Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Dương Kiệt dường như đã đoán ra hai kẻ địch trong miệng của quản gia, vội vã lên tiếng cản lại Xích Hạo Tín đang tỏ ra hùng hổ định lao ra ăn thua đủ với kẻ địch, quay sang tên quản gia hỏi: “ Hai kẻ địch đang tấn công vào Xích phủ, có vóc dáng và hình tượng như thế nào vậy??”

“ dạ, dạ, một tên thì có khuôn mặt xấu ma chê quỷ khóc, trên người mặc bộ đồ nho sĩ. Một tên thì gầy ốm như con ma ốm đói, nhưng khôi hài cái là lại cầm trên tay một cây chùy khổng lồ to gấp hai, ba lần so với cơ thể của hắn. hai tên này cực kỳ hung hăng, vừa xông vào Xích phủ chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ra tay đánh ngã không ít cận vệ trong phủ, chỉ là chúng chưa làm hại tới tính mạng của ai cả, chỉ là ……”

“ sát thần” lên tiếng hỏi, quản gia không dám không trả lời, tỏ ra e dè thận trọng nói.

“ Cây Chùy khổng lồ??”

Không chỉ Dương Kiệt đã biết rõ hai kẻ địch trong miệng quản gia là ai, ngay cả Xích Hạo Tín cũng tỏ ra bất ngờ quay sang nhìn Dương Kiệt và chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Không cần phải hỏi nữa, chắc chắn là hai tên thuộc hạ thân tín nhất, Bàng Thống và Lý Nguyên Bá thấy chủ nhân của mình xông vào Xích phủ thời gian dài không quay ra, lo sợ anh ta gặp nguy nên đã xông vào trong này để “ giải cứu” chủ nhân của mình đây mà.

“ chú Tín hãy yên tâm, là người mình đấy.”

Dương Kiệt nhanh chóng có câu trả lời để trấn an đối phương, từ trên ghế đứng bật dậy, vội vã chạy ra khỏi phòng khách, đi thẳng về phía tiền viện để “ đón” hai thuộc hạ của mình, sợ lâu quá không tìm thấy bóng dáng của anh ta, hai tên đó nổi điên lên đập phá Xích phủ thì khổ, lúc này Xích phủ đã quá tàn tạ rồi, không thể gánh chịu thêm sự tàn phá nào nữa đâu, nhất là uy lực tàn phá của một nguyên thần và một xuất khiếu.

Nghe thấy Dương Kiệt nói là người mình, Xích Hạo Tín thầm thở phào nhẹ nhõm, đừng xem lúc nãy trông hùng hổ như vậy, đó là do bị ép vào đường cùng không làm không được, nếu như có thể, tất nhiên là không muốn gây chuyện nổ ra giao chiến vào lúc này rồi.

Vội vã dẫn theo quản gia đuổi theo phía sau Dương Kiệt đi về hướng tiền viện để xem xem tình hình thế nào.

“ mau, mau vây hai tên khốn đó lại ~~~~~!!!” “ Cố gắng lên anh em, quản gia đã chạy đi thông báo cho gia chủ biết rõ tình hình ở nơi này, chỉ cần gia chủ mời được “ vị ấy” ra tay, chắc chắn có thể trấn áp được hai tên khốn này ~~~~!!!” “ đúng, đúng, chỉ cần “ vị ấy” ra tay, hai tên khốn này nhất định sẽ bị trấn áp thậm chí bị trảm sát ngay tại chỗ cho mà xem, mọi người cố gắng chống cự thêm thời gian nữa.” “ chắc chắn thế rồi ~~~~!!!”

Lúc này phía tiền viện đang trở nên hỗn loạn vô cùng. Tàn dư hỗn loạn do Dương Kiệt gây ra cách nay không bao lâu còn chưa kịp lắng xuống, giờ lại có thêm hai kẻ địch hùng mạnh không biết từ đâu chui ra xông vào Xích phủ quẩy tung lên, tuy chưa có người chết, nhưng đám cận vệ của Xích phủ ngày hôm qua quả thật khốn khổ vô cùng.

Cái ngày tháng sống trong lo sợ khổ cực này tới khi nào mới kết thúc đây trời ~~~~~!!!


Đó là suy nghĩ của tất cả các cận vệ của Xích phủ vào thời điểm hiện tại.

“ nói thêm lần nữa, hãy thả chủ nhân của bọn ta ra, nếu không thì đừng có trách lão gia gia đây nổi khùng lên à nha. Nói cho mà biết, một khi lão gia gia mà nổi khùng lên thì ngay cả bản thân cũng phải sợ đấy, hahaha ~~~~~~~~~~!!!”

Nhìn thấy đám cận vệ co nhún sợ hãi như con tép con, Bàng Thống khẽ lộ ra nguyên hàm răng vàng khè của mình cười lạnh hăm dọa, kết hợp với nhan sắc ma chê quỷ khóc của mình, con nít nhìn thấy sợ tới nỗi không dám khóc nữa là.

“ các ngươi, các ngươi đừng tới đây ~~~!!” “ Đúng, đúng, đứng yên, đứng yên tại chỗ  ~~~~!!”

Đám cận vệ lộ ra vẻ hoảng hốt như cô gái ngây thơ trong trắng gặp phải tên biến thái, dưới lời “ hăm dọa” của tên biến thái đó, hai chân không ngừng giật lùi về phía sau đầy sợ sệt.

Cảnh tượng này trông mới khôi hài làm sao.

Sở dĩ Bàng Thống còn có tâm trạng đùa giỡn như lúc này là vì biết rõ Dương Kiệt có thể bị bắt giam, nhưng tuyệt đối không nguy hiểm tới tính mạng, vì nếu như anh ta có mệnh hệ gì, nhóm nhân vật được chiêu mộ tới như Bàng Thống chắc chắn sẽ cảm nhận được, nên lúc này vẫn có thể tỏ ra thảnh thơi trêu đùa đám cận vệ như con nai tơ hốt hoảng ở trước mặt.

Một phần cũng muốn kéo dài thời gian, để Dương Kiệt nếm chịu thêm “ khổ hình” khi bị bắt làm tù binh, ai biểu vị chủ nhân này ba lần bảy lượt không nghe theo lời khuyên của mình, để anh ta nếm thử đau khổ sẽ khiến anh ta “ khôn ngoan trưởng thành” hơn đấy.

lẽ ra Bàng Thống không nên xuất đầu lộ diện vào thời điểm này, chỉ là chỉ bảo Lý Nguyên Bá một mình xông vào Xích phủ, lỡ tên khốn này nổi điên lên mất kiểm soát, cả nhà họ Xích không chừng bị hắn san bằng trong một nốt nhạc cũng không chừng.

Trước khi xác định mối quan hệ rõ ràng giữa Dương Kiệt và nhà họ Xích, Bàng Thống tuyệt đối không dám mạnh tay với nhà họ Xích vào thời điểm này.

Tuy không thể nặng tay, nhưng chơi đùa với đám người ở phía trước chút thì... hì hì ~~!!

“ Nguyên Bá, “ chơi đùa” với họ chút nào ~~~!!” “ Xong ngay, hì hì ~~~~~!!!”


Nếu như nhan sắc của Bàng Thống thuộc dạng ma chê quỷ khóc khiến người khác không muốn cũng như không dám nhìn vào thì, khuôn mặt của Lý Nguyên Bá sau khi rơi vào trạng thái chiến đấu lúc này, tuyệt đối không thua kém gì một tu la quỷ dữ, thậm chí có phần đáng sợ hơn nữa.

Đặc biệt là đôi mắt đỏ rực như máu kèm theo nụ cười đầy khát máu khi nhìn chằm chằm vào đám cận vệ, khiến cả đám không kìm được run bắn người nhảy cẫng lên, toàn thân run rẩy liên hồi.

Hai phần ba cận vệ đang nằm rên rỉ trên mặt đất lúc này, chính là kiệt tác của tên sát thần đó chứ còn ai nữa.

Tuy không tới nỗi mất mạng, nhưng gãy tay gãy chân là điều không thể trách khỏi, tất nhiên là không ai muốn phải chịu cảnh đau khổ đáng sợ đó rồi.

“ Sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Lý Nguyên Bá cười phá lên một tiếng đầy khát máu, cơ thể như con ma ốm đói trực tiếp xông thẳng về phía đám cận vệ như chiếc xe tăng đang san bằng tất cả mọi thứ ngăn cản ở trước mặt nó vậy.

“ tránh, à không, tấn công, tấn công ~~~~!!” “ Sát sát sát ~~~!!!” “ Trảm sát con quái vật đó cho ta ~~~~!!!” “ AAAA ~~~~~~~!!!”

Nhất thời tiếng la hét đầy căm phẫn pha lẫn sợ hãi ngật trời, tiếng gió rít của vũ khí như bản giao hưởng chói tai.

Nhưng tất cả chỉ là vô dụng khi những lưỡi đao, những lưỡi kiếm và những lưỡi thương kích khi va đập vào cơ thể đang được bao phủ bởi một lớp chân nguyên màu đỏ rực như máu của Lý Nguyên Bá, tất cả đều gãy nát một cách dễ dàng, thậm chí không thể làm xước mảnh vải áo trên cơ thể của đối phương nữa là.

Pằng ~~~ pằng ~~~ pằng ~~~~~ …..!!! AAAAA ~~~~!!! Cứu, cứu với …. ~~~~~!!! Chạy, chạy mau ~~~~~~!! Đồ quái vật, đúng là, đồ …. Aaaaaa ~~~~~~~~~~~!!!!

Những tên cận vệ xui xẻo đứng ở phía trước trực tiếp bị Lý Nguyên Bá ủi bay lên không trung hoặc tông bay ra xa, cơ thể khảm hẳn vào những bức tường ở xung quanh.

Những tên “ may mắn” không đứng trong đường di chuyển như con gà mắc tóc gào thét khóc lóc quay đầu bỏ chạy, tuyệt nhiên không ai có đủ dũng khí để đối đầu với con “ quái vật” đáng sợ kia cả.


“ Haha, chạy, để xem các ngươi chạy đi đâu ~~~~!!!’

Lúc này Lý Nguyên Bá nào còn là thằng nhóc ngây thơ như đứa trẻ mới lên ba như ngày thường nữa, chẳng khác nào một tên sát thần đầy khát máu, hí hửng khoái trí đuổi theo phía sau đám cận vệ đang bỏ chạy, giống vẻ như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.

Nhìn thấy con quái vật đuổi theo “ truy sát”, đám cận vệ hận bản thân không thể mọc thêm đôi chân để bỏ chạy, nhất thời cảnh tượng gà bay chó chạy hỗn loạn vô cùng.

“ Thôi đủ rồi ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” “ hả ~~~???!!!”

Trong lúc Lý Nguyên Bá đang mặc sức vờn đuổi đám cận vệ, một giọng nói tỏ vẻ không hài long vang lên, khiến hắn khẽ chững lại và tỏ ra không hài long vui vẻ, nhưng khi nhớ kỹ lại giọng nói vừa vang lên, lập tức biến sắc và thoát khỏi trạng thái chiến đấu, quay trở về hình dáng của một đứa bé ngây ngô không biết gì cả, nhìn về phía bóng người vừa lên tiếng, vừa xoa đầu vừa ngây thơ nói: “ Chủ, chủ nhân ~~~!!”

mẹ kiếp, trốn trách nhiệm nhanh quá nhỉ ~~!!!

Đúng thế, người vừa xuất hiện và lên tiếng ngăn cản Lý Nguyên Bá chính là Dương Kiệt.

Chỉ là nhìn thấy đối phương đã thoát khỏi trạng thái chiến đấu, lúc này muốn trách cứ cũng không biết phải trách cứ như thế nào.

Chẳng lẽ lại đi dung tay chỉ thẳng vào đầu thằng bé có trí lực bằng đứa bé lên ba “ dạy bảo chửi mắng” nó??

Cơn giận không có chỗ để trút, Dương Kiệt quay sang phóng ánh mắt trách cứ về phía Bàng Thống đang tỏ ra hí hửng đứng “ xem phim” ở phía xa.

Tên khốn này chắc chắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thế mà còn để mặc Lý Nguyên Bá ra tay với đám cận vệ “ đáng thương”, quả thật là không thể tha thứ.

Lần này Dương Kiệt rõ rang đã nghi oan cho Bàng Thống. Nói cho cùng, Bàng Thống đâu phải thần thánh, làm sao mà biết hết được tất cả mọi chuyện, như việc Dương Kiệt đã đạt được thỏa thuận hợp tác với nhà họ Xích. Nếu biết trước ngay từ đầu thì không cần phải lộ diện vào lúc này rồi.

“ Chúa công ~~~!!” Bàng Thống mang theo vẻ mặt nịnh bợ chạy tới chắp tay thi lễ với chúa công đáng kính của mình, nhưng đáp lại hắn là một cái trợn mắt trắng đầy bất mãn, hắn chỉ biết đứng sang một bên cười trừ.

Xích Hạo Tín và quản gia cũng đã có mặt tại hiện trường, trong lúc trấn an đám cận vệ trong phủ, đồng thời không quên theo dõi tình hình phía bên này, khi nghe thấy lời xưng hô của hai “ kẻ địch” đối với Dương Kiệt, không kìm được khẽ ngẩn người.

Chủ nhân và chúa công?? Vậy là hai tên này là thuộc hạ của Dương Kiệt??


Dương Kiệt có thuộc hạ không có gì quá lạ, chỉ là khi cảm nhận khí thế không ngừng bộc phát ra từ trên người Bàng Thống và Lý Nguyên Bá, đó mới chính là nguyên nhân khiến Xích Hạo Tín phải đổ mồ hôi hột.

Một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 8, một chân xuất khiếu tầng thứ 1 là thuộc hạ của một tên chỉ đạt cảnh giới nguyên thần tầng thứ 5???

Nếu như nói Dương Kiệt không phải cậu ấm của một đại gia tộc hay hoàng tử của vương triều cao cấp cũng không ai tin đấy chứ.

Tất nhiên, cũng như cha con Xích Trung Nghĩa,  Xích Hạo Tín biết rõ thân phận của Dương Kiệt, nên mới tỏ ra hơi bất ngờ như lúc này.

Dương Kiệt phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Bàng Thống và Lý Nguyên Bá, quay sang Xích Hạo Tín mỉn cười nói: “ chú Tín, để cháu giới thiệu, hai vị này là đồng bọn thân tín nhất của cháu, người mặc bộ đồ nho sĩ là Bàng Thống, còn cậu bé có khuôn mặt ngây thơ trẻ con kia là Lý Nguyên Bá.”

Lại quay sang hai thuộc hạ của mình nói: “ Đây là gia chủ của nhà họ Xích, là phụ thân của ân nhân từng cứu mạng của ta, cả hai mau đi tới thi lễ với người nào.”

Chỉ một câu giới thiệu đơn giản, đặc biệt là câu “ thuộc hạ thân tín”, đã khiến Bàng Thống cảm động vô cùng.

Thì ra trong mắt chúa công xem mình là đồng bọn thân tín nhất chứ không phải thuộc hạ hầu tớ kìa.

Tuy Bàng Thống biết rõ thân phận song phương như thế nào, không dám có suy nghĩ như thế, nhưng cũng tỏ ra xúc động vô cùng.

Được người khác đối xử tôn trọng, ai mà không muốn, không thích chứ???

À có, điển hình là tên Lý Nguyên Bá trong trạng thái lúc này, hắn chẳng biết gì đâu mà xúc với chả động.

Khi nghe giới thiệu về thân phận của Xích Hạo Tín, Bàng Thống lập tức trở nên thận trọng nghiêm túc vô cùng.

Với một người trọng tình trọng nghĩa như Dương Kiệt, ông già của ân nhân cứu mạng của chủ nhân mình, tất nhiên là có địa vị không nhỏ trong long chủ nhân, phải đối xử một cách thận trọng mới được.

Khẽ dùng vai hích nhẹ vào Lý Nguyên Bá vẫn còn đang ngơ ngác ở bên cạnh, bản thân nhanh chóng bước tới trước mặt Xích Hạo Tín trịnh trọng chắp tay thi lễ: “ Xích gia chủ ~~~!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui