Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

“ trung kế có phần hơi tiêu cực chút, nhưng tuyệt đối là lối đi an toàn nhất dành cho chúa công và cả nhà họ Xích vào thời điểm này. Chính là trực tiếp quy hàng thần phục nhà họ Thẩm, nói chính xác hơi là quy hàng thần phục Thẩm Thùy Vân.” Ngưng một hồi quan sát sắc mặt của hai người, lại tiếp tục: “ chỉ cần nhận được cái gật đầu và thừa nhận của Thẩm Thùy Vân, cho dù nhà họ Thẩm muốn hay không muốn, cũng phải nghi kỵ và suy nghĩ thật kỹ trước khi đụng vào chúng ta, điều đó sẽ tạo điều kiện và thời gian cho chúng ta âm thầm phát triễn, chờ đợi thời cơ lật ngược tình thế sau này.”

Phải cúi đầu với Thẩm Thùy Vân sao??

Dương Kiệt khẽ díu mày tỏ vẻ khó chịu. Cúi đầu khuất phục trước kẻ khác không phải là tính cách của anh ta, từ trước tới giờ, cho dù đang đang rơi vào nghịch cảnh khó khan nhất, Dương Kiệt cũng chưa bao giờ cúi đầu xin hàng ( à, mấy lần đóng kịch để đánh lạc hướng đối phương không tính nhá), nên lúc này nghe xong trung kế của Bàng Thống, tỏ ra tâm lý kháng cự.

Tất nhiên, quan trọng nhất là, cho dù bản thân và nhà họ Xích có mong ước cúi đầu thần phục Thẩm Thùy Vân đi nữa, chắc gì người ta thèm đếm xỉa tới mình chứ?? Chỉ sợ tới khi đó khiến bản thân mất mặt mà chả mang lại được thứ gì mà thôi.

Với địa vị của Thẩm Thùy Vân thời điểm này, trừ khi đối phương là một vương triều đế quốc cao cấp còn phải suy nghĩ xem xét, để xem xem hôm đó có tâm trạng hay không, huống chi là một gia tộc tầm trung trong một vương triều tầm trung chứ??

Dường như nhận ra suy nghĩ và nghi ngờ của Dương Kiệt và Xích Hạo Tín, Bàng Thống lập tức bổ sung thêm: “ Tất nhiên, để làm được điều đó, tất cả phải trông nhờ vào chúa công.”

Hả??? Trông nhờ vào mình??? Chẳng lẽ bắt mình phải sử dụng mỹ nam kế sao??

Mẹ kiếp, vụ này căng à nha. Tuy anh đây không còn là trai tơ nữa, nhưng linh hồn vẫn còn trong trắng sạch sẽ, chẳng lẽ lần này phải vì đại cuộc mà hy sinh bản thân và tiểu Dương Kiệt sao??

Rốt cuộc là nên đồng ý hay đồng ý đây??

Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt “ do dự khó xử vô cùng”.


“ thôi được rồi, vì đại cuộc, bổn thiếu gia chấp nhận hy sinh tấm thân ngọc ngà này, trao trứng cho ác vậy ~~~~!!”

Dương Kiệt mang theo vẻ mặt đầy quyết tâm đột nhiên đứng bật dậy hùng hồn tuyên bố, nhất thời khiến Xích Hạo Tín và Bàng Thống giật mình ngơ ngác không biết anh ta đột nhiên bị chạm phải dây thần kinh nào.

“ e hèm, không phải ngươi nói rằng Thẩm Thùy Vân có chấp nhận sự thần phục quy hàng của chúng ta hay không là trông nhờ vào bổn thiếu gia sao?? Vì đại nghiệp, lần này bổn thiếu gia quyết định ném ra luôn cái tấm thân ngọc ngà này để làm mồi nhử cho sói. Thế nào, cảm thấy hình tượng của bổn thiếu gia cao thượng vĩ đại lắm đúng không?? ấy ấy, Không cần phải dùng ánh mắt như thế nhìn bổn thiếu gia nữa, ngại muốn chết đi được.”

Dương Kiệt vừa dùng tay vuốt nhẹ mái tóc vừa nhắm mắt tự sướng lộ ra nụ cười tự cho là điển trai phong độ nhất, cười nói.

“ cái này, dường như chúa công có chút hiểu lầm thì phải.”

Bàng Thống cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trước dáng làm màu của Dương Kiệt, mặc dù với hình tượng của nam thần Lâm Chí Dĩnh làm dáng tạo dáng vô cùng đẹp mắt, không chừng sẽ kéo theo tiếng hò hét đầy phấn khích của không ít quý bà nếu như có mặt ở hiện trường, nhưng không hiểu vì sao khi Dương Kiệt làm thế lại khiến người nhìn càng nhìn càng thấy khó chịu, chỉ muốn nôn ngay tại chỗ. vội vã lên tiếng giải thích: “ ý của thuộc hạ chính là, muốn nhận được sự thừa nhận của Thẩm Thùy Vân, ít nhất phải để đối phương thấy rõ tiềm lực và giá trị của chúng ta có thể mang lại lợi ích to lớn cho đối phương, và khả năng luyện đan kiếm tiền của chúa công, chính là chìa khóa mấu chốt để đạt được điều đó ạ.”

Thì ra là bế cái nhầm ~~!!!

Dương Kiệt xấu hổ tới nỗi suýt chút muốn kiếm cái hố nào đó để chui xuống đó, bộ không nhìn thấy Xích Hạo Tín với vẻ mặt gượng gạo muốn cười mà không dám cười sao??? Quả thật là mất mặt quá đi.

Mẹ kiếp, bộ không thể nói rõ rang ngay từ đầu sao??


“ Dẹp, dẹp, nói tiếp hạ kế đi ~~~~~~~~~~~~!!!”

Dương Kiệt nhanh chóng chuyển đổi đề tài, nhất là không muốn tiếp tục xoay sâu vào cái trung kế quỷ quái này nữa.

“ e hèm, hạ kế thì …..” Bàng Thống không dám làm Dương Kiệt tiếp tục mất mặt và khó xử, nhanh chóng hợp tác tiếp tục cuộc “ thuyết diễn bày mưu định kế” của mình: “ trong thời gian Thẩm Thùy Vân có mặt tại Sơn Hải thành, chúng ta tạm thời nhường nhịn hay thậm chí rút ra khỏi nơi này tìm một nơi an toàn ẩn trốn, đợi tới ngay sau khi Thẩm Thùy Vân rời khỏi, chúng ta sẽ quay trở lại trực tiếp ra tay kiểm soát Sơn Hải Thành bằng vũ lực, sau đó phong tỏa toàn bộ thông tin trong thành, không được để bất kỳ một tin tức cho dù là nhỏ nhặt nhất lọt được ra bên ngoài, nhất là lọt tới tai của Thẩm Thùy Vân. Và chúng ta đánh cược vào sự quan tâm của Thẩm Thùy Vân đối với nhà họ Thẩm là hầu như không có, hoặc rất ít, không cần quá lâu, chỉ cần một vài năm như đã định trước đó, chúng ta hoàn toàn có thể hiên ngang bước ra khỏi ánh sáng đứng đối diện với Thẩm Thùy Vân và cả ngũ đại tông môn, không cần phải tiếp tục ẩn trốn che giấu thân phận của mình như trước kia nữa.”

Nói tới việc kiểm soát Sơn Hải Thành, giọng điệu của Bàng Thống tràn đầy sát khí, đặc biệt là hàn khí đáng sợ tới cực độ từ trên người một kẻ mạnh xuất khiếu phát tán ra, khiến những người có mặt ở nơi này cũng không kìm được chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán.

Với thực lực của Bàng Thống, nếu như thực sự muốn làm điều đó, muốn giải quyết xóa sổ cả tam đại gia tộc kiểm soát Sơn Hải Thành, chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.

Đừng nghi ngờ năng lực của một kẻ mạnh xuất khiếu như Bàng Thống, nếu như không phải không muốn gây chú ý tới ngũ đại tông môn, nếu như không phải tạm thời không muốn gây thù chuốc oán với một đệ tử chân truyền của Thánh Hỏa Tông, đặc biệt cộng thêm thân phận đan dược đại tông sư trong tương lai, thì mọi việc đâu cần phải nhọc nhằn khốn khổ như thế này kia chứ.

“ tất nhiên, hạ kế vẫn còn một lựa chọn khác chính là thu gom lại toàn bộ tài sản, âm thầm tiến hành chuyển rời khỏi Sơn Hải Thành, tìm một ngôi thành xa xôi hay thậm chí là rời khỏi vương triều Thiên Ưng, muốn tìm một nơi ẩn mình phát triễn tuyệt đối không phải là điều khó khan đối với chúng ta.”

Lại phải bỏ trốn?? Dương Kiệt lập tức lắc đầu phủ quyết hạ kế của Bàng Thống, đặc biệt là phương án hai của hạ kế.

Kiểm soát Sơn Hải Thành, không chỉ giúp cho Dương Kiệt nhận được nguồn tài trợ liên mien không dứt từ phía Triệu Thiên Cơ, quan trọng nhất là, đây là cuộc giao kèo, cuộc so tài ngầm giữa Dương Kiệt và Triệu Thiên Cơ. Nếu như ngay cả một ngôi thành tầm trung, một Thẩm Thùy Vân chỉ mới là một nhân vật tiềm năng trong tương lai cũng không đối phó nổi, vậy thì lấy đâu ra tư cách lên tiếng chê cười hoài bão của Triệu Thiên Cơ hồi cả hai gặp mặt “ bàn đại sự” với nhau chứ??


Chấp nhận thất bại chẳng khác nào chấp nhận những cú tát đầy khinh bỉ vô hình của đối phương đáp trả cho thái độ của mình trước kia. Dương Kiệt tuyệt đối không thể chấp nhận mình thất bại, nhất là thất bại dưới tay của một tên hoàng tử của một vương triều tầm trung.

Ngay cả một tên hoàng tử vương triều tầm trung cũng chơi không lại, vậy thì còn nằm mơ có ngày hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống, đánh bại tất cả các anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, đứng trên đỉnh điểm của đại lục Huyền Thiên ư??? Thôi, thôi, tỉnh ngủ giùm cái đi, đừng có ở đó mà nằm mơ nữa.

Đặc biệt là khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, đồng nghĩa việc bản thân có thể hồi sinh cho người anh em đồng sanh ra tử, hồng nhan tri kỷ đã hy sinh vì bản thân, có đánh chết cũng tuyệt đối không được thừa nhận thất bại, có thể nói là Dương Kiệt đã không còn đường để lui nữa rồi( còn nhớ lời huyết thệ phải hồi sinh Xích Tiểu Lâm bằng mọi giá không?? Nếu như Dương Kiệt không thể làm được, thiên đạo của thế giới này sẽ vô cùng vui vẻ trực tiếp ra tay cử thiên lôi tới đánh chết anh ta tại chỗ, và thiên đạo của thế giới này sẽ không vi phạm luật giao kèo trong cuộc giao chiến với thiên đạo Trái Đất, trở thành người chiến thắng sau cùng cho mà xem).

Phương án đầu cũng không mấy khả thi. Dùng vũ lực với nhà họ Thẩm?? chắc gì nhà họ Thẩm chờ đợi được tới khi Thẩm Thùy Vân rời khỏi Sơn Hải thành??? Chỉ sợ Thẩm Thùy Vân vừa quay về Sơn Hải Thành, tranh thủ mượn uy của “ thần hộ mệnh” đang cung phụng ở nhà, gia chủ nhà họ Thẩm có thể đã trực tiếp ra tay với nhà họ Xích, thậm chí có thể xem việc xóa sổ nhà họ Xích, chiếm đoạt thu gom toàn bộ tài sản của kẻ bại trận để dâng lên làm quà ra mắt lấy lòng với thần hộ mệnh của gia tộc mình mất tiêu rồi.

âm thầm rút khỏi Sơn Hải thành?? càng nên bỏ suy nghĩ đó đi. Một khi đã xác định ra tay với nhà họ Xích, lúc này xung quanh bên ngoài Xích phủ đã bị bao vây bởi đội quân do thám hùng hậu. Chỉ cần Xích phủ có chút động tĩnh, phía nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ nhận được tin báo ngay tức khắc.

Dẫn theo một gia tộc hùng hậu đông trên mấy trăm người rút khỏi Sơn Hải thành, chỉ là điều viễn vong mà thôi.

nếu không thì trong lúc nổ ra giao chiến với Dương Kiệt, Xích Trung Nghĩa cần chi phí của tốn sức kích hoạt hệ thống phong tỏa không gian trong Xích phủ làm quái gì chứ??

Thực ra ý của Bàng Thống chính là chỉ dẫn theo những thành viên quan trọng rút khỏi Sơn Hải thành bỏ trốn, với thực lực của hắn và Lý Nguyên Bá cộng thêm Dương Kiệt, muốn làm điều này không khó, chỉ là, đó tuyệt đối không phải là điều mà cả Dương Kiệt và Xích Hạo Tín muốn nhìn thấy và thực hiện vào thời điểm này.

Quả không hổ danh là hạ kế, không khả thi một chút nào cả. Chỉ dành cho trường hợp bị ép vào bước đường cùng, hoặc không xảy ra trường hợp nhà họ Thẩm nóng lòng ra tay sớm, không chừng còn có thể hành động theo kế này. Chỉ là, tỷ lệ thực hiện và thành công có thể nói là cực kỳ cực kỳ thấp.

Hạ kế không được, thượng kế cũng không ổn khi lấy sinh mạng của bản thân đặt cược vào long tham lớn hoặc nhỏ của kẻ thù. Lỡ như giúp cho người nhà của Thẩm Thùy Vân chiếm đoạt nhà họ Thẩm xong, vẫn chưa thỏa mãn đủ lòng tham không đáy của đối phương, tiếp tục quay sang cắn luôn cả “ đồng minh” của mình, tới lúc đó không biết đi khóc với ai.

Giao chiến với nhà họ Thẩm, Thẩm Thùy Vân còn có thể mắt nhắm mắt mở không đủ tinh lực sức lực để để tâm tới, nhưng một khi chuyển sang giao chiến với dòng dõi cùng chung huyết thống với cô ta, chỉ sợ Dương Kiệt và cả nhà họ Xích bị đẩy vào thế vạn kiếp bất phục cho mà xem.


Bà con họ hàng xa xôi gặp chuyện, có thể còn miễn cưỡng ra tay để mắt tới, nhưng một khi người xảy ra chuyện là ba mẹ anh chị em ruột thử xem, không liều cả mạng ra giúp đỡ mới là chuyện lạ á( tất nhiên, cũng có trường hợp, anh em cha mẹ gì mặc kệ, mày chết kệ mày, tao chả quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng tới tao là được rồi. nhưng nhóm Dương Kiệt có dám đặt cược vào trường hợp này không??).

Và nói tới sau cùng, chỉ duy nhất mỗi trung kế là có khả năng thành công nhất trong cả ba kế xuất phát từ gợi ý của Bàng Thống.

Là một người tu luyện, cho dù đạt tới định vị một đệ tử chân truyền của một trong ngũ đại tông môn đi nữa, chỉ dựa vào phần tài nguyên do tông môn cấp cho, tuyệt đối chỉ như ném một tảng đá vào một cái thâu nước có thể tích lớn hơn gấp hai, ba, thậm chí là mười lần, tuyệt đối không đủ để đắp đầy, cho dù được trọng tâm bồi dưỡng theo kiểu dồn hết vào một người đi nữa, cũng chỉ đạt tới một giới hạn nào đó mà thôi.

Và nguồn thu bên ngoài, ít nhiều có thể bổ sung và giải quyết được vấn đề đau đầu đó.

Đặc biệt là một luyện đan đại tông sư, để có thể giúp cho Thẩm Thùy Vân phát triễn và trưởng thành, đừng nói là Thánh Hỏa Tông, cho dù là cả ngũ đại tông môn cộng lại hỗ trợ, cũng chưa chắc có thể tạo ra một luyện đan đại tông sư dễ dàng đấy chứ.

Nếu như đơn giản như thế, thì luyện đan đại tông sư không thể nào sở hữu một địa vị cao quý tới cực độ, độ hiếm có thể nói là còn hiếm hơn gấp nhiều lần so với những kẻ mạnh độ kiếp hóa vũ nữa kìa.

Nếu như một gia tộc tầm trung hằng tháng hay hằng năm chỉ có thể cung cấp cống nạp bấy nhiêu đó linh thạch tài nguyên cho Thẩm Thùy Vân, người ta tất nhiên là không thèm đếm xỉa tới rồi. Nhưng với một Dương Kiệt có thể luyện chế đan dược cao cấp với sản lượng tương đương hay thậm chí nhanh hơn những luyện đan sư thông thường luyện chế đan dược cấp thấp, đó là chưa tính tới trường hợp anh ta đang nắm trong tay bí quyết luyện chế “ thần dược” Khai Tâm Đan, chỉ cần cung cấp đủ nguyên liệu và thời gian, tiền bơi vào túi như nước sông tuôn trào, như Hoàng Hà nổi lũ, không thứ gì có thể cản nổi thì sẽ ra sao nhỉ???

Một tỷ, hai tỷ, hay thậm chí mười tỷ anh có thể ngó lơ. Nhưng khi con số lên tới trăm tỷ hay thậm chí ngàn tỷ, cho dù tài sản của anh đang sở hữu có trên cả ngàn ngàn tỷ đi nữa, cũng tuyệt đối không thể ngó lơ con số tuy “ nhỏ” nhưng vô cùng thiết thực đó được.

Tiền mà, ai mà không muốn càng nhiều càng tốt chứ?? Chỉ là khi số tiến rơi xuống đất quá ít nên ngày thường chả buồn để ý tới mà thôi, nhưng nếu khi lên tới một con số nhất định, cho dù bản thân có tiền nhiều tới cỡ nào, cũng tuyệt đối không thể nào nhắm mắt bỏ qua được đúng không nè??

Huống chi việc Thẩm Thủy Vân cần làm chỉ là một lời nói, một cái ngật đầu đơn giản là lập tức hàng tháng nhận được vô số tài nguyên, chỉ có thằng điên mới từ chối điều đó chứ nhỉ??

Và khả năng kiếm tiền của Dương Kiệt, chính là chìa khóa mấu chốt để thuyết phục Thẩm Thủy Vân có đứng ra che chở tạo điều kiện thời gian cho nhà họ Xích phát triễn hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui