Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi


Hắn vừa hỏi xong đột nhiên giật mình…..
Thái tử làm như thế mục đích là để cho những người khác xem.

Tỷ như Hiền vương cùng Lang Lâm Linh, hoặc là còn có……..Kiều Sở?
Ở một sườn khác của hoa viên, hai nữ tử sắc mặt vô cùng lo lắng nhìn nữ tử đi ở chính giữa.

Đó chính là Kiều Sở chủ tớ ba người.
Tứ Đại lay cánh tay của Kiều Sở, la lên: “Chủ tử, tất cả bọn họ đều chạy đến đại môn Vương phủ rồi, còn chúng ta thì sao?”
Kiều Sở thở dài: “Chúng ta cũng thuận theo bọn họ đi gặp Duệ vương thôi”
Mỹ Nhân đắn đo: “Nhưng vạn nhất là kế của Đông Lăng hoàng đế, Duệ vương căn bản không hề bị thương, mà giờ ai cũng chạy sang đó, vậy sao chúng ta không thừa dịp tóm lấy cơ hội này?”
Kiều Sở khoát tay phản bác: “Không, nha đầu, cuộc so tài này chúng ta không thể tiếp tục được nữa, bất luận đây có phải kế hay không, nếu chúng ta không tới xem tình hình của Duệ vương rất có thể sẽ bị Hoàng đế lên án là không màng tới sinh tử của Duệ vương.


Dù sao chúng ta cũng đang bị tụt lại phía sau, bây giờ có qua đó cũng còn hơn là vừa đi vừa ngẫm về phương pháp kia”
Tứ Đại hai người nghe giọng nói của Kiều Sở tuy nhẹ, nhưng cũng hiểu được lòng nàng lúc này tất không thoải mái, chỉ là trước mắt tiến lui đều khó, mà lại không có kế sách nào khả thi.
Vốn là năm tổ người, cùng các nàng từ lúc bắt đầu là đi vòng vèo một hồi, mà giờ phút này trước mắt không còn náo nhiệt như trước nữa.

Những người đang xem trận đấu cũng tản ra, theo đủ mọi hướng tiến ra đại môn Vương phủ.
Bầu trời một mảng xanh biếc không một chút gợn mây, mặc dù đã sắp sang đông, nhưng vườn Duệ vương phủ lại giống như có đôi tay kì diệu của ai đó chăm sóc một cách thái quá, bách hoa vẫn nở, ánh mặt trời cũng vừa vặn ấm áp.

Khí hậu ở Triêu Ca luôn thoải mái như vậy, không giống như ở Bắc địa, mùa hè nắng nóng như thiêu đốt còn mùa đông thì lạnh đến tê tái.
Ngưng mắt nhìn hai thân ảnh đi phía trước, một người không ngừng tranh cãi ầm ĩ còn một người nhã nhặn trầm tĩnh, Mỹ nhân cắn chặt răng, chậm rãi ngẩng đầu, một dòng nhiệt khí xông lên mũi, bàn tay che miệng rốt cuộc không ngăn nổi một dòng máu xuyên qua kẽ tay chảy ra ngoài.
Nàng bình thường vốn không hay cười, nhưng lúc này lại nhẹ nhàng cười, cười đến chua xót, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường nhìn bàn tay sớm đã ướt đẫm máu đỏ tươi.
Mạnh mẽ thở hắt ra một hơi, lại chớp mắt trời đất xoay chuyển, Mỹ Nhân ngã xuống mặt đất.

Bên tai vang lên âm thanh hoảng sợ, thân thể nàng bị người nào ôm vào trong lòng.

******
Khăn tay thấm đầy máu, Kiều Sở kinh ngạc nhìn Tứ Đại khóc la giúp Mỹ Nhân bụm chặt miệng mũi chảy đầy máu tươi.
Trước khi các nàng đụng phải Đô Mã, cũng đã từng bị người đuổi giết nhiều lần.

Là do đại phi Phượng Thanh thân mẫu của Kiều Mi hạ lệnh.

Phụ thân Kiều Chấn Trữ mặc dù không đồng ý cho nàng tham tuyển, nhưng thủ đoạn cũng chưa đến mức đoạn tuyệt.
Chủ tớ ba người bọn họ phân công hỗ trợ thoát ra ngoài.

Nàng phụ trách chọn lộ tuyến né tránh truy sát, Tứ Đại phụ trách lương thực, Mỹ Nhân phụ trách đánh nhau.
Nhưng các nàng không hề biết trên y phục của bọn họ đã có kẻ lặng lẽ bôi một loại dịch hoa vô vị, gọi là Mỹ nhân hoa, vốn nó là một loài hoa trồng ở cổ quốc Tây Lương, một loại hoa mà bướm đêm rất ưa thích.

Khứu giác người bình thường không dễ dàng ngửi thấy hương hoa này, nhưng bướm đêm thì có thể, đối phương chính là dùng bướm đêm để truy hành tung ba người bọn họ.
Ban đầu các nàng còn chưa biết, nhiều lần bị đuổi bắt, sau nàng phát hiện ra manh mối, mới thoát khỏi đám người của đại phi.

Nhưng trước đó, Mỹ Nhân là vì thay nàng đỡ ám khí mà thân trúng phải kịch độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận