Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Dính dong, chúc mừng bạn triệu hồi thành công thần tướng bí ẩn tới trợ sức. Anh..Ba..Lúa.

Họ tên: Anh..Ba..Lúa

Lv:0 ( tương đương người bình thường)

Tuyệt học kỹ năng:?????

Một tác giả nhiệt huyết và tài năng trên trang YY Truyện, thích viết thơ, Tác giả bộ tiểu thuyết Nghịch Thiên – Vô Thiên, một bộ tiểu thuyết độc đáo hấp dẫn ly kỳ.

Nghe xong câu thông báo của hệ thống, Dương Kiệt vừa phấn khích vừa phẫn nộ tột cùng.

Phấn khích vì Anh..Ba..Lúa chính là thần tượng của mình, trước khi xuyên không tới thế giới này, Dương Kiệt vẫn đang theo dõi tác phẩm Nghịch Thiên – Vô Thiên, không ngừng lên mạng hối tác giả up chương mới, lúc này được gặp mặt thần tượng trong lòng, không phấn khích được sao?

Còn phẫn nộ ư? Mẹ kiếp, dù sao cũng là thần tượng một thời của mình, nghĩ sao mà để anh ấy chỉ Lv 0 vậy trời?

Vả lại, triệu hồi một người thường tới đối đầu với một nguyên thần cấp 3, Hệ thống, ngươi có chắc là không đào hố để ta nhảy xuống tan xương nát thịt đấy chứ?

Mang theo tâm trạng phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng người từ từ hiện nguyên hình ra trước mắt mọi người.

Chỉ thấy một thanh niên còn khá trẻ tuổi, đeo cặp kính đen dày cộm che hết nửa khuôn mặt, trên trán đeo một cái băng rôn ghi là: “ Nghịch Thiên – Vô Thiên” ở hàng phía trên, “ Tác phẩm đỉnh cao độc nhất vô nhị” ở hàng phía dưới. Mép miệng đang ngậm lấy điếu thuốc phì phà khói thuốc trông vô cùng bảnh trai, trên người mặc bộ trang phục giống sinh viên Nhật thời xưa có màu trắng xanh giống hệt như tông màu của trang chủ YY Truyện, từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống ngay nơi mà tấm thể bài vừa bốc chảy, tia sáng bảy màu bao quanh anh ta cũng biến mất ngay khi vừa đáp đất.

Anh..Ba..Lúa, đó là Anh..Ba..Lúa huyền thoại.

Anh..Ba..Lúa thần thái thong dong thư thả rút điếu thuốc đang ngậm trên mép miệng vứt bỏ xuống đất, quay sang Dương Kiệt mỉn cười: “ hello nhóc.”

“ He, hello ….”

Rầm rầm rầm ~~~!!

Tiếng bước chân chạy kèm theo thớ mỡ thịt rung chuyển khi chạy của Dương Kiệt khiến Anh..Ba..Lúa giật mình hoảng hốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị anh ta ôm chặt lấy chân gào khóc như đứa trẻ vừa bị lấy mất đồ chơi.

“ Huhuhuhu, thần tượng trong lòng em đây rồi, em là Fan bự của anh đấy, Anh..Ba..Lúa ạ. Điều day dứt nhất khi em xuyên không tới thế giới này không được xem những bộ tiểu thuyết do anh sáng tác nữa, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy trống trải cô đơn, giờ biết làm sao bây giờ, huhuhuhu ~~~!!”


Dương Kiệt nước mắt nước mũi đầm đìa, dính hết vào ống quần của Anh..Ba..Lúa.

“ Buông, buông, chuyện đâu còn có đó, có gì từ từ nói.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi cái ôm “ nồng ấm” của Dương Kiệt, Anh..Ba..Lúa lén lén dùng tay lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán, suýt chút muốn quay đầu bỏ chạy về thế giới của mình.

Fan nhiệt tình quá mức cũng là cái khổ ~~!! Phải chịu thôi, ai biểu mình là người nổi tiếng làm gì.

Anh..Ba..Lúa thầm an ủi bản thân mình.

“Anh..Ba..Lúa, bộ tiểu thuyết Nghịch Thiên - Vô Thiên của anh viết tới đâu rồi?” Dương Kiệt phấn khích hỏi.

“ À, à, cũng được kha khá rồi, chỉ là ….”

“Anh..Ba..Lúa, cẩn thận ~~~!!”

Chỉ thấy Đoàn Chánh Hùng ở phía xa tung chưởng đánh thẳng về phía Anh..Ba..Lúa đang mải mê trả lời câu hỏi của Dương Kiệt.

Thì ra nãy giờ lão vẫn thận trọng quan sát Anh..Ba..Lúa, phát hiện đối phương chỉ là một người bình thường không hơn không kém, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại phát hiện hai con kiến yếu ớt dám phất lờ mình trò chuyện đủ điều, trực tiếp một chưởng đánh thành về phía Anh..Ba..Lúa đang quay lưng về phía mình.

Đối diện cú chưởng khí khổng lồ đang bay tới, Anh..Ba..Lúa thậm chí không thèm quay đầu, chỉ khẽ vung tay về phía sau vẫy nhẹ một cái, cú chưởng khí đáng sợ lập tức tan biến trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.

…..

………

Không chỉ Đoàn Chánh Hùng, ngay cả Dương Kiệt và Hoàng Dung cũng ngơ ngác há hốc nhìn chằm chằm vào Anh..Ba..Lúa. Chỉ một cái vẫy nhẹ lập tức phá vỡ đòn đánh của kẻ mạnh nguyên thần? Má ơi, con không phải đang nằm mơ chứ?

Anh..Ba..Lúa quay đầu trợn mắt trắng với Đoàn Chánh Hùng: “ Vô duyên bất lịch sự, bộ không thấy bọn ta đang giao lưu tâm sự hả? Ghét nhất loại người như thế này.”

“ Vả lại, anh đây là khách mời đặc biệt, thiên đạo của thế giới này cũng phải nể anh ba phần, quay sang phù trợ cho anh, đừng nói một tên nguyên thần quèn như ông, ngay cả kẻ mạnh độ kiếp, hóa vũ ra tay với anh mày ba ngày ba đêm cũng chưa chắc làm rách được vạch áo của anh nữa là.”

Anh..Ba..Lúa dùng tay vuốt nhẹ mái tóc của mình, vô cùng cao ngạo nói.


“ À, à, ông ra tay mới nhớ, anh được triệu hồi tới nơi này là để giải quyết ông đấy. Thời gian không còn nhiều nữa, nhanh nhanh xử lý ông xong anh còn phải quay về viết truyện tiếp đây, một phút lên xuống mấy trăm chữ chứ ít ỏi gì đâu.”

“ Giải quyết ta? Một tên người thường như ngươi?”

Đoàn Chánh Hùng lộ ra vẻ chế giễu khinh thường. Đúng là tạm thời mình không thể làm gì tên lạ mặt này được, nhưng một tên người thường như hắn thì làm gì được mình chứ?

“ Này, này, ánh mắt và suy nghĩ đó của ông rất nguy hiểm đấy biết chưa, dám xem thường tác giả bọn ta à? Nhóc, cả mi nữa, ánh mắt của mi là ý gì đây …”

Phẫn nộ quay sang nhìn vào Dương Kiệt, thấy anh ta cũng cùng chung vẻ mặt của Đoàn Chánh Hùng, Anh..Ba..Lúa hận không thể lao tới bóp cổ chết con heo mập kia.

Mẹ kiếp, dám nghi ngờ thần tượng sao? Vậy mà cũng đòi làm Fan bự của anh.

“ Đâu có, ánh mắt của em vẫn ngây thơ trong trắng như hồi nào đấy thôi.” Dương Kiệt xua tay lắc đầu đáp.

“ Hừ hừ, liệu hồn đấy ~~!!” Mất mặt, tuyệt đối là mất mặt, phải gỡ lại thể diện của mình ngay lập tức.

“ Võ hồn của ta, xuất hiện nào ~~~~!!” Chỉ thấy Anh..Ba..Lúa hai tay giơ lên cao, đầu ngẩng lên trời phấn khích hét lớn.

Phực ~~~~!!!

Ngay trên đỉnh đầu Anh..Ba..Lúa lập tức xuất hiện một Anh..Ba..Lúa khổng lồ miệng ngậm điếu ba số, đang gác chân ngồi trước một chiếc bàn vi tính.

“ hahahaha, võ hồn của ta kìa, kinh ngạc chưa, đừng nói chú kinh ngạc, ngay cả anh còn cảm thấy kinh ngạc nữa là ….” Anh..Ba..Lúa khoa tay múa chân khi nhìn thấy võ hồn của mình xuất hiện, tựa như đứa trẻ vừa có được món đồ chơi yêu thích vậy.

“ Thứ khí thế đáng sợ đó là …..”

Một khí thế áp đảo đáng sợ từ trên võ hồn của Anh..Ba..Lúa phát tán ra khiến tất cả những người có mặt ở đây không tự chủ run lên vì sợ sệt, suýt chút đứng không vững quỳ ngã xuống đất.

“ Đáng sợ hơn cả võ hồn của tên thiên tài quái thai trước kia, chẳng lẽ là thần phẩm võ hồn ~~~~!!” Trong lòng Đoàn Chánh Hùng hoảng hốt gào thét.

Hết tuyệt học đáng sợ, tới thánh phẩm vỗ hồn, giờ lại tới lượt thần phẩm võ hồn, rốt cuộc người của con heo mập này là quái thai phương nào đây? Có còn cho người ta con đường sống không đây?


Đoàn Chánh Hùng từ trong cơn hoang mang hoảng sợ bình tĩnh lại.

Thần phẩm võ hồn thì sao nào? Đối phương chỉ là người thường, cho dù thần phẩm võ hồn thì làm ăn được gì chứ?

“ Để ta xem xem tác dụng của võ hồn là gì nào…. À, à, thì ra là thế, chết mày rồi con.”

Anh..Ba..Lúa dùng lưỡi liếm liếm môi mình, quay sang nhìn chằm chằm vào Đoàn Chánh Hùng ở phía xa.

Đoàn Chánh Hùng lộ ra vẻ cảnh giác, dù biết rằng đối phương không làm gì được mình, nhưng thận trọng vẫn hơn.

Chỉ thấy Anh..Ba..Lúa một tay chống eo, một tay chỉ thẳng về phía Đoàn Chánh Hùng hùng hổ phán: “ Ta tuyên bố, lão già bất lịch sự này cơ thể đột nhiên phình to, nổ tung banh xác, chết không toàn thây, ngay cả linh hồn cũng tiêu tan không có cơ hội luân hồi ~~~!!”

………..

…………….

……………………….

Ngơ ngác! Khó Hiểu! Yên lặng!

Đoàn Chánh Hùng vẫn lành lặn không có chuyện gì xảy ra cả. Lời tuyên bố hùng hồn của Anh..Ba..Lúa tựa như một cái rắm đánh ra không hơn không kém, chẳng được tích sự gì cả.

Mất mặt, tuyệt đối là mất mặt ~~~!!

Anh..Ba..Lúa mặt đỏ tía tai quay về phía vỗ hồn của mình quát lớn: “ Này, đừng có ngồi trơ ra ở đó, làm việc đi chứ, bộ nãy giờ ta mất mặt chưa đủ sao mà ngay cả mày cũng muốn chơi tao hả ~~~!!”

Anh..Ba..Lúa “ khổng lồ” đưa mắt nhìn vào chủ nhân của mình, khẽ bễu bễu môi, phun bỏ điếu thuốc đang ngậm trên miệng, đôi tay tựa như một nghệ sĩ piano điệu nghệ, ngõ nhanh như chớp trên bàn phím.

Cạch, cạch, cạch, cạch …..

Tiếng gõ bàn phím tựa như những tiếng chuông gọi hồn của tử thần vang lên không dứt, trong lòng Đoàn Chánh Hùng đột nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên, một cảm giác ớn lạnh chạy khắp toàn thân, không tài nào bình tâm lại được.

Cạch ~~~!!

Sau cú nhấp enter cuối cùng, Anh..Ba..Lúa “khổng lồ” dùng tay quay màn hình vi tính về phía Đoàn Chánh Hùng, chỉ thấy trên màn hình là bản Word, có xuất hiện dòng chữ: “ Tộc trưởng nhà họ Đoàn, cơ thể phình to như bong bóng, đột nhiên nổ tung banh xác, chết không toàn thây, linh hồn tan rã không thể siêu thoát ~~!!”

“ Ta …..” Trong lúc Đoàn Chánh Hùng định lên tiếng quát tháo, đột nhiên cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một luồng xuất mạnh bí ẩn, không ngừng bơm thẳng vào kinh mạch, bắp thịt, xương cốt của mình.

Không ~~~~~!!


Uỳnh ~~~~~~~~~~~!!

Chỉ thấy cơ thể của Đoàn Chánh Hùng đột nhiên phát nổ trong không khí, số phận giống hệt như những gì ghi trên màn hình vi tính.

…..

…….

………..

Dương Kiệt miệng há to tới nỗi suýt rớt cả quai hàm, ngay cả Hoàng Dung cũng toàn thân run rẩy vì cảnh tượng bí ẩn đáng sợ đang diễn ra ở trước mắt.

“ hahahaha, thấy sợ chưa? Đừng nói nhóc sợ, ngay cả anh đây còn thấy sợ nữa là ~~!! Để xem còn dám xem thường tác giả bọn ta không? Chiêu này gọi là gì nhỉ? Là, là…. Đúng rồi, gọi là nhất phím định sinh tử, kỹ năng đặc biệt của tác giả bọn ta đó ~~~!!”

Anh..Ba..Lúa vừa chỉ tay về Đoàn Chánh Hùng vừa bị nổ tung vừa phấn khích cười nói.

“ Hê hê, chuyện của nhóc anh giải quyết xong rồi nhé, thời gian sắp tới rồi, anh phải về up chương đây, cả trăm ngàn độc giả đang lót dép ngồi hóng chờ đây.”

Anh..Ba..Lúa bước với vỗ nhẹ lên vai Dương Kiệt, sau đó trao cho anh ta ánh mắt “ anh coi trọng mày”, cơ thể lập tức bị bao bộc bởi tia sáng bảy sắc, cơ thể từ từ bay lên không trung.

Dương Kiệt từ trong cơn hoang mang bừng tỉnh trở lại, nhìn thấy thần tượng bỏ đi,hối hả nói: “ Thần tượng nỡ lòng nào bỏ em mà đi hả trời?Em muốn đọc Nghịch Thiên_Vô Thiên của anh quá, không được đọc em thấy cô đơn lạnh lẽo không thiết sống nữa, huhuhu ~~~!!”

“ Yên tâm, đợi khi nào hoàn thành tác phẩm đó, anh sẽ nhờ Thiên Đạo của thế giới mình gửi một bộ cho chú, vậy đi, hẹn ngày gặp lại.”

Anh..Ba..Lúa cảm thấy có chút không nỡ, lên tiếng an ủi Dương Kiệt vài câu, sau đó vẫy vẫy tay quay người tiếp tục bay thẳng lên không trung.

Vội vã từ trong nhẫn càn khôn lấy ra một chiếc khăn trắng vẫy vẫy trong không khí, nước mắt nước mũi đầm đìa: “ Thần tượng trong lòng em ơi, nhớ giữ lời hứa nhé, em đợi anh đó, chúc anh ra đi mạnh giỏi nhé!!”

Anh..Ba..Lúa đang bay giữa chừng nghe xong câu nói của Dương Kiệt suýt chút té ngã xuống đất.

Mẹ kiếp ~~!! Biết cách ăn nói không vậy? cái gì mà ra đi mạnh giỏi, bộ định trù ẻo anh mày hả?

Rũ bỏ ý định quay đầu bóp chết con heo mập đáng ghét dưới kia, Anh..Ba..Lúa ba chân bốn cẳng làm động tác như bơi ếch bay nhanh về phía đám mây bảy màu trên không trung, biến mất hút trong đó.

“ Quả không hổ danh là thần tượng trong lòng mình, ngay cả tướng biến mất cũng siêu phàm thoát tục như thế kia, thật là khâm phục.” Dương Kiệt không ngừng cảm thán nói.

“ …..” Từ đầu tới cuối Hoàng Dung chỉ đứng sang một bên quan sát và nghe hai người kia biểu diễn, không thốt lên được câu nào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận