Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

rít rít rít ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trên bầu trời lãnh thổ vương triều Thiên Ưng, một chiếc phi thuyền khổng lồ đang lao nhanh về phía trước với tốc độ cực nhanh, tựa như hình thành đuôi của một ngôi sao chổi, mang theo âm thanh xé gió chói tai.

Tất nhiên, những âm thanh khó chịu do những cơn gió có thể cắt da xẻ thịt mang lại hoàn toàn không ảnh hưởng được bên trong phi thuyền do khả năng cách âm tuyệt đối.

Phía sau lớp thấu kính trong suốt để người đứng trong phi thuyền có thể nhìn rõ cảnh tưởng ở phía mà phi thuyền bay qua, hơn chục bóng người đang đứng ngay sau cửa kính, đặc biệt bóng người duy nhất đứng sau tấm kính dưới sự vây quanh bởi mười bóng người xếp thành hai hàng ở hai bên, lúc này đang mang theo vẻ mặt hoài niệm nhìn về hướng xa xăm.

Không cần phải nói, phi thuyền này chính là chiếc phi thuyền dùng để chở Thẩm Thùy Vân quay trở về quê hương Sơn Hải thành để thăm người thân, và người đang đứng đơn độc ngay sát cửa kính, chính là cô ta chứ còn ai vào đây nữa.

“ Vân sư muội ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!’

Trong lúc Thẩm Thùy Vân vẫn còn chìm đắm trong hoài niệm của mình, giọng nói của Hàng Bá Thiên đột nhiên từ phía sau vang lên, kéo cô ta quay trở về thực tại, miệng mang nụ cười đáp lại: “ Hàng sư huynh ~~!!!”

Đám tùy nữ nhìn thấy Hàng Bá Thiên bước tới, vội vã khẽ co chân xuống thi lễ và nhanh chóng rời đi, nhường lại không gian riêng cho đôi tình nhân này.

“ Sao không vào phòng nghỉ sớm để lấy sức, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ có mặt tại ngoại ô phía nam của Sơn Hải thành và hạ cánh theo dự tính.”

Hàng Bá Thiên bước tới vuốt nhẹ lên mái tóc của Thẩm Thùy Vân, dịu giọng quan tâm nói.

“ Muội không ngủ được, nên ra ngoài đây hít thở không khí một chút cho thanh thản đầu óc.”

Thẩm Thùy Vân khẽ lắc đầu, lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía xa, hướng về Sơn Hải thành.


Hàng Bá Thiên tỏ ra cảm thông với Thẩm Thùy Vân, một cô gái rời xa quê hương, rời xa người thân “tầm sư học đạo” ở phương xa, “nhớ nhà” là điều hiển nhiên.

Lúc này gần như được về tới nhà, không hưng phấn kích động tới nỗi mất ngủ mới là lạ á.

Hàng Bá Thiên chỉ còn cách cùng Thẩm Thùy Vân đứng đó tới sáng hôm sau, cho tới lúc phi thuyền bay trên không phận của Sơn Hải thành, chuẩn bị hạ cánh xuống vị trí chỉ định.

Đối với người tu luyện, một hai ngày không ngủ chỉ là chuyện bình thường, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới tinh thần của cả hai cả. Huống chi một luyện đan sư như Thẩm Thùy Vân, thấy mệt mỏi khó chịu thì chỉ cần bỏ một viên đan dược vào miệng lập tức full máu hồi sinh, không có chuyện gì mà một viên đan dược không thể giải quyết được, một viên không được thì hai viên cho tới ba viên mà thôi.

Theo quy định của vương triều, các ngôi thành trì nằm sát biên giới, sẽ Nghiêm cấm phi thuyền trực tiếp bay thẳng vào thành, và bản thân những ngôi thành này sẽ bố trí pháp trận ngăn cản các vật thể bay tiến gần tới thành trì, mục đích là để đề phòng quân đội vương triều thù địch sử dụng hạm đội tấn công bất ngờ.

Quy luật bất thành văn này đã duy trì hơn cả vạn năm và không ai được hưởng đặc quyền, đừng nói một thiếu tông chủ như Hàng Bá Thiên, cho dù là tông chủ Thánh Hỏa tông ghé thăm Sơn Hải thành, cũng phải hạ cánh ở ngoại ô cách thành cả trăm cây số, sau đó di chuyển “ cuốc bộ” để vào thành.

Trời mới tờ mờ sáng, ngay vị trí hạ cánh chỉ định của phi thuyền, đã có thể nhìn thấy một đám đông đã đứng đợi chờ sẵn từ lúc nào, mang đầy khẩu hiệu chào đón, giống hệt như thân nhân tới đón chuyến bay của “ Việt Kiều” về nước ở Trái Đất vậy.

Chính là người của Thẩm phủ đã nhận được thông tin ngày về của Thẩm Thùy Vân, nên đã kéo bề kết phái đông đúc chạy thẳng tới “ sân bay” chờ đợi đón Thẩm Thùy Vân trở về đây mà.

Tất nhiên trong đám đông không thể thiếu những gia tộc thân Thẩm gia, cũng muốn lộ lộ mặt để ghi điểm lấy lòng vị đan dược đại tông sư tương lai, ai nấy đều trang phục chỉnh tề, mặt mày rạng rỡ đứng ở phía sau chờ đợi.

Chỉ là so với lực lượng hùng hậu trước kia, lúc này những gia tộc vẫn còn ủng hộ Thẩm gia tuyệt đối chỉ còn lại vài ba móng, thậm chí không được một phần hai mươi so với trước kia nữa là.

Đủ hiểu Thẩm Đại Hải và Chu gia đã hận Xích gia tới tận xương tủy cỡ nào rồi.


Bộ không thấy cả hai không hề chê giấu không ngừng phóng ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống về phía Xích Hạo Tín đang cười nói với Thẩm Đại Dũng và Trần tiên sinh ở phía xa sao??

Lẽ ra một đối thủ thù địch như Xích gia không có lý do gì có mặt ở cái buổi lễ chào đón này, nhưng ai biểu ông già nhân vật chính đã xưng huynh xưng đệ với người ta, đã vậy còn tự ý thay mặt con gái chấp nhận lời quy hàng của đối phương.

Về tình về lý, “ sếp trên” trở về thăm quê nhà, cấp dưới phải có mặt để chào đón chứ nhỉ???

Thẩm Đại Hải không có lý do cũng như không thể ngăn cản Xích Hạo Tín có mặt tại buổi lễ chào đón ngày hôm nay.

rít rít ~~~~, Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Tiếng động cơ của phi thuyền đã nghe rõ trong tai của tất cả những người có mặt tại “ sân bay”. Chỉ trong chốc lát, hình bóng của chiếc phi thuyền khổng lồ đã xuất hiện và dần phình to hiện rõ trong tầm mắt của đám đông đứng chờ đón.

Dưới ánh mắt và vẻ mặt đầy kỳ vọng của tất cả mọi người, chiếc phi thuyền khổng lồ đã nhẹ nhàng đáp xuống an toàn ngay vị trí cách nơi đám đông đang đứng gần cả trăm mét.

Két ~~~ két ~~~ két ~~~ két ~~~~~~!!!

Cánh cửa khổng lồ ngay dưới bụng phi thuyền từ từ mở ra, một chiếc thang kim loại từ cửa mở thụt xuống hình thành một đường băng dùng để người trong phi thuyền di chuyển xuống mặt đất, tiếp theo sau đó là mười bóng người từ bên trong phi thuyền nhanh chân bước ra di chuyển xuống mặt đất và đứng xếp thành hai hàng dọc chờ đợi.

Trong lúc đám đông chờ đón đang từ phía xa di chuyển nhanh về phía phi thuyền, lại thêm hai bóng người một nam một nữ nối tiếp mười bóng người trước đó từ trong phi thuyền bước xuống, lúc này đám đông đang đi nhanh tới đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của đôi nam thanh nữ tú này.


Chính là Hàng Bá Thiên và Thẩm Thùy Vân ~~!!

Mọi người chỉ biết tới Thẩm Thùy Vân chứ không biết thân phận của Hàng Bá Thiên, nhưng có thể đi ngay bên cạnh Thẩm Thùy Vân, địa vị tuyệt đối không thấp, đặc biệt là khí thế bất phàm, anh hùng cái thế từ trên người Hàng Bá Thiên phát tán ra, một đôi nam nữ sánh đôi, không cần phải hỏi cũng đủ biết quan hệ của cả hai không đơn giản rồi.

Là gia chủ, người đại diện của cả gia tộc, nên Thẩm Đại Hải dĩ nhiên là người đầu tiên đứng ra chào hỏi tiếp đón. Nhanh chóng chỉnh tề lại quần áo, trên môi mang theo nụ cười tự cho là chân thành thân thiện nhất, khẽ bước tới trước mặt Thẩm Thùy Vân và Hàng Bá Thiên, chắp tay thi lễ cười nói: “ Thùy Vân cháu gái, chào mừng con đã trở về Sơn Hải thành.”

Thẩm Đại Hải dùng cách xưng hộ thân mật nhất, mục đích để nhắn nhũ đám đông, đặc biệt là Xích Hạo Tín rằng, cho dù như thế nào đi nữa, Thẩm Thùy Vân cũng là người của Thẩm gia, thân xa rõ ràng, tốt nhất là vứt bỏ đi những suy nghĩ không thiết thực đi là vừa.

Thẩm Thùy Vân cũng không cảm thấy gì, chỉ khẽ mỉn cười đáp: “ gia chủ thúc thúc, đã lâu không gặp, thúc thúc vẫn phong thái như xưa.”

Chỉ đơn giản một câu xã giao, nhưng lại khiến Thẩm Đại Hải vui mừng vô cùng.

Xem ra cho dù địa vị của đối phương đã thay đổi, nhưng trong mắt ít ra vẫn còn mình đấy chứ nhỉ???

Thẩm Thùy Vân không nhận ra cách xưng hô chào hỏi của Thẩm Đại Hại vì nghe có vẻ quá ư là bình thường của một tiền bối gặp lại hậu bối của mình, nhưng không có nghĩa là Hàng Bá Thiên không nhận ra. Nhưng dù sao cũng là người ngoài nên không tiện can thiệp vào, âm thầm im lặng theo dõi có chuyện hay ho gì xảy ra hay không.

" xin hỏi......."

“ Vân nhi ~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Thẩm Đại Hải nãy giờ đã chú ý tới Hàng Bá Thiên đi ngay bên cạnh Thẩm Thùy Vân, vừa định lên tiếng thăm hỏi thân phận địa vị của đối phương, một giọng nói đầy xúc động từ phía sau vang lên, khiến lão khẽ díu mày vì khó chịu vì bị ngắt ngang.

Mẹ kiếp, bố mày còn chưa kịp tăng ấn tượng đã có người nhảy ra phá đám, quả thật là đáng chết quá đi.

Chỉ là khi nhìn rõ người vừa lên tiếng chính là mẹ ruột của Thẩm Thùy Vân, Thẩm Đại Hải chỉ có thể bất lực ngậm miệng đứng sang một bên đầy bất cam.


Mẹ con người ta gặp nhau mà còn không biết điều, không chừng mất luôn cả ấn tượng tốt mà mình cố gắng gây dựng nãy giờ đấy chứ.

“ Mẫu thân ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Quả nhiên, Thẩm Thùy Vân nhanh chóng bỏ qua Thẩm Đại Hải sang một bên, mang theo vẻ mặt đầy xúc động và phấn khích trực tiếp lao thẳng về phía mẹ mình cũng đang trong quá trình chạy tới, cả hai nhanh chóng ôm choàng vào nhau, bật khóc đầy hạnh phúc hân hoan.

“ mẫu thân, xin tha lỗi cho sự bất hiếu của con vì đã bỏ đi một thời gian dài mà không ở bên cạnh phụng dưỡng mẫu thân.” “ trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, con có tương lai sự nghiệp của con, chỉ cần con vẫn khỏe mạnh hạnh phúc với những gì con có được là quá đủ đối với mẹ.” “ mẫu thân ~~~~~~~~~~~~~!!”

Cảnh tượng đầy xúc động đã khiến không ít người phải cay cay đôi mắt, tất nhiên, trong tận thâm tâm có thực sự bị cảm động thì chỉ có trời biết.

“ Mẫu thân vẫn khỏe chứ??? Sao trông sắc mặt không được tốt thế này, có thể tên đàn ông kia đã đối xử với mẹ không tốt không???” “ Không phải, là vì …..” “ Này này Vân nhi, ta thương mẹ con còn không hết, sao dám đối xử không tốt với cô ấy chứ??? Chẳng qua mấy ngày nay nghe tin con sắp trở về, nên háo hức nôn nao không ngủ được mấy ngày liền, chứ đỗ oan cho ta thì không được đâu nhé ~~~~!”

Khi quan sát kỹ sắc mặt của mẹ hiền, cảm thấy bà ta nhợt nhạt mệt mỏi, trong lòng cảm thấy xót xa vô cùng, vội vã lên tiếng hỏi, mẹ của Thẩm Thùy Vân còn chưa kịp lên tiếng giải thích, Thẩm Đại Dũng đứng ở bên cạnh lập tức nhảy ra chứng minh cho sự hiện diện của mình, kêu rú lên giải thích.

“ hừ, ông liệu hồn đấy ~~~!! Tôi mà biết được ông đối xử với mẹ tôi không tốt, tôi sẽ không tha cho ông đâu đấy ~~!!!”

Thẩm Thùy Vân khẽ nhăn mũi lên buông lời cảnh cáo, nhưng người ngoài ai cũng thấy nhỏ chỉ là cách thể hiện "tình cảm" giữa hai cha con, hoàn toàn không có thù hận hay bất mãn gì cả.

“ ôi dào, biết rồi, biết rồi, ta nào dám ….” “ mẫu thân, để con giới thiệu vị sư huynh đã đồng hành cùng con trở về Sơn Hải thành thăm nhà cho mẫu thân làm quen ạ.” “ sư huynh đồng hành??? là ….”

Mẹ của Thẩm Thùy Vân không nói hết câu, nhưng ngụ ý câu nói là gì ai cũng nghe ra được, khiến Thẩm Thùy Vân không kìm được ửng đỏ cả khuôn mặt, nhanh chóng che giấu sự xấu hổ của mình bằng cách kéo mẹ mình đi thẳng về phía Hàng Bá Thiên đang chờ sẵn giới thiệu ra mắt.

“ hừ, để lão phu xem xem đối phương là thần thánh phương nào đã nào ~~!!” Thẩm Đại Dũng phì mạnh hơi nóng qua lỗ mũi, không cần ai mời cũng trực tiếp đuổi theo, mang theo tâm lý thù địch xem xem “ chàng rể tương lai” có phải là ba đầu sáu tay hay có gì gì đó có thể khiến lão hài lòng hay không.

Đó là cảnh tượng thường thấy của nhạc phụ khi gặp mặt chàng rể tương lai lần đầu ấy nhỉ???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui