Di chuyển trên đường lớn hết nửa ngày trời, mặt trời đã gần như hạ xuống dãy núi phía tây, ban đêm đi đường tuyệt đối không phải là chuyện hay ho, huống chi cả nhóm đã khá mệt mỏi rồi, cho dù người lớn không mệt, đứa bé trong lòng Mộ Dung Tuyết cũng mệt chứ nhỉ???
Tìm một con suối ở gần đó cắm trại, trên đường đi Dương Kiệt thuận tay săn bắt vài con lợn rừng và thỏ hoang, chuẩn bị cho bữa ăn tối cho cả nhóm.
Mộ Dung Tuyết ẫm con ngồi sang một bên, khẽ vén một bên áo trước ngực lên cho con bú và chờ đợi, Bàng Thống phụ trách giăng lều đã chuẩn bị sẵn trong nhẫn Càn Khôn, còn Dương Kiệt tất nhiên là trổ tài với món thịt nướng “ thần thánh” của mình rồi.
Khác xa với lúc xảy ra giao chiến, lúc này Hao Thiên Khuyển đã đứng sát ngay bên cạnh lò lửa đang rực cháy dữ dội bởi những giọt mỡ từ trên thân lợn hoang từ trên chảy xuống, cộng thêm gia vị đã được chuẩn bị sẵn bôi hết lên trên, mùi hương thơm khuyến rũ xộc thẳng vào mũi của những người có mặt ở nơi này, khiến ai nấy đều lộ ra vẻ thèm thuồng chảy dãi, đặc biệt là con cẩu xực đó, đôi mắt đã giương to ra hết cỡ, đôi tai vểnh cao lên chờ đợi.
Mẹ kiếp, lúc làm việc không thấy bóng dáng của nó đâu, tới lúc ăn thì không cần gọi cũng xuất hiện đúng giờ đúng giấc, đúng là đồ cẩu xực trời đáng mà.
Nhưng Dương Kiệt chỉ dám chửi thề trong lòng, không dám làm vẻ mặt bất mãn với Hao Thiên Khuyển.
Đùa à, kẻ có thực lực mạnh nhất trong nhóm chính là con cẩu xực này, bộ không thấy ngay cả Bàng Thống cũng dám giận không dám nói, luôn mang theo vẻ cảnh giác thận trọng khi đối diện với nó sao???
Tuy nó không thể giết mình, nhưng nổi điên lên cắn vài cái vào mông tuyệt đối không phải chuyện đùa đâu. Nói đâu chi cho xa, vết cắn ở mông trước kia vẫn còn để lại dấu ở mông của mình chứ đâu.
Tạm thời đánh không lại nên ta nhịn, đợi tới khi ta lớn mạnh hơn nó thì, hừ hừ ~~~~!!
Không để mọi người chờ đợi quá lâu, ba con lợn rừng nặng gần cả tấn mỗi con, kèm theo sáu, bảy con thỏ hoang khai vị đã được Dương Kiệt chế biến thành món thịt nướng mang thương hiệu của anh ta.
Cũng may là Dương Kiệt và Bàng Thống nhanh tay nhanh chân vội vã vơ lấy đủ khẩu phần ăn cho mình, và cho cả Mộ Dung Tuyết. còn lại tất cả đều nằm gọn hết bụng của con cẩu ham ăn lười việc đó.
Cũng không biết có phải dạo gần nay được cho ăn hàng núi cao lương mỹ vị quen rồi, nên gần hai con lợn gần 2 tấn thịt và bốn con thỏ rơi vào bụng mà nó vẫn cảm thấy chưa đủ no, đôi mắt thèm khát lập tức phóng thẳng về phía phần trên tay của những người còn lại, khiến cả nhóm giật mình nhanh chóng nhét hết thức ăn vào miệng trước khi nó lao tới giựt lấy.
Ôi, cuộc sống xa hoa huy hoàng, ăn no mặc đẹp nay còn đâu???
Hao Thiên Khuyển nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên không ngừng cảm thán, vô cùng tưởng nhớ tới cuộc sống như tiên ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn trước đó.
Không tài nào hiểu nổi trên đời này tại sao lại có một số người ( cẩu) lại mang theo tâm lý đáng chết như vậy. Khi được hưởng thụ sung sướng, lại chê lên than xuống, chỉ mong những thứ được hưởng thụ đó biến đi càng xa càng tốt. Nhưng đợi tới khi không còn được hưởng thụ nữa, lại ngẩng đầu than thân trách phận chỉ mong có thể trở về cuộc sống trước kia, đúng là pó tay mà.
Cơm no rượu say xong, tất nhiên là chưa thể đi ngủ liền rồi vì còn khá sớm, cả nhóm tụ tập lại ngay trước lều trại bắt đầu bàn tán thảo luận kế hoạch tương lai.
Cơ hội ngàn năm có một khi chiêu mộ tới thế giới này một mưu sĩ nổi tiếng như Bàng Thống, Dương Kiệt tất nhiên là muốn nghe qua ý kiến của đối phương về định hướng phát triễn của bản thân.
Chúa công lên tiếng hỏi kế, đánh trúng ngay mong muốn và sở trường của mình, Bàng Thống tỏ ra trịnh trọng khẽ chỉnh tề lại quần áo và hình tượng của mình, mục đích để lấy điểm trước mặt chúa công ( mặc dù hình tượng của hắn cho dù bay qua Hàn phẫu thuật chắc cũng chẳng khá hơn là bao đâu).
“ Chúa công, thuộc hạ có thượng, trung, hạ tam kế, sẽ trình bày từng kế một để chúa công lựa chọn.” Bàng Thống mang theo vẻ mặt đầy tự tin mỉn cười nói.
Giống hệt như tình cảnh Lưu Bị hỏi kế Phượng Sồ trong lúc tấn công Ích Châu đây mà.
Đôi mắt của Dương Kiệt rực sáng, mang theo vẻ mặt đầy phấn khích nói: “ Sĩ Nguyên mau mau trình bày.”
“ e hèm ~~~~!!!”
Không chỉ Mộ Dung Tuyết, ngay cả Hao Thiên Khuyển cũng khẽ vểnh tai lên để nghe thử xem cái tên có khuôn mặt xấu ma chê quỷ khóc kia thót ra được mưu kế nào, nếu như quá tệ, chắc chắn sẽ trêu chọc chế giễu đối phương một phen cho mà xem.
Tuy cùng là người đến từ Trái Đất, nhưng Hao Thiên Khuyển hoàn toàn không biết chút gì về cái tên Bàng Thống, quân sư nổi tiếng không thua kém gì ngọa long Gia Cát Lượng thời tam quốc cả.
Cũng phải thôi, một vị thần cao cao tại thượng như Hao Thiên Khuyển, hơi đâu mà để ý tới mấy tên người phàm trần chứ??? Cho dù đối phương ở phàm giới nổi tiếng tới mức kinh thiên động địa đi nữa, cũng chưa chắc đủ tư cách lọt vào đôi tai của nó nữa là.
“ thượng kế, thuộc hạ sẽ trực tiếp ra tay giúp chúa công chiếm đoạt một ngôi thành cao cấp có địa hình hiểm trở, cộng thêm xung quanh có nguồn tài nguyên phong phú nhất trong khu vực vương triều Thiên Ưng, đồng thời phải nơi là thiên đường thám hiểm kiếm tiền của các quân đoàn đánh thuê và tán tu. Sau khi kiểm soát được thành trì, chúng ta sẽ tiến hành kiểm soát thu thuế với tất cả những thế lực hoạt động trong khu vực. Tất cả những ai dám phản kháng, thuộc hạ sẽ sử dụng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp tại chỗ, với tất cả những thông tin mà thuộc hạ nắm bắt được rằng, trong khu vực vương triều tầm trung như thế này, không một thế lực nào có thể chống đối được thuộc hạ vào thời điểm này, đó là chưa kể thế lực của chúa công không ngừng phát triễn dưới sự trợ sức của Hoàng Dung, Lý Nguyên Bá, chỉ cần chúa công muốn, muốn đi ngang đi dọc như thế nào mà chả được.
Và dựa vào tài nguyên khổng lồ thu được từ tay của các thế lực đó, dùng để phát triễn thế lực quân đội của chúng ta. Thuộc hạ tự tin rằng, chỉ cần ba tới bốn năm, thế lực của chúng ta đã có thể phát triễn tới mức đủ sức đương đầu với một trong ngũ đại tông môn, chỉ cần năm tới bảy năm, hoàn toàn có thể làm chủ cả khu vực U Châu, xóa sổ ngũ đại tông môn trên bản đồ này cũng không phải là vấn đề.”
“ tất nhiên, với điều kiện chúa công chỉ đứng ở phía sau âm thầm điều kiển và phái một người đứng ra đại diện, để tránh bị ngũ đại tông môn phát hiện quá sớm.”
Bàng Thống ngẩng cao đầu thao thao bất tuyệt thuyết diễn, vẽ ra miếng bánh đầy hấp dẫn cho Dương Kiệt.
Dương Kiệt không cho rằng Bàng Thống đang ba hoa phóng đại, rõ ràng, với thực lực của hắn, cộng thêm Lý Nguyên Bá và Hoàng Dung, chỉ cần phía vương triều Thiên Ưng không tức nước vỡ bờ, ăn không được đạp đổ, hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc không đối thủ.
Nhưng như đã nói, sợ chỉ sợ phía vương triều Thiên Ưng không dám nhắm mắt bỏ qua cho mình phát triễn, trực tiếp điều động toàn bộ thực lực của cả vương triều tới thảo phạt mình thì khổ.
Đúng là cho dù vương triều Thiên Ưng có huy động hết toàn bộ thực lực cũng chưa chắc làm gì được Bàng Thống, nhưng vấn đề là đâu chỉ mỗi mình hắn, chỉ cần phía vương triều Thiên Ưng phái vài chục lão tổ tông kìm chân Bàng Thống lại, đại quân quay sang tấn công Dương Kiệt vả những người khác, anh ta không cho rằng với một thế lực mới phát triễn chưa được bao lâu của mình có thể chống cự lại với đại quân đông hơn trăm vạn, ngàn vạn của phía vương triều Thiên Ưng.
Một khi đã xác định phát triễn thế lực quân đội, Dương Kiệt không thể chỉ nghĩ tới bản thân, mà còn phải nghĩ tới những người theo đuổi mình ở phía dưới, không thể bỏ mặc họ sống chết ra sao thì ra.
Ít nhất anh ta không làm được điều đó.
Vì sao Dương Kiệt quyết định phát triễn thế lực, phát triễn quân đội cho bản thân. Chính là khi có mục tiêu nhắm vào ngũ đại tông môn, tuyệt đối không phải chỉ duy nhất mỗi mình Dương Kiệt cộng thêm vài tay thuộc hạ có thể giải quyết được, cho dù cả nhóm đã đạt tới cảnh giới hợp thể cảnh, đứng trên đỉnh điểm trong khu vực U Châu đi nữa.
Bộ anh tưởng chỉ có mỗi mình anh có kẻ mạnh hợp thể, ngũ đại tông môn không có sao??? Đó là chưa kể nếu muốn xóa sổ một tông môn, cho dù chỉ là tông môn tầm trung đi nữa, chỉ dựa vào vài mạng thậm chí vài chục mạng kẻ mạnh hợp thể là tuyệt đối không đủ, nên nhớ rằng tông môn ngoại trừ những kẻ mạnh đủ sức đối đầu với nhóm Dương Kiệt ra, phía dưới còn vô số đệ tử trưởng lão trải dài khắp nơi, cả tông môn cùng hợp sức kích hoạt hệ thống pháp trận phòng thủ trong tông môn, đừng nói là xóa sổ, thậm chí bước chân được vào cổng tông môn người ta cũng đã là một vấn đề rồi.
Muốn phá được pháp trận của một tông môn, không có một quân đội hùng mạnh hỗ trợ ở phía sau, chỉ là điều hoang tưởng mà thôi.
Cộng thêm thiên địa pháp tắc của đại lục Huyền Thiên, cảnh giới cao nhất mà người tu luyện có thể đạt được ở khu vực U Châu chỉ có thể đạt tới cảnh giới hợp thể tầng thứ 10 là ngưng lại, không thể tiếp tục đột phát nữa.
Muốn đột phá lên cảnh giới cao hơn, bắt buộc người tu luyện phải rời khỏi U Châu tiến thẳng tới những khu vực không bị quản chế bởi thiên địa phép tắc như Trung Ương chẳng hạn.
Đó cũng là một trong những lý do quan trọng vì sao người tu luyện ở những khu vực lạc hậu lại háo hức kỳ vọng đi tới những khu vực trung tâm lớn mạnh, mặc dù biết rõ bản thân đang làm mưa làm gió ở khu vực hiện tại, khi đi tới khu vực Trung Ương cũng chỉ là một con kiến lớn mạnh hơn đôi chút, phải hứng chịu nỗi nhục cúi đầu cụt cổ thậm chí nguy cơ mất luôn cả mạng.
Tất cả cũng chỉ vì muốn bản thân có thể tiến tới đỉnh điểm trên con đường tu luyện mà thôi.
Dương Kiệt không biết bản thân thăng cấp theo hệ thống có bị ảnh hưởng theo thiên địa phép tắc hay không??? Nhưng ít ra cũng phải có chuẩn bị trước, chứ đợi tới khi không thể đột phá mới bắt đầu đi phát triễn thế lực thì cũng đã quá muộn rồi, không phải sao??
Phát triễn thế lực, và việc vô cùng cấp bách đối với Dương Kiệt vào thời điểm này, mặc dù với tính cách của anh ta không mấy mặn mà với mấy trò này, nhưng cuộc sống là vậy, có nhiều thứ cho dù bạn không muốn, không thích làm, nhưng khi rơi vào tình thế, cũng phải ép buộc làm thôi. Chỉ là ……
Nếu như làm đúng như lời Bàng Thống nói, thế lực của Dương Kiệt không chỉ là kẻ thù của vương triều Thiên Ưng, mà thậm chí có thể trở thành kẻ thù của tất cả các thế lực quân đoàn đánh thuê và tán tu vì đã đụng chạm tới lợi ích của họ.
Tuy đám ô hợp này không đáng sợ bằng quân đội của vương triều Thiên Ưng, nhưng nếu như đang xảy ra công thành chiến, Dương Kiệt đang bận đối phó với quân đội của Thiên Ưng trên tường thành, đám ô hợp đó tạo phản nổi loạn gây rối trong thành, tuyệt đối là một đại họa không thể đo đếm được.
Dương Kiệt không thể đánh đồng tất cả đều là thành phần phản loạn và đuổi hết tất cả ra khỏi thành mình chứ nhỉ??? Nếu dám làm thế thì cho dù cuối cùng chiến thắng được quân đội của vương triều Thiên Ưng, cũng sẽ bị toàn bộ thế lực khác tẩy chay, khiến cho sự phát triễn bị ảnh hưởng, tuyệt đối là mất được hơn nhiều.
Tuy lợi ích thu về quá lớn, có thể giúp Dương Kiệt chỉ trong thời gian ngắn là có thể đối đầu với ngũ đại tông môn, nhưng ngược lại, hậu quả nhận được cũng to lớn không kém, tuyệt đối không thể vì lợi ích trước mắt mà che mờ cả lý trí, ảnh hưởng tới đại cuộc sau này.
Nghĩ xong lợi ích mất mát, trong lòng Dương Kiệt nhanh chóng phủ quyết kế sách này, nhưng vẫn yên lặng nhìn chằm chằm vào Bàng Thống chờ đợi kế sách tiếp theo của hắn.
Nhìn thấy Dương Kiệt tỏ ra bình tĩnh không chấp nhận cũng không phủ quyết ngay tức khắc, đôi mắt của Bàng Thống khẽ lóe qua tia sáng đầy khen ngợi.
Nếu như Dương Kiệt chưa nghe hết toàn bộ kế sách, bị lợi ích ở trước mắt che mờ lý trí chấp nhận ngay tức khắc, hoặc thậm chí cho rằng kế sách này quá tệ không hợp lý phủ quyết một cách dứt khoát, tuy Bàng Thống sẽ không nói gì, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ tỏ ra thất vọng.
Một minh chủ, nếu như không thể luôn giữ cái đầu điềm tĩnh để thẩm định đại cuộc, chỉ vì chút ít lợi ích hoặc không hài lòng để lộ ra hết trên khuôn mặt và thái độ, tuyệt đối không thể gọi là minh chủ mà chỉ một tên chủ tầm thường không hơn không kém mà thôi.
Nhìn thấy chủ nhân đang chờ đợi, Bàng Thống không để đối phương chờ đợi quá lâu, mỉn cười tiếp tục nói: “ tiếp theo là trung kế ~~!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...