Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Một món quà ra mắt quá ư thành ý và trọng lượng.

Mặc dù không muốn, nhưng Dương Kiệt tuyệt đối không muốn từ chối “ món quà” của đối phương.

Rõ ràng đối phương đã tính toán rất kỹ, thậm chí chấp nhận có thể mất đi một nội gián quan trọng để ép Dương Kiệt không thể không chấp nhận ơn tình của Triệu Thiên Cơ.

Nhìn thấy Dương Kiệt đã đeo chiếc nhẫn càn khôn vào ngón tay, Triệu Thiên Cơ lộ ra vẻ mặt hài lòng, nhưng hình như hắn vẫn cảm thấy chưa đủ đô, quyết định đầu tư mạnh vào thêm nữa, lại thêm một chiếc nhẫn Càn khôn được rút ra đẩy tới trước mặt Dương Kiệt, mỉn cười nói: “ Đó mới chỉ là món khai vị, còn đây mới là món chính.”

Dương Kiệt mang theo tâm trạng tò mò khẽ dùng thần thức kiểm tra chiếc nhẫn càn khôn, không kìm được phải giật mình suýt chút kêu thót lên khi phát hiện vật phẩm chứa đựng trong dó.

Thần thức của Dương Kiệt chỉ cảm nhận thấy trong nhẫn Càn Khôn của đối phương toàn linh thạch với linh thạch, chất đầy thành hai ba quả núi cao chót vót, ít nhất cũng phải trên 5 tỷ là ít.

Đây có thể nói là lần đầu tiên trong đời Dương Kiệt nhìn thấy số lượng linh thạch lớn như thế này, và quan trọng nhất là, ngoài số lượng linh thạch khổng lồ kể trên, còn hai thứ nằm tách biệt trong một góc đã gây sự chú ý của Dương Kiệt, khiến anh ta không kìm được phải biến sắc dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Cơ vẫn đang mỉn cười ở trước mặt.

Một tấm thẻ bài và ấn tín của một ngôi thành trì tầm trung của vương triều Thiên Ưng!!

Một ngôi thành tầm trung của vương triều, có giá trên dưới vài chục tỷ linh thạch, quan trọng nhất là, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, có thể nói món quà mà Triệu Thiên Cơ tặng cho Dương Kiệt chỉ có thể dùng từ “ quá đáng” để hình dung.

Không ngờ tên khốn này lại khí phách và chơi lớn như vậy. So với tam công chúa gì đó, quả thật là một trời một vực, không khó hiểu vì sao hắn lại thành công như vậy.


Nên nhớ rằng Địa Cầu Bang cho dù lập không biết công lao to lớn cho tam công chúa, nhưng nhận lại được chỉ là những lời tán dương vô thưởng vô phạt, những ban thưởng hứa hẹn cho tới lúc liên minh tan rã vẫn không thấy bóng dáng đâu cả.

Ngay cả một người không liên quan như Ưng Hoàng còn ban thưởng cho Dương Kiệt gần ba chục triệu linh thạch, thế mà phía tam công chúa thậm chí không nhận được một viên linh thạch nữa là.

Nghĩ tới điều đó, Dương Kiệt càng tỏ ra oán hận tam công chúa nhiều hơn nữa.

“ tất nhiên, thẻ bài và ấn tín chỉ có hiệu lực khi bổn hoàng tử chính thức bước lên ngai vàng.” Triệu Thiên Cơ mỉn cười giải thích.

Không phải sao, nếu như Triệu Thiên Cơ thất bại dưới tay của tam công chúa, tấm thẻ bài và ấn tín lập tức xem như vật vô dụng, vì có cho vàng Dương Kiệt cũng không dám sử dụng chúng đi tiếp quản ngôi thành trì mà Triệu Thiên Cơ tặng cho, dám làm thế chẳng khác nào tuyên chiến với tam công chúa và lôi kéo đại quân của vương triều Thiên Ưng tới thảo phạt mình à??

Dương Kiệt tuy không sợ quân đội của vương triều Thiên Ưng, nhưng tuyệt đối không thể vì một ngôi thành tầm trung mà kéo theo vô số rắc rối vào mình được.

Tất nhiên, Dương Kiệt không dễ dàng bị lợi ích trước mắt che mờ cả lý trí, cho dù lợi ích đó có to lớn tới cỡ nào đi nữa, vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, tựa như những thứ ở trước mặt chỉ đáng giá như một tờ giấy vụn vậy, mặc dù trong lòng lúc này đã phấn khích tới nỗi muốn nhảy cẫng lên rồi. Vì anh ta hiểu rõ rằng, trên đời này không có món ăn nào là miễn phí cả, trước không có, hiện giờ không có, sau này càng không có.

Dương Kiệt không thèm nhìn chiếc nhẫn trên bàn, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Cơ nói: “ Nếu như tại hạ từ chối món quà của bát hoàng tử, bát hoàng tử sẽ bắt trói tại hạ giao nộp cho ngũ đại tông môn để lãnh thưởng chứ??? Nên nhớ ngũ đại tông môn treo giải cái đầu của tại hạ không nhỏ đấy chứ!!!”

“ ồ không, cho dù Dương bang chủ có chấp nhận hợp tác hay không, bổn hoàng tử có thể dùng danh dự của mình để đảm bảo, sẽ để cho Dương bang chủ an toàn thoải mái tự do rời khỏi bát hoàng phủ.” Triệu Thiên Cơ khẽ lóe qua tia sáng dị thường khi nhìn thấy Dương Kiệt không tỏ vẻ động lòng khi nhìn thấy món quà có giá trị trên trời của mình, trong lòng càng coi trọng anh ta hơn nữa. Chỉ khẽ mỉn cười lắc đầu nói.

“ như đã nói, Dương bang chủ an toàn sống sót trên đời này mang lại lợi ích gấp chục lần trăm lần so với việc bổn hoàng tử bắt Dương bang chủ giao nộp cho ngũ đại tông môn, bổn hoàng tử đâu thể nào ngu xuẩn tới nỗi tự tay bóp chết lợi ích to lớn có thể mang lại cho mình chứ???”


Dương Kiệt nhìn chằm chằm đôi mắt của đối phương như vẻ muốn từ trong đó nhìn ra lời thật lòng của hắn. Triệu Thiên Cơ vẫn tỏ vẻ thản nhiên đối diện với Dương Kiệt, không chút vẻ lay động.

“ phải nói rằng người là một tên khốn thông minh khó dằn tới nỗi khiến người khác muốn đấm vài cú vào mặt.” Dương Kiệt đột nhiên bật cười vơ lấy chiếc nhẫn càn khôn vào ống tay áo, mang theo giọng điệu trêu chọc cười nói.

Dương Kiệt không thèm khách sáo với đối phương làm gì nữa. Cho dù muốn hay không muốn, lúc nãy cũng đã chịu ơn đối phương rồi, chịu ơn nhiều hay chịu ơn ít cũng là chịu ơn, vậy tại sao không khuyếch đại lợi ích cho bản thân chứ?? Ngươi muốn ta biến thành con dao của ngươi đúng không?? Được, vậy thì ngươi phải có tâm lý rằng sẽ phải đổ máu hơi bị nhiều đấy.

cái này chỉ mới là khởi đầu thôi, sẽ còn " hút máu" ngươi dài dài nữa, hãy đợi đấy!!

Lão thái giám đứng ở phía sau Triệu Thiên Cơ giật nảy mình khi nghe thấy lời trêu chọc của Dương Kiệt nhắm vào Triệu Thiên Cơ, trên trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run lên cầm cập vì sự to gan tột cùng của Dương Kiệt.

Nên biết từ trước tới giờ, không một ai dám dùng một khẩu khí trêu chọc như thế đối với Triệu Thiên Cơ, những người dám làm thế e rằng đã không thể sống tới khi nhìn thấy mặt trời mọc của ngày hôm sau, tên khốn này đúng là gan cùng mình mà.

Trước thấp thỏm không yên của lão thái giám, Triệu Thiên Cơ chỉ mỉn cười đáp: “ đa tạ lời khen ngợi của Dương bang chủ, bổn hoàng tử cảm thấy hân hạnh khi nhận được lời bình phẩm đó ạ.”

Dương Kiệt khẽ trợn mắt trắng trước cái mặt dày của đối phương, trực tiếp từ trên ghế đứng bật dậy, không chút do dự quay người rời khỏi bát hoàng phủ.

“ Chủ, chủ nhân …….” “ Hử???”

Nhìn thấy bóng lưng của Dương Kiệt biến mất khỏi tầm nhìn, lão thái giám do dự định lên tiếng, nhưng nhất thời lại không biết nên nói như thế nào.


“ dường như, chủ nhân đã đánh giá quá cao tên Dương kiệt thì phải.” Hít sâu một hơi vào người để lấy can đảm, lão thái giám thận trọng nói ra suy nghĩ của mình.

Nếu như một tên thuộc hạ nào khác dám đặt câu hỏi với mình như thế, Triệu Thiên Cơ tuyệt đối sẽ tặng cho đối phương một cú tát trời giáng vào mặt vì tội hỗn xược vì dám có ý kiến với chủ nhân.

Nhưng người đứng trước mặt lại khác. Khoan nói tới mối tình nghĩa đối phương đã từng chăm sóc chiếu cố bản thân hồi nhỏ, quan trọng nhất là, nếu như nói một con chó trung thành nhất vương triều Thiên Ưng và Ưng hoàng nói chung, chính là lão thái giám ở trước mặt.

Đối phương tận trung tận nghĩa hầu hạ ba đời Ưng Hoàng, không có công cũng có lao, tuy lúc này đã ngã hẳn sang Triệu Thiên Cơ, nhưng lòng trung thành đối với Ưng Hoàng của lão thái giám vẫn không suy suyễn, thậm chí Triệu Thiên Cơ đã dùng đủ mọi thủ đoạn hăm dọa dụ dỗ, yêu cầu đối phương làm nội gián bên cạnh Ưng Hoàng, nhưng cuối cùng chỉ nhận được cái lắc đầu đầy kiên quyết của đối phương. Bất kỳ thông tin bất lợi lớn nhỏ của Ưng Hoàng, cũng đừng mong thót ra từ miệng của lão thái giám này dù chỉ một lời.

Và đối phương thật lòng hay cố tình giả tạo để tạo ấn tượng với Triệu Thiên Cơ, nếu như không thể nhận ra cái nào là thật cái nào là giả tạo, thì người đó không phải là Triệu Thiên Cơ nữa rồi.

Đối với một con chó trung thành, trung nghĩa vô song như thế này, tuy miệng không nói ra, nhưng trong lòng Triệu Thiên Cơ tỏ ra quý trọng vô cùng.

Bất kỳ là ai, sở hữu một thuộc hạ trung thành tuyệt đối như thế này, tất nhiên là vui mừng quý trọng rồi, ngay cả Triệu Thiên Cơ cũng không ngoại lệ.

“ Đánh giá quá cao??? Chỉ cần ngươi xem xong thứ này, sẽ không nghĩ rằng bổn hoàng tử đã đánh giá hắn quá cao, thậm chí còn hơi thấp nữa là.” Tử trong nhẫn Càn Khôn rút ra sấp giấy tờ đưa qua cho lão thái giám xem, Triệu Thiên Cơ cười nói.

“ Dương Kiệt, lai lịch nguồn gốc không rõ ràng, hai năm trước đột nhiên xuất hiện trong thành Hoàng Huyện ở khu vực phía tây bắc, với thực lực của luyện thể tầng thứ 5 không biết từ đâu có được thẻ bài Thánh Hòa Lệnh, cùng một cô gái tên là Diệt Tuyền đã tham gia thí luyện gia nhập tông môn ……..” xấp giấy tờ mà Triệu Thiên Cơ đưa cho lão thái giám, chính là toàn bộ thông tin chi tiết về Dương Kiệt từ lúc xuyên không xuất hiện lần đầu tại thành Hoàng Huyện cho tới một tháng trước, tất cả mọi tin tức và việc làm của anh ta đều nằm gọn hết trong giấy tờ không thiếu sót một chi tiết dù chỉ là nhỏ nhặt nhất.

Đọc xong những việc làm có thể nói là “ kinh thiên động địa” trong suốt hai năm qua, ngay cả lão thái giám cũng không kìm được toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, vừa kinh sợ vừa ngưỡng mộ, có chút muốn cúi đầu thán phục trước sự điên cuồng của đối phương.

Vận Thanh Thiên, tuyên chiến Huyết Lang bang, đối đầu với kẻ mạnh nguyên thần với cảnh giới tiên thiên mà vẫn toàn mạng trốn thoát, thậm chí kẻ mạnh nguyên thần đó tử nạn một cách bí mật không chừng có dính dáng tới đối phương nữa là, và những việc làm tiếp theo đó càng ngày càng đáng sợ hơn nữa, trong bí cảnh thí luyện liên tông môn trảm sát đệ tử ngũ đại tông môn, thậm chí bỏ trốn tới thời điểm này vẫn chưa sa lưới bởi sự truy nã của ngũ đại tông môn có tầm ảnh hưởng và thực lực đáng sợ nhất khu vực U Châu. Tất cả mọi thứ cộng dồn lại trên một người, đối phương tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.


Đừng nói là lão thái giám, cho dù thay Dương Kiệt bằng Triệu Thiên Cơ, cũng không biết hắn có thể làm được những việc kinh thiên động địa như thế, sợ rằng cũng đã bỏ mạng từ lâu rồi, thế mà lúc này đối phương vẫn sống dửng dưng, thậm chí sống quá tốt đẹp nữa là đằng khác.

Một nhân vật chỉ có thể dùng hai từ “ kỳ tích” để hình dung như Dương Kiệt, có thể không thán phục, có thể không đánh giá cao được sao?? Thậm chí Triệu Thiên Cơ còn cho rằng mình đã đánh giá thấp đối phương cũng không phải là không có căn cứ đấy chứ.

Đặc biệt là thực lực của đối phương, chỉ vỏn vẹn có hai năm từ một tên phế vật luyện thể tầng thứ 5 lúc này đã tăng trưởng thành một kẻ mạnh nguyên thần đáng sợ. Cái tốc độ tăng trưởng như ngồi tên lửa như thế này, ngay cả những tên được gọi là thiên tài ngàn năm hiếm gặp khi đối diện với anh ta cũng phải hổ thẹn đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi. Họa may chỉ có những tên thuộc dạng yêu nghiệp quái vật, thậm chí được các tông môn hùng mạnh ở khu vực trung ương trọng tâm bồi dưỡng còn may ra theo kịp tốc độ tăng trưởng của anh ta.

Còn vấn đề Dương Kiệt là người của Huyết Ma Đạo nên có thể tăng trưởng với tốc độ nhanh như thế này lập tức bị Triệu Thiên Cơ và lão thái giám bỏ qua.

Cho dù là Huyết Ma Đạo đi nữa, muốn giúp một tên phế vật từ cảnh giới luyện thể tăng tới thành nguyên thần với một thời gian ngắn ngủi như thế này, trừ khi Huyết Ma Đạo xóa sổ cả một vương triều cấp thấp, dùng hết huyết khí của sinh linh dồn hết vào người Dương Kiệt thì còn may ra.

Chỉ là, có thể sao???

Khoan nói việc hiện giờ tàn dư của Huyết Ma Đạo đang phải sống trong cuộc sống ẩn núp như lũ chuột cống không dám ló đầu ra ngoài, lấy đâu ra cơ hội động tý là xóa sổ một vương triều để gia tăng thực lực cho một người, thậm chí lúc này chúng chỉ ra tay vớt một thôn làng nhỏ thôi cũng là cả một vấn đề lớn rồi đấy, bộ tưởng vẫn còn đang ở thời điểm vài trăm năm trước, người của Huyết Ma Đạo tung hoành ngang dọc hiên ngang không cần nể nang bất kỳ ai nữa sao??

Quan trọng nhất là, cho dù Huyết Ma Đạo có đủ dũng khí và khí phách để hiên ngang bước ra hành sự, dùng một vương triều để bồi dưỡng cho một tên phế vật tầm thường ( võ hồn cấp 4 mà Dương Kiệt thể hiện ra trong mắt của nhiều người thuộc dạng phế vật không sai) như Dương Kiệt, ngay cả khi Huyết Ma Đạo ở thời kỳ cực thịnh cũng không đủ khí phách và độ hào phóng để làm chuyện vô bổ đó nữa là.

Và tối quan trọng nhất chính là, Triệu Thiên Cơ đã có thể khẳng định rằng Dương Kiệt tuyệt đối không phải là người của Huyết Ma Đạo, nên lúc này hắn mới dám lên tiếng hợp tác với anh ta. Nếu như Dương Kiệt là người của Huyết Ma Đạo, cho dù anh ta mang lại lợi ích khổng lồ tới cỡ nào nào, hắn cũng không đủ dũng khí trở thành kẻ thù cùa thiên hạ khi dám có dính dáng tới Huyết Ma Đạo.

Nếu như không phải dựa dẫm vào Huyết Ma Đạo, vậy thì tốc độ tăng trưởng của Dương Kiệt chỉ có thể là ………

Một tên yêu nghiệp quái vật có tiềm năng đáng sợ không thua kém gì những tên thiên tài trong thiên tài được trọng tâm bồi dưỡng ở các đại môn phái ở khu vực trung ương.

Đối với một nhân vật có tiềm năng đáng sợ như Dương Kiệt, cho dù đánh giá cao bao nhiêu đi nữa cũng không quá đáng, thậm chí cho rằng bản thân còn chưa thể đánh giá đủ đúng giá trị của đối phương nữa là.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui