Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi


Tuy nhiên lực chú ý của nàng không rơi nhiều vào việc phòng bố trí thế nào, bởi vì thương thế của Thượng Quan Kinh Hồng đáng lo ngại hơn.
Áo bào trên người hắn chỗ nào cũng loang lổ vết máu, chủ yếu đều là do lúc ẩu đả tổn thương tạng phủ ho ra máu, trên đầu lủng mấy chỗ, máu từ vết thương chảy dọc một đường xuống dưới, trên mặt cũng đôi chỗ dính máu bầm đen.
Kiều Sở đau lòng, oán hận nói: “Nhất định có một ngày sẽ xử đẹp tên Tây man tử đó”
Thượng Quan Kinh Hồng căn bản đang đi đến gần cái bàn trang điểm, nghe vậy xoay người nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, ngoài miệng lại nhàn tản nói: “Nga, nàng muốn xử đẹp hắn thế nào?”
Kiều Sở biết hắn cố tình trêu nàng, hừ một cái, sau đó ngạc nhiên thấy hắn xách lên thứ gì đó nằm trên bàn.
Là một cái rương….
Mới vừa rồi nàng lại không hề nhận ra trên bàn trang điểm còn có một cái rương, nhìn sơ qua lại trông có vẻ giống một cái hòm thuốc.
Nàng mừng rỡ, thật tốt quá, vậy là đã có công cụ trị liệu rồi!
Nếu như trong phòng có hòm thuốc, vậy nông trại này rất có thể cũng là của hắn.
Với thân phận của hắn mà có vài cái biệt trang, nông trại, tá điền gì gì đó thì cũng không gì kỳ quái cả, nhưng nông trại này thoạt nhìn lại trông có vẻ hơi đơn sơ…..
Nàng còn chưa kịp hỏi gì, Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên liếc nhìn nàng một cái, sau đó đặt hòm thuốc lại trên bàn rồi bước nhanh ra cửa.
Nàng ngẩn ra: “Chàng đi đâu?”
“Nấu nước cho nàng tắm rửa, ta vừa rồi………”
Hắn ngừng lại, nhưng Kiều Sở vẫn hiểu được ý tứ trong lời hắn, cho dù hắn tuyệt đối sẽ không chịu thừa nhận mình vừa rồi quá mức thô cuồng, một thân đầy máu lại……Mặt nàng nóng lên, hơi nghiêng đầu: “Chàng nằm nghỉ đi, nước để ta nấu, tiện thể nấu cả nước cho chàng rửa miệng vết thương nữa”
Nàng nói xong liền muốn hạ giường mang giày, trước đó trong lúc lộn xộn giày cũng đã bị hắn đánh rớt.
Ngón chân chỉ vừa mới chạm vào giày thêu, bàn chân chợt ấm áp, Thượng Quan Kinh Hồng đã trở về, cầm lấy bàn chân trần của nàng, lại đẩy nàng vào lại trong giường, sờ sờ đầu nàng: “Ta đi”
Nàng cũng không cãi lời hắn, cho dù thời điểm khi hắn cầm lấy hỏa chiết tử đánh lên một ngọn lửa, nương theo ánh sáng bước ra khỏi phòng, nàng cũng lặng lẽ hạ giường ra đứng ở cửa trông theo thân ảnh khẽ lay động của hắn biến mất phía cuối hành lang, ho ra một ngụm máu tươi, mà nàng cũng chẳng nhiều lời một câu.
Nam nhân a.

…………
Nông trại tuy đơn sơ nhưng lại không thiếu một món gì, bồn tắm, bố khăn, bồ kết tất cả đều có đủ.

Mà ngay cả trong hộc tủ ở đầu giường còn có mấy bộ y phục cho cả nam lẫn nữ dùng để tạm thời thay sau khi tắm rửa.
Nàng càng thêm tò mò lại hỏi hắn đây là đâu, hắn thấy nàng tò mò lại càng cố tình không chịu nói, Kiều Sở nổi giận mắng, vừa rồi còn nói thế nào giờ đã quên rồi sao.
Thân mật cũng đã thân mật rồi, còn……….
Thượng Quan Kinh Hồng cười tà nịnh, nói, gia hầu hạ nàng tắm rửa, thế nào.
Nàng bực mình nên không thèm để ý tới hắn, thắt lưng thốt nhiên căng thẳng, đã bị hắn ôm lấy cả người, lột đồ, ném vào trong bồn.
Hắn quả thực là lau người giúp nàng, chính là lau được nửa chừng, lại nghe hắn ho nhẹ một cái, hơi có chút thô lỗ nói: “Tự tắm đi”
Kiều Sở ban đầu vốn là xấu hổ, nhưng sau quen dần thì bắt đầu hưởng thụ được hắn hầu hạ, lúc này nghe vậy ngẩn ra, quay đầu nhìn, liền thấy dưới ngọn đèn dầu, ánh mắt nóng rực của hắn đang dán lên trên thân thể như ẩn như hiện trong làn nước của nàng.
Nhất thời miệng lưỡi khô khốc, vội vàng quay lại chạy nhanh tự mình tắm rửa.
Lúc đến lượt hắn tắm thì nàng cũng giúp hắn tẩy lau người, dù sao thì nàng không có dễ kích động giống như nam nhân.
Tắm mà cũng lâu nữa.
Người nào đó nói muốn tắm rửa.
Nàng xem lại thấy hắn có vẻ là sống chết cũng không chịu đứng dậy.
Cuối cùng kiên quyết nói, ta mệt rồi.
Hắn vừa nghe vậy thì lập tức đứng dậy, tốc độ nhanh đến nỗi làm nước bắn lên ướt nửa người nàng.
Nàng tức khí cầm gáo nước gõ lên đầu hắn mấy cái.
…………

Sau đó nàng thay hắn băng bó vết thương.
Hắn rất giỏi y thuật, nàng biết cho dù không có nàng giúp thì hắn cũng có thể tự xử lý vết thương, nhưng chính mình vẫn cam tâm tình nguyện.

Hắn mở rộng áo đơn, gối đầu lên đùi nàng, nàng dựa theo chỉ thị của hắn, thay hắn dùng thuốc tẩy trùng vết thương, sau đó dùng băng gạc thuốc bột băng bó cho hắn.
Băng bó xong xuôi, hắn liếc mắt nhìn người mình, cau mày nói, cái kiểu buộc thắt thế này, ngày xưa ở bãi săn cũng làm rồi, trông chẳng đẹp gì cả.
Kiều Sở trợn mắt, nghĩ muốn xuống giường lấy gáo nước gõ thêm cho hắn vài gõ.
Khi đó, hắn đối đãi với nàng không tốt, nàng đem vết thương của hắn buộc thành hình nơ bướm.
Tự nhiên nhắc lại khiến nàng nhớ tới chuyện cũ, lòng chợt căng thẳng, hung hăng đấm cho hắn hai quyền.
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn bộ dáng của nàng, đoán được tâm tư của nàng, trong lòng hắn cũng căng thẳng, tức khắc ngồi dậy ôm nàng vào lòng.
Bên tai nghe giọng hắn nhẹ nhàng an ủi, Kiều Sở vừa giận lại vừa buồn cười, quay đầu nhìn hắn: “Cái gì gọi là đem toàn bộ gia sản của chàng cho ta? Cái gì gọi là cho phép ta mỗi buổi tối được cùng chàng ngủ?”
Nàng nói xong bỗng ngừng cười, trầm mặc tựa vào trước lồng ngực hắn.
Mấy ngày nay nàng quả thật có một ý nghĩ là tình yêu hắn dành cho nàng không hề thua kém Thanh Linh, thậm chí là….
Có điều tuy nàng là thê tử của hắn, nhưng tình cảm nhiều năm giữa hắn và Thanh Linh thì đâu thể dễ dàng xóa bỏ như thế được.
Còn có cả Lang Lâm Linh nữa.
Nếu là ở hiện đại thì nàng còn có thể hợp tình hợp lý đưa ra yêu cầu bắt hắn chỉ được chọn một, nhưng ở cổ đại này, thêm cả tình cảnh hiện giờ của hắn, thì điều đó là không thể.
Mà lòng nàng thì không có cách nào chấp nhận tình yêu có người thứ ba.
Nhưng nàng nên lấy lập trường gì để nói với hắn bây giờ.
Nàng hơi đóng mắt lại.
…………

Ánh mắt dừng trên đỉnh đầu Kiều Sở, tâm Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên co thắt đau nhói.
Vết thương trên người so với nỗi đau này thì chẳng thấm là gì cả.
Gần đây, hắn đã hiểu rõ hai việc, một là, những nữ nhân khác câu không nổi dục vọng của hắn, hai là, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn, muốn nàng được vui vẻ.
“Nghe không hiểu sao, ta muốn nàng chăm sóc chính mình cho tốt, chăm sóc tiểu quái vật trong bụng nàng cho giỏi, ngoài những cái đó ra, hết thảy đã có ta, đã hiểu chưa?”
Thanh âm trầm thấp lướt qua tai, mang theo một sự cường ngạnh tuyệt không cho phép phản bác, Kiều Sở ngẩn người, một nỗi hạnh phúc dâng lên tự đáy lòng, khẽ hít vào mùi thuốc vương trên người hắn, chậm rãi nói một chữ “Được”
Thượng Quan Kinh Hồng, nếu đó chính là lời hứa của chàng dành cho ta, vậy đây cũng chính là lời hứa của ta.

Quyết không phụ chàng.
Hai người cứ như vậy mà im lặng rúc vào nhau.
Tâm tình Kiều Sở dần thả lỏng đi, mặc dù vì lo lắng đến tương lai sau này của Thượng Quan Kinh Hồng nên vẫn muốn hỏi hắn vài câu, nhưng cuối cùng trải qua một ngày mệt mỏi, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, đành lựa chọn nhắm mắt ngủ.
“Sở nhi, nàng đã mệt rồi, ngủ đi, ta ở trong này……”
Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hơi ấm truyền từ bàn tay kia chậm rãi chảy vào trong bụng nàng, giọng nói quanh quẩn bên tai.
Cũng không biết có phải khi người ta mệt mỏi nhất thì đầu óc trái lại minh mẫn hơn bình thường hay không, Kiều Sở đột nhiên nhớ tới một việc, cơn buồn ngủ lập tức vơi đi vài phần, giãy tránh khỏi vòng ôm của Thượng Quan Kinh Hồng, chất vấn: “Trước đó chàng có nói Thôi cô nương kia sẽ không việc gì, bởi vì đã có phụ hoàng chàng cứu nàng, chàng nói vậy nghĩa là sao?”
“Ừ” Hắn thản nhiên đáp, lại ép nàng nằm xuống, thấp giọng mắng: “Mau ngủ”
“Cứu bằng cách nào?”
Kiều Sở càng phát nghi ngờ, đã thấy hắn mâu quang khẽ động, một lúc lâu sau mới đáp: “Hoàng đế khi ấy đã có mặt ở Thiên Hương các, ông ta đối với ta thế nào ta không biết, nhưng riêng đối với một kẻ không đem Đông Lăng để vào trong mắt như Thuần Phong, nàng nghĩ hoàng đế sẽ mặc kệ hắn làm càn được sao.

Đầu tiên hoàng đế nhất định sẽ không để Thuần Phong có được Thôi Minh Sương.

Cục nghẹn này hoàng đế nuốt không trôi.


Đương nhiên, việc này có lẽ chỉ có thể âm thầm tiến hành”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại, giọng dịu đi: “Ngủ đi”
Một cái gì đó xẹt qua trong đầu Kiều Sở khiến nàng giật mình, ngồi bật dậy, trong cảnh tranh sáng tranh tối đăm đăm nhìn nam nhân trước mắt.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng ngồi dậy: “Làm sao vậy?”
Kiều Sở cười, chậm rãi nói: “Ta lúc đó quả thật là ngu ngốc, lại không hề để ý đến cái này.

Thượng Quan Kinh Hồng, lúc ở trên xe ngựa khi nghe ta hỏi, vì sao chàng lại không gạt ta đi? Hoàng đế nếu đến những nơi như thế thì sao có thể để cho người ta biết được? Hơn nữa người biết lại còn là một hoàng tử vừa thất sủng.

Nếu chàng đã sớm biết hoàng đế có mặt ở đó, mọi chuyện sẽ có ý vị như thế nào? Là giả, tất cả đều là giả, ngay từ đầu chàng chỉ là diễn trò, là chàng đã sớm chuẩn bị hết thảy, sớm biết hoàng đế sẽ đến đó, có điều đối với ta…..Là ta ngu ngốc”
******
Đêm, hoàng cung.
Bên ngoài Kim Loan điện.
“Hạ đại nhân, có một chuyện ta không được rõ cho lắm, không biết Hạ đại nhân có thể chỉ điểm?” Mạc Tồn Phong hoài nghi nói.
Hạ Hải Băng trầm tư một lát: “Mạc tổng quản cứ nói”
“Thứ cho ta lớn mật một lời, hôm nay việc Thuần Phong hoàng tử làm quả thật là không thể chấp nhận được, mà hoàng thượng thì không ngăn hắn đánh Duệ vương, đây là mặc kệ không quan tâm sao? Nhưng hoàng thượng ngoài mặt thì như thế, nhưng không ngờ lại âm thầm cho người truyền tin bảo thái tử điện hạ đứng ra khuyên ngăn a”
*****
Phủ thái tử, thư phòng.
Giọng của nam nhân chậm rãi vang lên trong phòng.
“Khổ nhục kế của Duệ vương lần này xem như hoàn toàn thất bại, hắn cấu kết với Mạc Tồn Phong, muốn mượn Mạc Tồn Phong làm người truyền tin đến tai hoàng thượng, nói hắn ngày nào cũng uống rượu đến say mèm ở Thiên Hương các, muốn hoàng thượng thương tiếc, nhưng hắn lại không ngờ là điện hạ đã đi trước một bước, nói với hoàng thượng là Mạc Tồn Phong đã đi theo Duệ vương, những lời Mạc Tồn Phong nói đều là theo sự sai khiến của Duệ vương.

Đêm nay hắn nhất định đã thu được tin tức từ Mạc Tồn Phong thông qua Trữ vương, biết hoàng thượng đi Thiên Hương các, liền ngỡ kế hoạch của mình đã thành công”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận