**“ không phải, không phải, tiểu nữ chỉ là nói đùa thôi, mong ông trời đừng đánh chết Kiệt ca ca ạ ~~~~~~~!!!” Trong lúc Dương Kiệt định quay đầu bỏ trốn trước khi sét đánh xuống đầu mình, Hoàng Dung mang theo vẻ mặt hoang mang bật khóc nhìn thẳng lên trời nói lớn năn nỉ “ ông trời” tha mạng cho Kiệt ca ca của mình.
Dường như “ ông trời” cũng chiều lòng lời thỉnh cầu cô gái “ đáng thương”, mây đen trên bầu trời nhanh chóng kéo theo sớm chớp tan biến trong tích tắc, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.
Dương Kiệt một phen hú hồn hú vía chảy cả mồ hôi lạnh, suýt chút thì bị sét đánh thành heo quay rồi.
“ Dung nhi ~~~~!!!!” Trong lúc Hoàng Dung đang thầm thở phào nhẹ nhõm, Dương Kiệt đã áp sát ngay phía sau cô ta không biết từ lúc nào, thậm chí dang rộng hai tay ra ôm chặt cô ta vào lòng từ phía sau.
“ Buông, buông muội ra, huynh đi mà ôm “ vợ con” của huynh á ~~~!!!” Hoàng Dung tất nhiên là biết rõ nãy giờ Dương Kiệt vẫn âm thầm đi theo mình, lúc này giả vờ không ngừng vùng vẫy chống cự, vừa bật khóc vừa la hét, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “ vợ con”, nghe có vẻ như muốn nhai tươi nuốt sống Dương Kiệt vậy.
“ Dung nhi đừng hiểu lầm, tuy ta có quan hệ với Mộ Dung, nhưng tuyệt đối chưa tới mức là vợ hay gì cả, muội hãy bình tĩnh nghe ta giải thích, chuyện là thế này ………”
Dương Kiệt bắt đầu thuật lại quá trình lần đầu quen biết Mộ Dung Tuyết, sau đó cả hai theo tông môn của mình đi vào trong bí cảnh thí luyện tông môn, và trong một lần tình cờ cả hai đã bị vây đánh bởi người của Lãnh Binh Cung ( Dương Kiệt trực tiếp phất lờ bỏ qua sự kiện nhìn thấy cảnh Mộ Dung Tuyết đang tắm tiên và bị cô ta truy sát), bản thân bị đánh trọng thương, còn Mộ Dung Tuyết trúng phải xuân dược cực mạnh của tên Hạ Hầu Quân, và cả hai đã xảy ra “ quan hệ quá mức cần thiết” một cách bất đắc dĩ, và đứa con trai mà Mộ Dung Tuyết bế trong lòng, chính là kết quả kết tinh của lần xảy ra quan hệ đó.
Hoàng Dung lúc đầu còn vùng vẫy chống cự hòng thoát khỏi vòng tay của Dương Kiệt, nhưng dần dần rồi cũng bất động trong lòng anh, chú ý lắng nghe những gì đang kể ra từ miệng anh ta, đồng thời ác cảm ban đầu đối với Mộ Dung Tuyết cũng có dấu hiệu phai dần đi.
Nói cho cùng, cô ta cũng chỉ là một nạn nhân, thậm chí là một nạn nhân đáng thương và mất mát nhiều hơn cả trong vụ việc này.
Tuy tính cách Hoàng Dung hay ghen tuông và hơi chút nhỏ mọn, nhưng cũng không phải là không biết suy nghĩ điều hay lẽ phải, cái gì đúng cái gì sai hoàn toàn phân định rõ ràng.
Nếu như nói kẻ đáng hận đáng chết nhất, chỉ duy nhất mỗi tên Hạ Hầu Quân mà thôi. Nếu như không phải từ trong miệng biết rõ tên khốn trời đánh đó đã chết thảm, e rằng Hoàng Dung sẽ nóng đầu lên xông thẳng vào Lãnh Binh Cung lôi tên khốn đó ra để hành xác hắn cho mà xem.
“ chuyện này từ đầu tới đuôi là như thế, nếu như muội còn giận ta, ta cũng hết cách đành bó tay thôi. Thê nhưng, là một người đàn ông, ta tuyệt đối không thể từ bỏ trách nhiệm với mẹ con Mộ Dung, nếu ta thực sự là một người bạc tình bạc nghĩa, muội sẽ nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào đây?? Mong muội thông cảm cho ta....” Dương Kiệt đang chơi thế lấy lùi làm tiến, mang theo vẻ mặt “ vô tội đáng thương” buồn chán nói.
Lần này Hoàng Dung đã có thể thoát khỏi vòng tay của Dương Kiệt, quay lại díu mày nhìn chằm chằm vào anh ta, như muốn từ sắc mặt của đối phương nhìn ra thứ gì đó thì phải.
Dương Kiệt vô cùng tự tin vào tài diễn xuất của mình, và thực tế mọi việc là như thế, nên lúc này hoàn toàn mang theo dáng vẻ vị thế của một bị hại, mình cũng chỉ là nạn nhân trong cái cuộc sống chó chết này mà thôi.
Chỉ là bị ánh mắt dò xét của Hoàng Dung nhìn một thời gian dài như vậy, Dương Kiệt cũng có chút chột dạ, vừa định lên tiếng chuyển đổi đề tài, chỉ thấy Hoàng Dung trực tiếp quay người rời hỏi, trong suốt quá trình không nói một câu nào cả.
Nhìn thấy hướng đi của Hoàng Dung đang di chuyển về phía vừa chạy tới, Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Hoàng Dung vẫn chưa lên tiếng nói là bỏ qua chuyện này, nhưng chỉ cần không bỏ chạy nữa, anh ta tin rằng một ngày nào đó Hoàng Dung cũng sẽ từ từ chấp nhận và đồng cảm với mình mà thôi.
Ăn cơm không thể nuốt cái xong ngay, Dương Kiệt chỉ lặng lẽ đi theo phía sau Hoàng Dung, tránh kích thích tới cô ta nữa.
Không tốn quá nhiều thời gian, cả hai đã nhanh chóng quay trở về nơi nhóm Bàng Thống đang đứng chờ đợi.
Nhìn thấy Dương Kiệt và Hoàng Dung cùng quay trở về, cả hai đưa mắt nhìn nhau và thầm thở phào nhẹ nhõm, ít ra tình hình không tệ hại tới mức không thể xoay chuyển được, không phải sao???
Hoàng Dung chẳng nói câu nào với một ai, trực tiếp bước thẳng tới trước mặt Mộ Dung Tuyết đang bế con trong lòng và mang theo vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối phương.
Không thể không cảnh giác, Hoàng Dung đạt tới cảnh giới nguyên thần tầng thứ 4, còn Mộ Dung Tuyết chỉ mới là một tông sư, nếu như đối phương giận quá hóa rồ ra tay với mẹ con mình, chưa chắc những người có mặt ở nơi này sẽ ra tay ngăn cản.
“ Mộ Dung tỷ tỷ, có thể cho muội bế em bé chút được không ạ???” Câu nói thót ra từ trong miệng Hoàng Dung không chỉ khiến Mộ Dung Tuyết, ngay cả nhóm Dương Kiệt cũng bất ngờ vô cùng, không ngờ cô ta lại nói ra một yêu cầu như thế, thế mà lúc đầu cả nhóm còn lầm tưởng cô ta sẽ nổi điên chửi mắng xối xả Mộ Dung Tuyết đấy chứ.
Mộ Dung Tuyết khẽ díu mày nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, muốn từ trên sắc mặt của cô ta nhìn ra thứ bất thường, lo sợ đối phương làm hại tới con trai của mình.
Chỉ là ánh mắt và dáng vẻ đầy chân thành và kỳ vọng của Hoàng Dung, khiến Mộ Dung Tuyết nhất thời bối rối do dự có chút không biết phải làm sao.
Thẳng thừng từ chối???!!!! Chỉ là ……
Chỉ thấy Mộ Dung Tuyết từ dưới đất đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoàng Dung, thầm thở dài một tiếng, khẽ đưa đứa bé trong tay về hướng Hoàng Dung, chỉ là động tác vẫn còn mang theo vẻ cảnh giác và thận trọng.
Đôi mắt của Hoàng Dung rực sáng, vừa vui mừng vừa phấn khích thận trọng đưa tay ra đỡ lấy đứa bé được đưa tới, trên môi mang theo nụ cười hiền dịu thương yêu bế lấy đứa bé và ôm chặt vào lòng mình.
Đàn bà phụ nữ, ngoại trừ những người đặc biệt, đại đa số đều mang tính thích làm mẹ trong lòng, luôn yêu thương trẻ con, tuy đứa bé trong tay không phải là con của mình, nhưng nó là con của Kiệt ca ca, như thế cũng quá đủ để Hoàng Dung hết lòng yêu thương nó rồi ( mặc dù lúc này cô ta vẫn còn đang giận hờn chưa tha thứ cho Dương Kiệt, nhưng không thể ngăn cản cô ta dành tình yêu thương cho đứa bé trong lòng).
Nhìn thấy Hoàng Dung nâng niu đứa bé trong lòng, cả Mộ Dung Tuyết và nhóm Dương Kiệt đã thầm thở phào nhẹ nhõm, tình huống xấu nhất đã không xảy ra.
Đứa bé giương to đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của mình nhìn chằm chằm vào “bà dì” đang bế lấy mình, không biết có nên “ rót ít trà” xem như lời chào xã giao với đối phương như với ông già của mình trước kia không nhỉ???
Hoàng Dung càng ngắm càng thích đứa bé trên tay, thậm chí đã cùng Mộ Dung Tuyết ngồi xuống gần đó không ngừng thảo luận về đứa bé một cách thân mật như hai chị em, hoàn toàn không có chút vẻ thù địch như lúc ban đầu nữa.
Dần dần ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng mất đi sự cảnh giác và thận trọng khi ngồi gần bên cạnh Hoàng Dung, cả hai cứ thế chí chóe cười nói không ngừng.
Phụ nữ mà, chỉ cần liên quan và tốt với con mình, mọi thứ đều có thể bỏ qua.
Thái độ thân thiện của cả hai lúc này người ngoài không biết thậm chí không thể tưởng tượng rằng mới cách đó không bao lâu cả hai còn tỏ ra thù địch thậm chí có thể lao vào giao chiến với nhau đấy chứ.
Mặc dù không muốn phá vỡ bầu không khí “ ấm áp” này, chỉ là đã không còn sớm nữa rồi, cả nhóm phải tiếp tục lên đường, hoặc ít ra phải tìm chỗ nào đó để cắm trại đấy chứ.
“ cái này, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta …..” “ Huynh (ngươi) biến đi chỗ khác chơi ~~~!!!”
Dương Kiệt bước tới định gợi ý với hai hồng nhan của mình, chỉ là đáp lại anh ta là ánh mắt đầy chán ghét, thậm chí trợn cả mắt trắng lạnh lạnh trả lời.
Xong xuôi không thèm quan tâm tới anh ta nữa, tiếp tục cuộc thảo luận bàn tán của mình.
Mẹ kiếp ~~!! Rốt cuộc mình thành người thừa, người tàng hình rồi sao???
Bàng Thống đứng ở phía xa muốn cười mà không dám cười, nhịn tới nỗi mặt đỏ phồng lên. Còn Hao Thiên Khuyển không cần nể nang Dương Kiệt gì cả, trực tiếp bật cười chế giễu.
Còn Lý Nguyên Bá??? Thôi quên hắn đi, chắc gì hắn đã biết chuyện gì đang xảy ra lúc này.
Dương Kiệt hậm hực bước sang một bên ngồi phẹt xuống đất.
Các cô không quan tâm tới bổn thiếu gia, bổn thiếu gia nay cũng không thèm, hứ ~~~~!!!
Chỉ là đôi mắt đầy quan tâm của Dương Kiệt không ngừng phóng về phía hai cô gái đã phản bội lại những gì anh ta đang tỏ ra kiên quyết.
Tất nhiên, cả hai cũng biết rõ hiện giờ không phải là nơi trò chuyện tâm sự thích hợp, nên chỉ tán ngẫu “khoảng” nửa canh xong, cả hai đã chấm dứt cuộc trò chuyện, đứng dậy chuẩn bị cùng cả nhóm tiếp tục lên đường.
Và lúc này, quan hệ của cả hai đã thăng tiến tới mức khó tin, mọi ân oán oán hận giữa hai bên đã hoàn toàn tan biến đi mất.
Đứa bé trong tay, chính là chìa khóa quan trọng kết nối cả hai lại với nhau.
Thực ra trước đó cả hai chả có chút ân oán thù hận với nhau gì cả, Hoàng Dung thương đứa bé và thương hại cho cả Mộ Dung Tuyết vì cô ta cũng là một nạn nhân, nên đã thử mở lòng giao tiếp với nhau( giờ không mở lòng thì sao, chẳng lẽ tiếp tục thù hận đuổi cổ hai mẹ con người ta rời khỏi sao??? Hoàng Dung không làm được điều đó, vậy tại sao không thử làm thế nhỉ), còn Mộ Dung Tuyết cảm nhận được lòng vị tha và quan trọng nhất là tình yêu thương chân thành mà cô ta giành cho con trai của mình, nên vô củng hiển nhiên cả hai sau một thời gian ngắn tiếp xúc với nhau đã nhanh chóng trở nên thân thiết.
Hai cô gái đều xinh đẹp như nhau, đều thông minh như nhau, có cùng chung nhiều quan điểm và đề tài thích hợp để trò chuyện, trở thành bạn thân thiết tuyệt đối không phải là điều quá khó khăn.
Tuy cả hai đã mở lòng với nhau, nhưng thái độ đối với Dương Kiệt, cả hai mang theo thái độ vô cùng kiên quyết và ănvo71o71i nhau, nhất quyết coi anh ta là người tàng hình, thậm chí không thèm đếm xỉa liếc nhìn anh ta một cái cho dù tên khốn đó đang mang theo vẻ mặt như con chó luộc chín đầu không ngừng lấy lòng hai cô gái trên đường đi.
Xem ra Dương Kiệt còn phải đau đầu và cố gắng nhiều nữa đấy.**
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...