Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi


Đông Ngưng giống như không nghe thấy nàng hỏi, vẫn như cũ thấp giọng nói: “Muội biết Tông Phác đối với Thanh tỷ như thế nào, muội cũng biết tỷ yêu Kinh Hồng ca ca, nhưng không phải có mấy lần tỷ cũng cùng Tông Phác âm thầm ra ngoài cùng nhau uống rượu đó sao? Nếu tỷ ở cùng Tông Phác cũng cảm thấy vui vẻ, kỳ thực như vậy…như vậy rất tốt, không phải là cả đôi bên đều được hạnh phúc______”
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên trong không gian vang lên một tiếng vang thanh thúy, má nàng một trận đau rát, nàng một tay phủ gò má, mở to mắt, kinh ngạc nhìn bàn tay vẫn còn đang giơ lên của Tông Phác.
“Tông Phác……”
Trầm Thanh Linh nhất thời cũng kinh sợ, bàn tay vốn đang níu chặt ống tay áo hắn cũng giật mình buông ra.
Đông Ngưng mím môi rồi nhẹ nhàng bật cười.

Hẳn là hắn giận dữ lắm mới tát nàng mạnh đến như vậy, miệng nàng tràn vị máu, máu vẫn còn chảy, nếu hắn mà dùng lực lớn hơn chút nữa có khi răng nàng cũng chẳng còn.
Có điều, người đánh nàng là hắn, mà sắc mặt hắn sao lại như đống tro tàn thế kia, ngay cả đôi mắt xưa nay sắc bén nghiêm chỉnh nháy mắt như đã mất đi toàn bộ ánh sáng, gắt gao nhìn nàng, ánh mắt cũng nhìn theo từng cử động của nàng, nhìn nàng đưa tay vuốt gò má đau rát, nhìn nàng chậm rãi nuốt nước miếng trộn lẫn với máu tanh.
Bờ môi của hắn có chút run rẩy khó có thể nhận ra.

Đông Ngưng biết, hắn rõ ràng là đang muốn nói một chữ “Cút”, muốn đuổi nàng đi, nhưng không biết vì sao lời vẫn còn chưa ra khỏi miệng, hoàn toàn đánh mất lời lẽ sắc bén của chính hắn, cuối cùng cũng nói ra một câu, nhưng trong giọng nói khàn khàn đã mất đi sự lưu loát của ngày thường: “Tần Đông Ngưng, ngươi nói bậy bạ gì đó……..Ai bảo ngươi nói như vậy….”
Vị máu tanh không ngừng thấm ra trong miệng khiến cho người ta thật khó chịu, nàng nhổ một ngụm huyết bọt xuống đất, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần phải nói, ta đi trước đây……Những lời muốn nói ta đều đã nói ra hết rồi, cũng sớm đã dự đoán là sẽ bị ăn mắng”, Đông Ngưng lau khóe miệng, chậm rãi xoay người, đột nhiên như nhớ tới cái gì, hơi nghiêng đầu nhàn nhạt nói: “Cũng không uổng công ăn một cái tát này của ngươi, ngươi từ trước tới nay chưa bao giờ để ý đến ta, hôm nay cũng coi như đã được ngươi lưu tâm một lần, Tông Phác, ngươi yên tâm, kể từ nay về sau đã sẽ không mặt dày mà bám theo ngươi nữa”
Dứt lời, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, cũng chẳng quan tâm hai người kia thế nào, nàng quay đầu tiến về phía trước, nhưng vừa mới đi được mấy bước thì khuỷa tay chợt căng thẳng, đã bị một người từ phía sau giữ chặt.

Tròng mắt nàng tối lại, giật tay ra, cũng không quay đầu lại, đồng thời chân đá về sau, đạp vào ống quyển của người nào đó, nhưng cũng không dùng lực quá nhiều, bên tai vang lên tiếng động thứ gì nặng nề ngã xuống đất cùng thanh âm lo lắng của Trầm Thanh Linh: “Tông Phác, ngươi không sao chứ………”
Nàng lạnh lùng cười, thẳng cho đến khi đã tới đầu hẻm mới quay đầu lại nói: “Tông đại nhân, ta đã sớm nói qua ngươi nên luyện võ rồi mà”
Tông Phác ngã ngồi trên mặt đất, được Trầm Thanh Linh ở một bên nâng, bàn tay của hắn chống trên mặt đất phiếm ra tia trắng xanh, hắn nghiến răng đứng lên, trong mắt đã khôi phục lại vẻ quýnh duệ xưa nay, sắc bén nhìn chằm chằm nàng.

Tầm mắt Đông Ngưng rơi xuống trên y phục của hắn, nhìn thấy ở hai đầu đối của hắn đỏ sẫm một mảnh, xem ra vừa rồi té xuống lực ngã cũng không nhẹ.
Đông Ngưng chỉ bất động đứng đó nhìn hắn nhíu mày, khập khiểng từng bước tiến về phía nàng, hắn cũng không mở miệng lệnh cho nàng quay lại.


Đông Ngưng mỉa mai cười, xem ra cũng là có chút hiểu nhau, hắn biết là cho dù có dỗ ngọt hay là mắng mỏ thì nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn quay lại, chỉ còn cách tự mình tới chỗ nàng.
Muốn dạy dỗ nàng sao?
Cũng vậy, hắn ngày thường đều mắng nàng không ít, trước kia khi nàng còn chưa đến tuổi cập kê, có lần không biết sao lại chọc giận hắn, hắn liền không kiêng nể gì mà đánh mông nàng một trận, rồi từ sau khi nàng đến tuổi trưởng thành thì hắn có giận cũng chỉ mắng nàng chứ không còn động chạm vào nàng nữa.
Nào có đôi tình nhân nào sẽ hành xử như thế.
Cho nên ngay từ đầu giữa bọn họ liền đã ấn định rằng hắn và nàng căn bản chẳng là gì của nhau.
Trầm Thanh Linh vội vàng tiến lên muốn đỡ lấy hắn, mà hắn kiêu ngạo đang muốn cự tuyệt, Trầm Thanh Linh liền thấp giọng mắng: “Ngay cả ta mà ngươi cũng từ chối sao?”
Tông Phác lúc đó mới gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Thanh Linh, hơi mượn lực bước nhanh về phía trước.
Tần Đông Ngưng nhìn hai người đang nắm tay nhau, tâm cười khổ, Tông Phác vĩnh viễn cũng sẽ không cự tuyệt Trầm Thanh Linh, chợt cảm giác hình như Trầm Thanh Linh đang có chuyện muốn nói với nàng, đã nghe Trầm Thanh Linh lên tiếng: “Tiểu Yêu, ta biết Tông Phác đánh ngươi là hắn không đúng, nhưng chẳng phải ngươi cũng có lỗi ư? Ngươi thay đổi rồi, ngươi vốn biết rõ ta cùng Kinh Hồng…….Nhưng ngươi sao có thể nói ra những lời như thế? Tông Phác chẳng qua bởi vì cảm thấy ngươi đối với ta không phải cho nên mới đánh ngươi, ngươi thì thích Tông Phác, còn Tông Phác lại đối với ta…….” Nàng nhắm mắt lại một lát, sau đó mới nói tiếp: “Ngươi oán hận ta, có thể trút lên ta, nhưng không thể thể nói ra những lời hồ đồ như vậy, lại càng không nên động thủ với Tông Phác”
Đông Ngưng chậm rãi nở nụ cười, Tông Phác ở đối diện thấy vậy tựa hồ hơi chấn động, ánh mắt càng thêm mâu thuẫn gay gắt.


Đông Ngưng liếc hắn một cái, sau đó quay về nhìn Trầm Thanh Linh: “Thanh Linh tỷ tỷ, muội chưa bao giờ oán hận tỷ.

Trong lòng muội, muội vẫn luôn coi tỷ là tỷ tỷ của muội, là bằng hữu của muội, đáng tiếc dường như với tỷ thì không phải như vậy”
Lần này dứt lời nàng cũng không thèm quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ, nghe thanh âm chìm lệ cả giận của Tông Phác từ phía sau truyền đến: “Tần Đông Ngưng, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Không biết là đang châm chọc hắn hay là đang tự giễu chính mình, nàng cư nhiên cũng chẳng nhàn rỗi đứng lại, một bên vẫn đi, một bên hỏi lại: “Đứng lại để làm gì?”
Nam nhân phía sau đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Nàng cười lạnh, ngươi cũng chẳng trả lời được đúng không.
“Tần Đông Ngưng!”
Thanh âm nam nhân vừa rồi mới im bặt lại lần nữa tức giận vang lên, nhưng rất nhanh cũng chìm lỉm trong thanh âm náo nhiệt ở ngã tư đường, Đông Ngưng ngược lại như người mất phương hướng, không biết chính mình lúc này phải đi đâu, đúng lúc nàng đang phân vân giữa hai lựa chọn về nhà hay đuổi theo Kinh Hồng ca ca thì đột nhiên có người vỗ nhẹ lên bả vai nàng: “Nhị tiểu thư”
Nàng ngẩn ra, lập tức xoay người lại, liền đối diện với Cấm quân vạn thị trường Phàn Như Tố.


Hắn và nàng trước kia từng đánh nhau một trận_mặc dù chỉ là giả bộ, nhưng vẫn là có câu không đánh không thành bạn, thời điểm khi còn ở lại bãi săn tìm kiếm tung tích của Thượng Quan Kinh Hồng, hai người ngẫu nhiên cũng có vài lần cùng nhau uống mấy chén rượu.

Hai người lại là người cùng luyện võ, nghĩ đến chuyện trong cung là vấn đề nhạy cảm không tiện bàn luận cho nên liền hướng đến chuyện trên giang hồ mà nói, quả nhiên nói chuyện rất là hợp ý nhau.
Phàn Như Tố này là người trung hậu, cơ hồ đều luôn thuận theo ý nàng, Tông Phác có lần nhìn thấy hai người một bên nói chuyện đùa giỡn liền cũng giễu cợt nói: “Tần Đông Ngưng, ngươi với tên ngốc tử này thành một đôi luôn đi”
Đông Ngưng nhớ tới đoạn ngày tháng xưa đó, tâm buồn bã cười, cười xong lại cảm giác miệng đầy chua sót, còn Phàn Như Tố vẻ mặt lại rất hớn hở: “Quả nhiên là ngươi, ta còn tưởng đã nhận nhầm người rồi chứ”
Đông Ngưng cười mắng: “Hừ, cho dù là ta đi nữa, nhưng thân mình nữ tử là để cho ngươi có thể tùy tiện vỗ vỗ như vậy sao?”
Phàn Như Tố đột ngột ngẩn ra, mặt nhất thời đỏ lên, tay chân luống cuống, hơi rủ mi mắt nghiêm cẩn cúi đầu chào lại nàng.
Đông Ngưng nhìn bộ dáng hắn như thế liền hoảng hốt nói: “Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa ngươi thôi mà”
“Là ta đã mạo phạm tiểu thư” Phàn Như Tố vẫn rủ mắt như cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận