Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Sau một hồi kinh ngạc và nhanh chóng định thần trở lại, tuy ghen tức với sự “ may mắn”của Xích gia khi không lại có một luyện đan sư thiên tài không biết từ lâu xuất hiện trực tiếp nhảy thẳng vào “ vòng tay ấm áp” của đối phương, nhưng tất cả những gì Xích Hạo Tín vừa kể ra, hoàn toàn không chút liên quan dính dáng gì tới Thẩm Đại Dũng và Trần tiên sinh cả, chứ đừng nói tới việc có mang lại lợi lộc gì cho cả hai.

Thông thường thì, một chủ nhân khi sở hữu một thuộc hạ có tài lực vô hạn, cho dù là trực tiếp hay gián tiếp, cũng chắc chắn sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho chủ nhân của mình.

Chỉ là, trước đó người ta đã khẳng định là chỉ quy hàng thần phục bởi con gái cưng của mình, cho dù mang lại lợi ích hay tiền cống nạp hàng tháng hàng quý đi nữa, tất cả đều chảy hết vào túi của con gái, nói thẳng ra là tất cả mọi thứ chẳng liên quan gì tới mình, mình thậm chí chẳng nhận được một xu một cắc nào cả.

Ngay cả Thẩm Đại Dũng còn thế, huống chi là Trần tiên sinh, tất cả mọi thứ càng không liên quan gì tới lão cả.

Nên sau một thoáng kinh ngạc bất ngờ, ba người lập tức tỏ vẻ dửng dưng thậm chí là chán ghét.

Mẹ kiếp, ngươi muốn khoe mẽ trước mặt bọn ta hay muốn dùng Thẩm Thùy Vân để chèn áp bọn ta sao?? Xì, nói cho mà biết, ngươi có cơ hội gặp mặt Thẩm Thùy Vân để quy hàng hay không đã là cả một vấn đề rồi đấy.

“ Nếu như Dũng gia có thể làm người trung gian để Xích mẫu có thể gặp mặt trò chuyện với Thẩm tiểu thư, và sau khi quy hàng, xem như chúng ta là người một nhà, vậy thì, ngoại trừ hàng quý cống nạp một nửa lợi nhuận thu được, Xích mẫu sẽ đặc biệt dành ra thêm hai phần lợi nhuận xem như là quà cáp trung gian để dâng tặng cho Dũng gia, không biết Dũng gia có hài lòng không nhỉ??”

“ cái gì??? Ông, ông nói cái gì??? Mỗi quý, mỗi quý dâng tặng cho ta, cho ta, hai, hai phần lợi nhuận??????? ông không đùa đấy chứ???”

Đừng nói là Thẩm Đại Dũng, ngay cả Trần tiên sinh và Lý Nhị Cẩu cũng có chút không muốn tin vào những gì mình vừa nghe thấy được.

Hai phần nghe có vẻ hơi ít, nhưng tất cả diễn ra đúng như những gì Xích Hạo Tín vừa tuyên bố, hai phần lợi nhuận thu được từ bán đan dược đạt phẩm chất cao cấp, không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần so với toàn bộ lợi nhuận khi bán đan dược cấp thấp đấy.

Cái gì hiếm sẽ trở nên đắt giá, đó là quy luật bất biến trên thị trường kinh doanh, và đan dược phẩm chất cao cấp, vì không ai muốn luyện, tất nhiên là thuộc dạng của hiếm vật lạ, lâu lâu mới xuất hiện một ít trên thị trường, và tất nhiên là được rao bán với cái giá trên trời rồi.


Có thể sau khi nhà họ Xích tung ra thị trường số lượng lớn, giá cả có thể giảm xuống, nhưng cho dù có giảm tới cỡ nào, cũng không thể nào thấp hơn con số gấp 5 lần đâu.

Và vì là “ hàng độc quyền”, chỉ sợ Xích gia không có hàng để bán chứ hoàn toàn không cần phải lo lắng không có khách hàng lao vào tranh giành bể đầu.

Nghĩ tới điều đó, cả Trần tiên sinh và Lý Nhị Cẩu đều phóng ánh mắt đầy ngưỡng mộ pha lẫn ghen tỵ về phía Thẩm Đại Dũng.

Mẹ kiếp, rốt cuộc kiếp trước tên khốn này ăn ở như thế nào mà kiếp này cuộc đời cứ thăng hoa mãi thế kia nhỉ??? Chẳng lẽ hắn là con rơi của thiên đạo, nên được chiếu cố đặc biệt sao???

“ Cái này, cái này …….” Thẩm Đại Dũng đã phấn khích tới nỗi không nói nên lời, chỉ biết lặp đi lặp lại duy nhất mỗi hai chữ đó liên hồi.

Nhưng Thẩm Đại Dũng nhanh chóng thay đổi từ sự phấn khích thành tâm trạng bực bội chán nản vô cùng.

Nên nhớ rằng Thẩm Đại Dũng đang đảm nhận nhiệm vụ giải quyết san bằng nhà họ Xích từ phía Thẩm Đại Hải, nhớ kỹ, là san bằng xóa sổ chứ không phải là thu phục hay gì gì cả, huống chi Xích gia chỉ chấp nhận quy hàng mình, nói chính xác hơn là con gái cưng của mình, mình chỉ là một cái vỏ bộc đại diện mà thôi.

Nếu như Thẩm Đại Dũng chấp nhận lời đề nghị của Xích Hạo Tín, hoàn toàn không ăn nhập gì với nhiệm vụ đã nhận cả, trừ khi Xích gia nói rằng quy hàng Thẩm gia thì còn có thể bể lái trả treo đôi chút.

hứa nhận nhiệm vụ xong không thể hoàn thành, thậm chí tự ý thay đổi để mang lại lợi ích cho bản thân, nếu như để thông tin này truyền tới tai đám người trong gia tộc, không chỉ ảnh hưởng tới địa vị quyền lực và uy tín của bản thân trong Thẩm phủ, quan trọng nhất là, phân nửa tài sản của Xích gia trong phần thưởng mà Thẩm Đại Hải đã hứa, cũng sẽ không trôi vào trong túi mình đấy chứ.

Một nửa tài sản, đó mới chính là mấu chốt quan trọng khiến lão do dự không quyết như lúc này đây.


Với một tên tham lam vô độ và tầm nhìn nông cạn như Thẩm Đại Dũng, lúc này chỉ nghĩ tới phân nửa tài sản của Xích gia mà thôi.

“ ngoài ra, nếu như Dũng gia có ý định với “ chiếc ghế” đó, Xích gia sẵn sàng đứng ở phía sau ủng hộ tuyệt đối.”

Trong lúc Thẩm Đại Dũng còn tỏ ra do dự phân vân, nửa muốn nửa không, Xích Hạo Tín quyết định tăng thêm liều thuốc mạnh, không cho đối phương can đảm và khí phách để từ chối lời đề nghị của mình.

“ Cái dzì?? Ghế dzì?????” Sau một thoáng ngơ người trước câu nói của Xích Trung Nghĩa, Thẩm Đại Dũng đột nhiên run bắn người lên, trong đầu không ngừng xuất hiện những suy nghĩ ý tưởng “ không đáng có”.

“ ngươi, ngươi đừng có nói nhảm, lòng trung thành của ta đối với, đối với Thẩm gia là tuyệt đối, ngươi, ngươi ……”

Thẩm Đại Dũng đã chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán, ngay cả câu nói cũng không trôi chảy như bình thường, xem ra trong lòng của hắn lúc này đã bị câu nói của Xích Hạo Tín nhiễu loạn lên rồi.

“ ấy chết, dường như Dũng gia đã hiểu lầm ý của Xích mẫu rồi. Dũng gia là một người trung hiếu nghĩa, một lòng tận trung tận tủy với gia tộc, cả Sơn Hải thành này ai mà không biết, Xích mẫu nào dám gợi ý Dũng gia có ý định không tốt làm hại tới gia tộc của mình chứ?? Ý của Xích mẫu chỉ là, nếu như Thẩm gia được sự lèo lái của Dũng gia thay vì Thẩm Đại Hải, thì sẽ phát triễn vượt bậc và lớn mạnh hơn hiện tại tới cỡ nào nhỉ???”

Câu nịnh bợ tâng bốc đầy ngụ ý nhưng không quá lố của Xích Hạo Tín đã khiến Thẩm Đại Dũng suýt chút nữa thì thăng thiên tại chỗ, lúc này đầu óc của lão đã hoàn toàn trống không, toàn thân run rẩy nhìn chằm chằm về hướng Thẩm phủ ở phía xa.

Sau một hồi thất thần, Thẩm Đại Dũng nhanh chóng bừng tỉnh trở lại, không tự chủ lộ ra vẻ mặt đầy bất cam và thất vọng, khẽ lắc đầu thở dài.


“ Dũng gia …..” Xích Hạo Tín khẽ díu mày trước sự thay đổi đột ngột của đối phương.

“ Xích gia chủ không cần phải nói nữa, xem như tại hạ chưa từng nghe nói qua điều này.”

Thẩm Đại Dũng mang theo vẻ mặt đầy kiên quyết trực tiếp ngắt lời Xích Hạo Tín, nhưng nếu như nhìn kỹ, không quá khó khăn phát hiện sự ủ rủ bất cam của đối phương.

Vẫn chưa hoàn toàn là không có cơ hội.

Trong lúc Xích Hạo Tín định tiếp tục lên tiếng thuyết phục, vào những thời điểm như thế này, những tên được gọi là tiểu nhân, thông thường sẽ phát huy vai trò và tác dụng hữu hiệu tới không ngờ.

“ Dũng gia, Dũng gia, khoan, khoan, xin hãy nghe tiểu nhân nói vài câu ạ.”

Xích Hạo Tín còn chưa kịp lên tiếng, Lý Nhị Cẩu nãy giờ đứng sang một bên nghe ngóng theo dõi sau khi nghe xong lời từ chối của Thẩm Đại Dũng, tỏ ra hốt hoảng sốt sáng chạy tới kéo lấy Thẩm Đại Dũng sang một bên, đồng thời không quên phóng ánh mắt “ hãy chờ đợi đôi chút” về phía Xích Hạo Tín.

Nhìn thấy có người “ thay” mình thuyết phục giải quyết vấn đề, Xích Hạo Tín vô cùng vui lòng, mỉn cười khẽ ngật đầu với Lý Nhị Cầu đứng sang một bên chờ đợi.

“ Ai da Dũng gia à, chỉ cần ngài đồng ý lời đề nghị của Xích gia chủ, không chỉ lập tức nhận được tiền cống nạp khổng lồ hàng quý, không biết ngon lành hơn gấp bao nhiều so với số tiền cỏn con thu được từ tiền bảo kê hàng tháng, quan trọng nhất là, Cơ hội ngàn năm có gặp để ngài có thể tiến thêm một bước, chỉ cần một cái ngật đầu của ngài, lập tức có cơ hội trở thành nhân vật chốt bu, đứng trên đỉnh điểm của Sơn Hải Thành thậm chí cả một khu vực lân cận rộng lớn, sao người có thể từ chối một đề nghị hấp dẫn như thế này chứ???”

Lợi ích của Lý Nhị Cẩu có thể nói là gắn liền với Thẩm Đại Dũng, nếu như Thẩm Đại Dũng bước thêm một bước trong Thẩm phủ, địa vị, quyền lực kèm theo tiền tài mà Lý Nhị Cẩu thu nhận được, tất nhiên là gia tăng lên gấp nhiều lần rồi. Nên lúc này hắn tỏ ra nôn nóng sốt ruột tìm đủ mọi cách để thuyết phục Thẩm Đại Dũng.

“ ta cũng biết, chỉ là, chỉ là …..” “ Dũng gia còn điều gì nghi kỵ có thể kể ra, không chừng tiểu nhân có cách để giải quyết vấn đề ạ.”

“ ngươi cũng biết rồi đấy, ta đã lỡ hứa hẹn với gia chủ đảm nhận nhiệm vụ xóa sổ san bằng Xích gia bằng mọi giá, nếu như chấp nhận điều kiện của Xích gia, đồng nghĩa không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ tới uy tín và địa vị của lão phu trong phủ. Quan trọng nhất là, phân nửa, phân nửa tài sản của Xích gia ngươi không nhớ à???”


Thẩm Đại Dũng mang theo vẻ mặt buồn bực chán nản pha lẫn chút vẻ không biết phải làm sao nhỏ tiếng nói bên tai Lý Nhị Cẩu, đặc biệt là câu sau cùng, nén nhỏ lại tới cực đỉnh sợ Xích Hạo Tín ở phía xa nghe thấy thì phải.

Mẹ kiếp, ông làm gì có uy tín mà sợ mất chứ??? Phân nửa tài sản, tới thời điểm này ông còn chỉ biết nghĩ tới cái phân nửa tài sản của Xích gia thôi sao??? Đúng là đồ lỗ phu thiển cận.

Lý Nhị Cẩu có chút muốn xẻ đầu của tên lỗ phu ở trước mặt ra để xem thử trong đầu của hắn có chứa những gì!!

“ Ái da, sao ngài lại có những suy nghĩ tiêu cực như thế này chứ??? Nếu như tiểu nhân nhớ không lầm thì, nhiệm vụ do gia chủ giao xuống, chính là yêu cầu Dũng gia giải quyết đối thủ truyền kiếp của gia tộc, và cũng chính là kẻ ngáng đường phát triễn duy nhất của Thẩm gia vào thời điểm hiện tại. Nếu như Dũng gia đồng ý điều kiện quy hàng của Xích gia, tuy đối phương chỉ đồng ý quy hàng đại tiểu thư, nhưng thực chất chẳng khác nào quy hàng Dũng gia, quy hàng Thẩm gia cả, vì Dũng gia với Thẩm gia thì làm gì có sự khác biệt nào đâu chứ, Dũng gia đại diện và đồng nghĩa với Thẩm gia, Thẩm gia cũng đồng nghĩa và đại diện cho Dũng gia, số phận cả hai đã gắn chặt chẽ với nhau cho dù sóng gió mưa bão, động trời lở đứng cũng không thể thay đổi được mối quan hệ bền vững đó đúng không nào??

Xích gia quy hàng, đồng nghĩa đối thủ truyền kiếp và kẻ ngáng đường đã loại bỏ, không chỉ vậy, còn giúp gia tộc mang tới một đồng minh, một thuộc hạ đắc lực nữa là, chẳng lẽ khi Dũng gia có yêu cầu, Xích gia có thể từ chối sao??? Có thể nói, ngài hoàn toàn không có lỗi thậm chí còn làm được một việc mà từ cổ chí kim các gia chủ đời đời của Thẩm gia muốn mà chưa làm được, Với chiến tích vĩ đại như thế này, người trong gia tộc không hết lời ca ngợi công đức của ngài thì thôi chứ, lấy đâu ra tư cách và dũng khí đi chỉ trích ngài đúng không nè??”

Lý Nhị Cẩu nhất thời tựa như chính khách nhập xác, không biết bằng cách nào mà chỉ trong một thời gian ngắn đã suy nghĩ tìm đủ mọi lý do bạo biện cộng thêm lời tâng bốc có cánh rót hết vào tai của Thẩm Đại Dũng, khiến lão nghe tới nỗi choáng váng say sẫm mặt mày, ngật đầu lia lịa như cậu học trò ngoan đang nghe thầy giáo giao giảng vậy.

“ còn vấn đề phân nửa tài sải của Xích gia” cảm thấy vẫn chưa chạm vào điểm chết người của Thẩm Đại Dũng, Lý Nhị Cẩu không thể nào an tâm được nên quyết định tung đòn chí mạng rằng: “ Dũng gia thử nghĩ xem, trong thời gian gần nay Xích gia bị Thẩm gia của chúng ta áp bức đàn áp tới nỗi không ngóc đầu lên được, tình hình kinh doanh tồi tệ tới mức nghe nói thậm chí ngay cả lương nhân viên còn đang thiếu nợ, cái phân nửa tài sản này cho dù có rơi vào tay của ngài thì nhận được bao nhiêu chứ??? Hơn nữa, phân nửa tài sản chỉ nhận được duy nhất mỗi một lần, nhận xong lần này mãi mãi không còn nữa, còn tiền “ trung gian” của Xích gia hứa cung cấp cho Dũng gia hàng quý là mãi mãi trường tồn. Tuy lúc ban đầu có thể không bằng phân nửa tài sản, nhưng về lâu về dài, với năng lực hút tiền từ việc buôn bán đan dược cao cấp như Xích gia chủ vừa nói, không biết giá trị hơn gấp bao nhiêu lần so với phân nửa tài sản của Xích gia và thời điểm này nữa là.”

À há, đúng thế, sao mình lại không nghĩ ra điều đó nhỉ???!!!!

Nghe xong lời “ cám dỗ” của Lý Nhị Cẩu, Thẩm Đại Dũng không kìm được dùng tay vỗ đầu mình, lộ ra vẻ “ quả đúng là thế thật”. Đôi mắt đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Cẩu, hy vọng đối phương còn lý lẽ “ hợp tình hợp lý” gì để thuyết phục mình nữa.

“ quan trọng nhất là, gia chủ hứa rằng sau khi Dũng gia hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ban thưởng phần thưởng tương đương một nửa tài sản của Xích gia. Nhưng gia chủ đâu nói rằng là phải trích ra từ tài sản thu được từ Xích gia chứ??? Chỉ cần Dũng gia hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng như đã hứa chắc gia chủ không thể và không dám khuất đi của Dũng gia chứ nhỉ??? Được ăn cả hai đầu, chẳng lẽ Dũng gia không thích, không muốn sao??”

Lý Nhị Cẩu lộ ra một nụ cười cực kỳ nham hiểm, kèm theo bộ răng hàm đã gần như biến mất của hắn, trông mới khó ưa ngứa mắt xúc phạm người nhìn biết dường nào.

Cũng may là Lý Nguyên Bá đã rời khỏi hiện trường, nếu không để hắn nhìn thấy khuôn mặt của Lý Nhị Cẩu lúc này, không chừng lại kìm chế không nỗi lao tới tặng tên khốn này vài cú tát vào mặt để chữa bệnh ngứa tay của bản thân cho mà xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui