Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Sau màn trùng phùng đầy “ấm cúng”, cả hai đã đi vào phòng khách trong trang viên của Dương Kiệt.

“ nói mau, ông đi đâu mấy tháng nay? Đã vậy còn nói là suýt mất mạng không thể quay về là sao?”

“ Chuyện là thế này …..”

Dương Kiệt bắt đầu kể lại cuộc hành trình của mình suốt mấy tháng nay ở Thiên Sơn. Tất nhiên, những bí mật nhạy cảm như hệ thống đã được né tránh qua.

Đi vào Thiên Sơn, gặp nhóm Hà Trung, giết Triệu Cao, đi vào bí cảnh Bắc Minh Tông, lại dùng mưu giết chết Đoàn Nghĩa, gặp gỡ Hoàng Dung( cái này tự thêm vào chứ không thể nói là triệu hồi tới), cùng cô ta dùng mưu kế mượn dao giết người để thoát khỏi mối nguy hiểm suýt chết, ra khỏi bí cảnh bị chặn đường cướp bóc nhưng phản sát đối phương, cuối cùng tộc trưởng họ Đoàn giáng lâm đòi giết đòi chém, may mắn có một kẻ mạnh bí ẩn đi ngang qua, phát hiện tư chất “ thiên tài” của mình, không kềm chế được sự phấn khích bản thân nhất định phải thu nhận làm đệ tử, giúp mình ra tay trảm sát Đoàn Chánh Hùng tại chỗ. Nhưng vì một lòng “ tận trung” với tông môn, nên dưới sự tiếc nuối “ tột cùng” của kẻ mạnh bí ẩn kia từ chối rời đi, quay trở về tông môn như ngày hôm nay.

Qua lời kể của Dương Kiệt, Diệp Tuyền từ thích thú, hồi hộp, chuyển sang thành lo lắng, đặc biệt là khi nghe nói gặp gỡ một cô gái tên Hoàng Dung gì đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu chua chua, ngay cả bản thân cô ta cũng không hiểu vì sao.

Đố kỵ pha lẫn khâm phục mưu trí của cô gái tên Hoàng Dung kia.

Đợi nghe tới gần sau cùng, bắt đầu cảm thấy sai sai. Tới khúc mà kẻ mạnh bí ẩn đòi thu nhận Dương Kiệt làm đệ tử, Diệp Tuyền đang mang theo ánh mắt “ thằng khờ mới tin lời ông nói” nhìn anh ta tiếp tục biểu diễn.

“ Này, này ánh mắt của sư tỷ nghĩa là sao? Chẳng lẽ sư tỷ nghi ngờ lời nói của một chính nhân quân tử như đệ sao?”

Diệp Tuyền phóng ánh mắt khinh bỉ về phía tên khốn chỉ biết buông lời gian dối, ngật đầu lia lịa.

“ Suy nghĩ này của sư tỷ là vô cùng nguy hiểm đấy biết không? Sao tỷ có thể nghi ngờ một thanh niên hiền hậu trung thực, từ hồi đi học năm nào cũng đạt chuẩn “ Cháu Ngoan Bác Hồ” như đệ được chứ? Đệ không phục ~~!!”

Dương Kiệt như con chó bị dẫm trúng đuôi, phấn khích gân cổ lên phản bác.


Mặc dù không hiểu “ cháu ngoan Bác Hồ” là gì, và Diệp Tuyền cũng chẳng muốn cãi với con heo mập đó nữa, càng cãi hắn càng làm tới cho mà xem.

“ Hôm nay tôi tới đây là muốn cảnh báo với ông hãy thận trọng một chút, Lăng Hàn Phong đang nhắm tới ông đấy.”

“ Lăng Hàn Phong? Thằng bánh bèo nào vậy?”

Dương Kiệt ngơ ngác nhất thời không nhớ ra người đó là ai? Vì sao lại nhắm vào mình.

“ Thằng bánh bèo??” Diệp Tuyền ngơ ngác không biết Dương Kiệt đang nói gì, nhưng bất cứ thứ gì thót ra từ miệng hắn tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì rồi.

“ à, à, phải thằng nhóc có khuôn mặt trắng xanh như cương thi, lỗ mũi lúc nào cũng nằm trên trán cùng tham gia thí luyện gia nhập tông môn với chúng ta phải không??”

Dương Kiệt díu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng sực nhớ ra cái khuôn mặt người khác nhìn thấy đều muốn lao vào tát vài cái vào mặt hắn.

Thực ra thì Lăng Hàn Phong thuộc dạng trắng trẻo đẹp trai không thua gì mấy diễn viên Hàn ở thế giới anh ta, nhưng qua miệng của Dương Kiệt lập tức bị biến thành khuôn mặt cương thi đáng sợ.

“ Vì sao hắn lại nhắm đến đệ?” Dương kiệt ngãi đầu nghĩ mãi nghĩ không thấu mình đã đụng chạm gì tới hắn mà hắn nhắm tới mình. Chẳng lẽ hắn là người của Huyết Lang Bang.

Đột nhiên nhìn thấy Diệp Tuyền lộ ra vẻ ngập ngừng khó nói, trong đầu đột nhiên lóe qua dòng suy nghĩ.

“ Sư, sư tỷ, tỷ đừng nói là thằng bánh bèo đó nhắm vào đệ là vì tỷ nha ~~!!”


Dương Kiệt giương to đôi mắt ra hết cỡ, há hốc kêu thét lên.

Diệp Tuyền không phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói toẹt ra là đúng là vậy sao?

Mẹ kiếp! Đúng là hồng nhan họa thủy mà ~~!!

Quan trọng nhất là, mình với Diệp sư tỷ là bạn thân thiết với nhau, chẳng có yếu tố tình cảm tình địch gì ở đây, thế mà hắn lại nhắm vào mình, đủ hiểu con người này chỉ là một tên hẹp hòi nhỏ mọn, thậm chí có chút biến thái.

Và mình cũng muốn hỏi, cho dù mình và Diệp sư tỷ có gì đi nữa, liên quan gì tới hắn, hắn là ai của Diệp sư tỷ chứ?

Thế là hiểu cả rồi, vì sao từ lúc quay trở về tông môn, mọi người ở xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ lạ phóng về phía mình, thậm chí tránh như tránh virus lây bệnh, thì ra là do tên khốn này tác động vào.

“ Ngoài, ngoài ra, Lăng Hàn Phong còn… còn nói…” Diệp Tuyền nhìn thấy vẻ mặt đầy căm phẫn của Dương Kiệt, có chút không biết phải làm sao.

“ Cái gì, hắn còn nói gì ~~??” Dương Kiệt suýt chút nữa thì xoắn tay áo lên để nói chuyện.

“ Hắn, hắn nói, yêu cầu ông bước tới trước cổng trang viên của hắn, quỳ ba ngày ba đêm, sau đó ….” “ Cái gì? Quỳ ba ngày ba đêm? Hắn dám nói thế thật sao?”

Sát khi! Một luồng sát khí đáng sợ bao phủ cả phòng khách, khiến Diệp Tuyền không kềm được run bắn người lên.


“ Hô hô hô hô ~~~” Dương Kiệt giận quá hóa cười, ngay cả một kẻ mạnh nguyên thần như Đoàn Chánh Hùng cũng chưa từng khiến mình phải quỳ xuống, thế mà một tên tiên thiên cùi bắp như tên Lăng Hàn Phong dám hùng hổ tuyên bố như thế này, ai cho hắn cái gan đó vậy.

“ Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng manh động, chuyện đâu còn đó.”

Nhìn thấy Dương Kiệt tỏ vẻ như muốn tới tìm Lăng Hàn Phong ăn thua đủ, lập tức chạy tới ngăn cản.

“ Sao, sư tỷ quan tâm lo lắng cho hắn hả?’ Dương Kiệt sắc mặt khó coi nghiến răng nói.

“ Đồ điên, ai thèm quan tâm tới con rắn độc đó, tôi đang quan tâm tới ông đấy.”

“ Cần gì lo lắng, với thực lực của con rắn độc đó hiện giờ, chỉ cần một cú chùy vào đầu là giải quyết xong chứ gì.” Dương Kiệt tỏ ra vô cùng tự tin cười chế giễu.

“ Đúng là có thể thực lực của ông hiện giờ rất lớn mạnh, Lăng Hàn Phong bản thân khi chưa thực sự trưởng thành cũng không có gì đáng sợ, nhưng ông nghĩ tới thế lực phía sau mà hắn đang nắm giữ không?”

Diệt Tuyền dùng ánh mắt nhìn thằng khờ nhìn vào Dương Kiệt giải thích.

Quả thật, thực lực hiện giờ của Lăng Hàn Phong có thể không đáng sợ, nhưng với võ hồn lục phẩm của mình, tương lai sáng lạng chắc chắn sẽ thu phục được không ít người trong nội môn, thậm chí nghe nói hắn đã bái một trưởng lão có quyền lực cực lớn làm sư phụ, trên dưới đều có người, tuyệt đối không phải một người đơn độc không có chút thế lực như Dương Kiệt có thể chống đối được.

Nhưng Dương Kiệt là ai, ngay cả tên Đoàn Nghĩa có ông già là kẻ mạnh nguyên thần, Dương Kiệt đập chết là đập chết không cần thương lượng, thậm chí ông già của hắn cũng bị chơi chết tại chỗ. Giờ cùng lắm là thêm một tên nữa thôi chứ gì đâu mà phải sợ chứ?

“ Đệ chỉ muốn hỏi, sư tỷ có chút yêu đương gì tên khốn đó không?” Dương Kiệt tỏ ra vô cùng nghiêm túc hỏi.

“ Tất nhiên là không, ai thèm yêu tên rắn độc đáng sợ đó chứ.” Diệp Tuyền vội vã giải thích, dường như lo sợ Dương Kiệt hiểu lầm gì đó, ngay cả bản thân cô ta không hiểu vì sao lại có suy nghĩ như thế này.

“ Được, chỉ cần lời nói của sư tỷ, đệ nhất định sẽ chiến đấu với tên khốn đó tới cùng, không cho hắn đụng vào cọng tóc của sư tỷ đâu.”


Dương Kiệt hào khí xung thiên tuyên bố.

Mẹ kiếp ~! Dám giỡn mặt với bố mày hả? Chọc điên bố lên cùng lắm tặng cho hắn một cú vỡ đầu, sau đó bỏ trốn ra khỏi Thánh Hỏa Tông là cùng, thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ không còn con đường sống cho mình sao?

Diệp Tuyền đột nhiên cảm thấy hình bóng của Dương Kiệt trở nên cao lớn hơn bao giờ hết, thậm chí có chút cảm động nói không nên lời.

Thế gian này có bao nhiêu đàn ông mặc dù biết trước phía trước đầy nguy hiểm chông gai, nhưng vẫn bấp chấp tất cả đứng ra vì mình chứ?

Chỉ thấy Dương Kiệt đột nhiên từ từ ghé sát tới gần, Diệp Tuyền tim đập thình thịch, mặt ửng đỏ vì ái ngại.

Từ từ, Dương Kiệt với vẻ mặt nghiêm túc ghé sát cái đầu tới.

Diệt Tuyền không biết phải làm sao, đôi mắt nhắm chặt lại, toàn thân run lên, tựa như người mất hồn không biết phải làm sao.

Phản kháng? Hay là nhắm mắt chịu đựng? Sao khó lựa chọn thế này?

Trong lúc Diệp Tuyền còn đang suy nghĩ vu vơ, đột nhiên cảm thấy ngón tay quét nhẹ qua mép mắt của mình, giọng nói của Dương Kiệt vang lên: “ Tội nghiệp, chắc dạo này bị tên khốn Lăng Hàn Phong làm phiền quá mức, ăn không được ngủ không yên, mắt nổi đầy ghèn rồi kia, đã vậy còn tự nhiên nhắm mắt ngủ gục giữa ban ngày nữa chứ, chắc thiếu ngủ trầm trọng rồi nhỉ?”

Diệp Tuyền trực tiếp một cú đá tên khốn ngu xuẩn ở trước mặt ra xa, mặt đỏ tía tai hừ mạnh một tiếng, quay người rời khỏi trang viên.

Nán lại lâu hơn chút chỉ sợ tăng xông chết ngay tại chỗ.

“ kzý Dzì dzậy, có lòng tốt giúp ả lau chùi giùm không một lời cám ơn còn bị ăn cú đá vào người, làm người tốt đúng là không dễ chút nào.”

Dương Kiệt vừa tay xoa xoa cái bụng đầy mỡ thịt vừa hứng trọng cú đá vừa cảm thán nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận