hình ảnh của cậu thiếu niên kiệt ngạo bất tuân mang theo tà khí bất chợt hiện trên trong trí óc nàng.

Nàng bỗng nghĩ, nếu như lúc đó bọn họ đều biết được thân phận thật của đối phương thì đã tốt hơn biết bao nhiêu, sẽ không trải qua quá nhiều chuyện khiến cho mối quan hệ trở nên như một phiến băng mỏng.

Nàng chậm rãi đứng dậy, lại thấy có một người cũng đang từ một cái lều gần nhất chầm chậm bước tới.

Là hắn có phải không?
Hắn cau mày thật chặt, ánh mắt thật sâu nhìn nàng, lộ ra trong đó là vẻ căng thẳng, hai bàn tay gắt gao nắm thật chặt nhưng vẫn duy trì cước bộ bước đến trước mặt nàng.

“Kiều Sở, ta lúc đó quả thật là muốn tự mình đi gặp Kiều Mi, bởi vì lúc trước nàng ta từng cứu mạng ta.

Việc này cả Ngũ ca và mọi người đều biết, ta không gạt nàng”
Tâm tư Kiều Sở như trăm sông nghìn núi, vẫn duy trì im lặng, mãi cho đến khi Thượng Quan Kinh Hồng bắt lấy cằm nàng, cười tự giễu, trong mắt càng thêm tối đi, nàng mới khẽ nói: “Vậy làm nữ nhân của ta đi.

Mi nhi, nếu có một ngày ta đăng cơ tôn vị, tất sẽ lấy thiên hạ quý nhất làm sính lễ cưới ngươi làm vợ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận