Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

“ thành …. ủa?? chuyện gì xảy ra thế này?? Tên khốn đó ……” “ không, không thể nào, hắn, hắn đã thoát khỏi Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận của chúng ta ~~~~!!!” “ Sao, sao có thể như thế được chứ??? Lão phu không tin ~~~~~~~~~~!!!”

Ngay từ lúc cơ thể của Dương Kiệt dần phai mờ đi ngay tại vị trí đang đứng ban đầu, cũng là thời khắc nhóm người nhà họ Xích vừa hình thành vòng vây vây chặt mục tiêu ở trung tâm.

Chỉ là cả nhóm còn chưa kịp reo hò mừng rỡ, giật mình hoảng hốt kêu thét lên khi phát hiện mục tiêu đã biến mất khỏi vị trí trung tâm vòng vây từ lúc nào rồi.

Vậy có nghĩa là Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận đã mất tác dụng đối với Dương Kiệt, chứng tỏ suy tính và phương pháp của anh ta là hoàn toàn chính xác.

“ haha, bất ngờ lắm hả?? đã nói rồi, trò con nít đó không có tác dụng hai lần đối với bổn thiếu gia đâu, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ bổ bổ ~~~~~~~~~~!!!”

Trong lúc cả nhóm đang kêu gào đầy bất cam và khó tin, Dương Kiệt sau khi thoát khỏi vòng vây thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tỏ ra phấn khích khoái trí vô cùng, dương dương tự đắc lên tiếng chê cười chế giễu đối phương vài câu xong, hai chân nhún mạnh xuống đất tung người lên không trung, vung chùy bổ thẳng xuống vị trí nhóm người nhà họ Xích vẫn còn chưa định thần hoàn hồn ở phía dưới.

“ chạy, chạy mau ~~~~~~!!!” “ đồ khốn, không thể nào, không thể nào như thế được ~~~~~~!!!” “ Trung Nghĩa, Hạo Tín, né sang một bên mau ~~~~~~~~!!!”

Tam đại tổ tông là người phản ứng nhanh hơn cả, nhìn thấy chùy khí chi chít như mưa trút nước đổ thẳng xuống, không kìm được tê tái cả da đầu, hối hả tung người nhảy né sang một bên, đồng thời không quên lớn tiếng kêu gọi cha con Xích Trung Nghĩa hành động theo mình.

Còn vì sao không trực tiếp kéo cả hai né luôn mà chỉ gào lớn nhắc nhở là do những quả chùy khí đã gần như ập thẳng xuống đất, bản thân né tránh còn năm ăn năm thua, kéo thêm một người chỉ có nước cùng nhau bị nhấn chìm bởi những quả chùy khí kinh khủng đó mà thôi.

Lúc này chủ động lên tiếng nhắc nhở một câu đã là có tình có nghĩa lắm rồi.

Tiếng gào thét nhắc nhở của tam đại tổ tông nhanh chóng kéo cha con Xích Trung Nghĩa quay trở về thực tại, chỉ là do chậm trễ hết vài nhịp cộng thêm thực lực của cả hai, đặc biệt là Xích Hạo Nghiên, muốn nhảy sang một bên né tránh chỉ còn là ước mơ xa xỉ mà thôi.


Ngay cả Xích Trung Nghĩa cũng chưa đủ tự tin  bản thân có thể lành lặn né qua được đòn tấn công mang tính hủy diệt của kẻ thù nữa là.

Xích Trung Nghĩa tất nhiên là hiểu rõ điều đó, và để cho chắn ăn, cho nên………

Ánh mắt đầy quyết đoán lạnh lùng nhanh chóng liếc ngang qua con trai Xích Hạo Nghiên, nghiến răng lạnh lạnh lẩm bẩm nói: “ dù sao thì con cũng không thể nào qua khỏi số phận bị thảm lần này, vậy chi bằng con chết để ta được sống, ta hứa sẽ làm hết tất cả để trả mối thù máu này cho con …..”

“ phụ, phụ thân, người định ….. không, aaaaa ~~~~~~~~~~~~~~!!!!”

Xích Hạo Nghiên đứng ngay bên cạnh Xích Trung Nghĩa đang tỏ ra hốt hoảng kinh hãi tột cùng, không tự chủ quét ánh mắt đầy “ kỳ vọng” về phía ông già mình, nào ngờ đáp lại hắn chính là vẻ mặt đầy kiên quyết và giận dữ, hắn còn chưa kịp định thần, đã bị ông già “ thân thương” của mình nắm chặt lấy tay trực tiếp ném thẳng về phía những quả chùy khổng lồ đã gần như xuống tới đỉnh đầu.

Uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!

Cơ thể của Xích Hạo Nghiêm va chạm vào những quả chùy khí lập tức nổ tung tan nát ngay trên không trung, chết một cách tức tưởi, không biết là trước khi chết hắn đang chửi mắng nguyền rủa Dương Kiệt hay ông già “ thân thương” của mình nữa đây??? Có thể là cả hai chứ nhỉ??

Và việc hy sinh đứa con ruột thịt duy nhất của mình không phải là hoàn toàn vô nghĩa, vụ va đập khiến cho những quả chùy khí chững lại ngay trên không trung khoảng vài giây, và vài giây đối với một tông sư tầng thứ 7 như Xích Trung Nghĩa, quá đủ để thoát hiểm trong gang tấc rồi.

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~~~~~~!!!

Những quả chùy khí sau một hồi chững lại trên không trung tiếp tục lao thẳng xuống đích đến, nhưng thật đáng tiếc là lúc này vị trí đó đã không còn một bóng người nào cả, nên những quả chùy khí chỉ có thể để lại vô số vũng hố lớn nhỏ chi chít gần như san bằng cả một khu vực rộng lớn trên mặt đất mà thôi.


Phì phò, phì phò, phì phò ~~~~~~~~~~~~!!!

Ngay sau khi né tránh thành công, Xích Trung Nghĩa hít thở nặng nề, ánh mắt như vẻ hận không thể nhai tươi nuốt sống nhìn chằm chằm về phía Dương Kiệt, như vẻ trút hết mọi oán hận vào người anh ta, như vẻ cái chết của con trai chính là do Dương Kiệt gây ra, hoàn toàn không liên quan gì tới mình vậy.

Đừng nói là Dương Kiệt, ngay cả tam đại tổ tông cũng lọt ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Xích Trung Nghĩa.

Từng có câu, hổ dữ không ăn thịt con mình, thế mà lão già này chỉ vì muốn giữ mạng, sẵn sàng đẩy con trai ruột thịt của mình ra chết thay, đã vậy sau khi xong việc còn tỏ ra vẻ mọi thứ không liên quan gì tới bản thân, tất cả mọi đổ lầm đều thuộc về kẻ thù mà thôi.

Tam đại tổ tông không tự chủ khẽ nhích người tránh xa Xích Trung Nghĩa không dám đứng gần bên lão nữa.

Đùa à?? Ngay cả con trai ruột thịt trong lúc nguy cấp cũng có thể mang ra làm bia đỡ đạn để chết thay cho mình, huống chi là lão tổ tông có quan hệ xa xôi ngàn dặm này chứ??

“ các vị lão tổ, Ngũ Lôi Tỏa Địch trận đã mất tác dụng, ngày tàn của nhà họ Xích đã tới ngay trước mặt, đã tới lúc chúng ta chứng tỏ mình mang theo dòng máu đầy kiêu hãnh của nhà họ Xích rồi đây.”

Ngay sau cái chết của con trai mình, không biết phải là con người sau khi mất hết tất cả và bị dồn vào con đường cùng, đột nhiên trở nên bình tĩnh thản nhiên hẳn lên. Chỉ thấy Xích Trung Nghĩa vẫn dán chặt đôi mắt đầy thù hận vào người Dương Kiệt, nhưng miệng lên tiếng nói như muốn nhắc nhở điều gì đó với tam đại lão tổ và cả bản thân.

“ cái gì?? Ý của con là …..” “ điên rồi, điên rồi, lão phu tuyệt đối không chấp nhận làm điều đó.” “ mọi chuyện vẫn chưa tới thời điểm tồi tệ nhất, chi bằng …..” “ không ~~~~~~!!!”

Tam đại tổ tông tỏ vẻ hoảng sợ không thể chấp nhận câu nói đầy ngụ ý của Xích Trung Nghĩa, còn định lên tiếng chống chế và khuyên can, nhưng lập tức bị Xích Trung Nghĩa ngắt lời.


“ không còn thời gian để do dự, cũng không có cơ hội để chúng ta tự lừa dối bản thân nữa đâu. Đã tới thời khắc này rồi, các vị nghĩ rằng chúng ta có quỳ xuống đầu hàng đi nữa, hắn sẽ rủ lòng thương tha mạng cho chúng ta sao???”

Xích Trung Nghĩa cười lạnh chế giễu, hoàn toàn không cho đối phương con đường lui và từ chối cả.

“ chỉ là….” “ nhưng mà …..” “ thôi thôi, tám thế đủ rồi, bổn thiếu gia không có thời gian chờ các ngươi ở đó diễn trò, có gì muốn nói nữa thì chờ tới lúc cùng gặp mặt dưới địa phủ rồi nói cho đã, còn bây giờ, hãy chết đi ~~~~~~~~~~~!!!”

Trong lúc tam đại tổ tông còn tỏ ra bất cam lên tiếng phản bác, nhưng Dương Kiệt ở phía xa không cho chúng thời gian làm thế nữa rồi. linh cảm mách bảo cho anh ta biết rằng ngay lập tức phải ra tay giải quyết đám người ở trước mặt, nếu không sẽ gây sự rắc rối cho bản thân cho mà xem.

Một sai lầm không bao giờ để lập lại hai lần, Dương Kiệt quyết định tung đòn chí mạng kết liễu lũ phế vật ở trước mặt.

“Giới Vương Quyền X5, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, chết hết cho ta ~~~~~~~~~~~!!!!”

Dương Kiệt lần này đã bung hết toàn bộ thực lực của bản thân đánh nhanh diệt gọn, không cho kẻ địch chút mảy may cơ hội nào nữa.

“ cái gì ~~~~!! Thực lực của hắn ~~~~~~~!!!” “ Không thể nào, không thể nào như thế được, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?? Tu luyện được bao nhiêu năm mà sở hữu một thực lực đáng sợ như thế này chứ?? ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác ~~~~~!!” “ tác nghiệp, đúng là tác nghiệp, rốt cuộc tên ngu xuẩn trời đánh nào đã khiêu khích con ác ma đáng sợ này về đối đầu với nhà họ Xích chúng ta chứ ~~~~~!!??”

Câu chửi thét như đang chửi xéo bản thân lọt vào tai của Xích Trung Nghĩa cũng chả khiến lão chút mảy may chột dạ, ngược lại còn cười lạnh thản nhiên đón nhận như một lời khen nữa là.

Muốn chửi gì thì chửi đi, chỉ chút nữa thôi, đám lão già không chết nổi các ngươi sẽ trở thành một phần thực lực của ta, còn nếu không thì chấp nhận tan xương nát thịt, chết không có cơ hội đầu thai bởi sự thảm sát của tên Dương Kiệt đó, các ngươi muốn đi con đường nào chứ chọn đi.

“ Nghịch Quang Phổ Địa Quyền ~~~~!!!” “ Liệt Tâm Chưởng ~~~~!!” “ Liệt Hỏa Cuồng Phong Trảm ~~~~~~~!!!”

“ Chân Nguyên Kết Giới ~~~!! ”“ Tam Vị Nhất Thể Thuẫn, mở ~~~~~!!”


Tam đại tổ tông không còn dám lơ là giấu sức nữa, trực tiếp thi triễn bộc lộ hết toàn bộ tuyệt học thực lực của bản thân ra cùng hợp sức đối phó với đòn tấn công mang tính hủy diệt của kẻ địch.

Chỉ là, khi đối diện với một Dương Kiệt đã bung hết toàn bộ sức mạnh của mình lúc này, tương đương với một nguyên thần tầng thứ 10, lớn mạnh hơn cả người mạnh nhất ở đây cả một đại cảnh giới, cho dù trong nhóm có người sở hữu thánh khí hay tuyệt học thánh giới đi nữa, cũng không thể bù đắp nỗi sự chênh lệch quá đáng như lúc này này, huống chi lũ người này làm gì có chứ!!

Những đòn phản công của tam đại tổ tông chỉ khẽ chạm nhẹ vào chùy khí do Dương Kiệt bổ xuống lập tức bị vỡ nát tan tành, thậm chí ngay cả tấm khiên tam giác khiến Dương Kiệt có chút đau đầu trước kia không trụ nổi quá hai giây đã vỡ thành hàng trăm hàng ngàn mảnh rồi biến mất trong không khí, chứ đừng nói là kích hoạt hiệu ứng phản dam như trước kia.

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp mà!!

Tam đại lão tổ tuyệt vọng, nhanh chóng học theo Xích Trung Nghĩa trước kia, từ trên cổ rút ra thẻ bài bảo hộ, đồng loạt kích hoạt ném hết ra trước mặt, hy vọng có thể ngăn cản được đòn tấn công mang tính hủy diệt, có thể dễ dàng nuốt chửng hủy diệt bản thân trong tích tắc đã tới ngay trước mặt.

Đùng đùng đùng đùng …… ~~~~~~~~~~~!!!!!!! Crack ~~~~ crack ~~~~ crack ~~~~~ ………!!!!!!

Và thẻ bài bảo hộ lần nữa phát huy hiệu quả đáng kinh ngạc của nó, những quả chùy khí va đập vào lá chắn phòng không thể xuyên thủng được “ tấm khiên cực kỳ kiên cố” này, toàn bộ vỡ nát biến mất ngay tức khắc.

Ba thẻ bài bảo hộ kích hoạt cùng một lúc, năng lực phòng thủ tuyệt đối không thể xem thường được.

Tất nhiên, ba người đứng ở phía sau lá chắn phòng hộ cũng không dễ chịu chút nào, tuy những quả chùy khí vừa lao xuống đã bị vỡ nát biến mất, nhưng uy lực tàn dư phóng thích ra trực tiếp xuyên qua lớp lá chắn đập thẳng vào cơ thể của ba người đứng trong đó, tuy uy lực còn tồn đọng không thể lấy mạng tam đại tổ tông, nhưng cũng đủ khiến cả ba khốn khổ phun máu liên hồi theo từng đợt năng lượng đập thẳng vào người.

Tuy đòn tấn công của Dương Kiệt đã bị hóa giải. Nhưng vấn đề là người ta kết thúc đòn này xong có thể tiếp tục thi triễn đòn tấn công tiếp theo một cách dễ dàng, bộ không thấy người ta đang tiếp tục xoay người múa chùy trên không trung chuẩn bị tung đòn kế tiếp sao?? Còn bùa hộ mệnh của bản thân, sau khi chống đỡ đợt tấn công đầy kinh hoàng kia cũng đã nhanh chóng biến mất trong không khí, trên người cả ba lúc này làm gì còn tấm thẻ bài bảo hộ nào để tiếp tục phòng thủ đợt tấn công tiếp theo của kẻ địch nữa chứ??

Tam đại tổ tông đưa mắt nhìn nhau với vẻ chết chóc tuyệt vọng.

Chẳng lẽ kết thúc thật rồi sao???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui