Phát hiện chuột truy tung đã bỏ chạy mất xác, sắc mặt cả nhóm trở nên khó coi vô cùng.
Lúc nãy quá lo lắng và tập trung dồn hết mọi chú ý vào biểu hiện bất thường của Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá, vô tình quên béng cả chuột truy tung vẫn còn đang di chuyển ở phía trước, đợi tới khi cả nhóm ổn định trở lại, mới sực nhớ ra điều đó.
Mất đi chuột truy tung dẫn đường, cả nhóm chẳng khác nào người mù đi đường, hoàn toàn không thể định rõ phương hướng lối đi gì cả.
Tuy lúc này trong nhẫn của Cao Văn Vũ vẫn còn một con dự phòng, nhưng đó là dùng để giúp bản thân thoái khỏi Sương Mù Sơn Cốc sau khi giải quyết xong nhóm Cửu thúc, nên lúc này tuyệt đối không dám sử dụng tới con dự phòng này.
Tạm thời theo dõi tình hình như thế nào rồi tính sau.
Cao Văn Vũ đã có quyết định nên đứng sang một bên không nói năng gì cả.
Chuột truy tung chạy mất tiêu, giờ có than trách cũng không giải quyết được vấn đề, không còn cách nào khác, cả nhóm quyết định sử dụng phương pháp ngu xuẩn nhất, trên đường đi khắc dấu những địa điểm đã đi qua, hy vọng từ đó tìm được đường thoái ra khỏi sơn cốc, đồng thời trên đường đi hy vọng tìm thấy con chuột truy tung đã bỏ chạy trước đó.
Tuy hy vọng vô cùng mong manh, nhưng còn hơn chôn chân tại chỗ bỏ cuộc, không phải sao??
Chỉ là cả nhóm không ngừng đi lại trong sơn cốc hết nửa ngày trời, cuối cùng quay trở về địa điểm mà mình vừa đánh dấu lúc nãy, cho dù thử đi lại ba lần bảy lượt, rốt cuộc vẫn không tiến thêm được bước nào, vẫn là dấu khắc trước đó nằm hiên ngang giữa đường đi, còn bóng dáng của chuột truy tung đâu không thể tìm thấy được nữa.
" Chẳng lẽ phải sử dụng con chuột truy tung dự phòng thật sao??? Vậy còn kế hoạch của mình thì....." Cao Văn Vũ tỏ ra vô cùng không cam tâm, nếu như sử dụng chuột truy tung dự phòng, hắn tuyệt đối không dám sử dụng vào mục đích dẫn cả nhóm tìm được đi thẳng tới Hoàng Mộc Sơn Nhai như hắn nói, mà sử dụng để tìm được quay trở về lối vào mà thôi.
Vì cành lá vàng trong tay hắn không phải dẫn tới Hoàng Mộc Sơn Nhai mà là.....
" Ủa, đó là........" Trong lúc Cao Văn Vũ còn đang do dự chưa quyết, đột nhiên kêu thét lên vì một thứ đập vào mắt của hắn và cả nhóm.
- -- ------ ------
“ mùi, mùi gì mà hôi thối thế, thế này???” quay trở lại nhân vật chính của chúng ta, Dương Kiệt từ trong trạng thái bất tỉnh từ từ mở mắt ra, đập vào đôi mắt của anh ta chính là một khuôn mặt mà anh ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy, lúc này đang mang theo vẻ mặt tiếc nuối không hài lòng không ngừng thở dài, đặc biệt là khuôn mặt đó gần như áp sát vào mặt mình, hai khuôn mặt chỉ cách chưa tới hai cm là chạm hẳn vào nhau, chính tiếng thở dài đó đã phóng ra hơi thở hôi thối tột cùng khiến anh ta phải thức tỉnh.
“ Đồ biến thái, biến ~~~~~!” BỐp ~~~~~~~~~~!! “ Úi dá, đau chết bổn công công rồi ~~~~~~~~~~~!!!”
Dương Kiệt trực tiếp một cú đấm thẳng vào bản mặt khiến anh ta phải gặp ác mộng đó, người đó chỉ kịp kêu gào một tiếng đầy đau khổ, cả cơ thể tựa như bị chiếc xe tải tông thẳng vào, trực tiếp ngã bay ra xa, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện cái mũi của đối phương đã gần như lún hẳn vào bên trong.
Nạn nhân “ đáng thương” vừa bị Dương Kiệt hành hung không ai khác chính là “ người tình không chính thức” của anh ta, lão thái giám luôn ở bên cạnh hầu hạ Ưng Hoàng.
“ lão thái giám??? Nơi này là, là hoàng cung???” sau khi đánh bay lão thái giám đang có ý đồ xấu với mình, Dương Kiệt nhanh chóng bừng tỉnh, quay đầu liếc nhìn quan sát tứ phía, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng được bố trí vô cùng rộng rãi và sang trọng, bản thân đang nằm trên một chiếc giường được đúc bằng cẩm thạch khảm đầy hoa văn họa tiết đẹp mắt.
Phát hiện bản thân có thể nằm trong một căn phòng nào đó trong “hoàng cung”, trong lòng Dương Kiệt lập tức trầm xuống, tỏ ra cảnh giác lo lắng vô cùng.
Nhưng trong lo lắng đó cảm thấy an lòng đôi chút khi phát hiện vết thương trên cơ thể đã lên da non, gần như bình phục hoàn toàn, điều đáng mừng nhất chính là, tác dụng của Tỏa Thần Tán đã biến mất, anh ta đã có thể liên lạc nguyên thần trong thức hải của mình rồi.
Ít ra khi bản thân hoàn toàn lành lặn, trừ khi Trịnh Hổ và thừa tướng Lý Hiển trực tiếp ra tay, nếu không thì mình muốn an toàn thoát khỏi vương thành tuyệt đối không phải vấn đề.
“ Ái da, đồ khốn, ngươi đối xử với người đã cứu chữa ngươi bằng cách đó sao hả????” lão thái giám sau một hồi choáng váng đầu óc khi hứng trọn cú đấm ngàn cân của Dương Kiệt vào mặt đã hoàn hồn trở lại, tỏ ra phẫn nộ vô cùng vùng dậy gần như hét thẳng vào mặt Dương Kiệt.
“ Ngươi, cứu chữa cho ta????” Dương Kiệt cố gắng nhích người về phía sau để tránh những bãi nước bọt từ trong miệng đối phương phun bắn ra, vẫn không khỏi cảnh giác tột cùng, nếu như đối phương có động tĩnh bất thường gì, anh ta sẵn sàng đối phó.
“ Chứ còn ai nữa??? Nếu không phải bổn công công ra tay, cho dù ngươi không chết cũng thành tàn phế bởi vết thương cực kỳ nghiêm trọng trên người rồi. Nếu như, nếu như không phải bổn công công còn có chút tình cảm với ngươi, cộng thêm ngươi còn có giá trị đối với chủ nhân của bổn công công, có cho vàng bổn công công cũng không tốn công tốn sức để cứu chữa cho ngươi đấy.” lão thái giám thái tựa như hóa thân thành một oán phụ, không ngừng kể công và tỏ rõ nỗi bức xức trong lòng.
nghe thấy từ " còn có chút tình cảm" thót ra từ miệng lão thái giám, Dương Kiệt không kìm được run bắn người lên sởn cả tóc gáy.
Tốt nhất ngươi đừng nên có tình cảm với ta thì hơn!!!
Tất nhiên, Dương Kiệt không vì đối phương cứu chữa mình mà tỏ ra cảm kích hay mất cảnh giác. Nên nhớ rằng chủ nhân của lão thái giám là ai chứ?? Là Ưng Hoàng!! Là cha ruột của tam công chúa, và cũng là chủ nhân của bốn tên cao thủ đã mai phục đánh lén mình trước đó. Nên việc lão thái giám này cứu chữa mình không có ý nghĩa gì cả.
Nếu như không phải vì hai cha con họ, mình đâu phải bị chấn thương nặng tới nỗi mất cả mạng chứ!!
Chỉ là Dương Kiệt cảm thấy khó hiểu. Ưng Hoàng đã xác định cho phép tam công chúa ra tay với mình, vậy vì sao lúc này lại bắt mình về đây và còn nhờ lão thám giám cứu chữa cho mình chứ?? Sao lão không trực tiếp giao mình cho tam công chúa hay thậm chí là Trịnh Hổ không phải tốt hơn sao.
Dương Kiệt nhất thời nghĩ không thấu dụng ý và động cơ của Ưng Hoàng, nên chỉ im lặng ngồi đó không đáp lời lão thái giám.
Lão thái giám sau khi xả một tràng mệt đứt cả hơi tai cuối cùng cũng đã chịu im miệng, phóng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép về phía Dương Kiệt, lắc đầu thở dài một tiếng nói: “ Hãy đợi đó, bổn công công đi bẩm báo với chủ nhân đây.”
Nói xong, không đợi Dương Kiệt trả lời, trực tiếp quay người rời khỏi phòng.
Cái gì cần tới cũng sẽ tới thôi, lúc này đang ngồi trong hang ổ của người ta, đặc biệt là một nơi được canh phòng bảo vệ cẩn mật như hoàng cung, giờ có muốn trốn có mà trốn đằng trời.
Từ trên giường bước xuống bước tới một cái giá đỡ, đưa tay cầm lấy cây tam tiêm kích của mình đang đặt trên chiếc giá đó, trước khi bất tỉnh đang cầm tam tiêm kích trên tay mà chưa kịp thu lại vào trong Càn Khôn Tháp, không ngờ người của Ưng Hoàng còn giúp mình mang về tới đây, đã vậy còn không tịch thu để ngay trong phòng cho mình nữa chứ.
Vũ khí cầm chặt trong tay, cảm giác mát lạnh của kim loại khiến Dương Kiệt an tâm bội phần.
Lộp cộp ~~~ lộp cộp ~~~~~……!!
Dương Kiệt không cần chờ đợi quá lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Két ~~~~~~!!!
Cánh cửa phòng nhanh chóng được mở ra, chỉ thấy hai bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt của Dương Kiệt.
Ngoại trừ lão thái giam đang mang theo vẻ mặt thái độ muốn tôn kính bao nhiêu có bấy nhiêu đi theo phía sau, người đang đứng ở phía trước sở hữu khuôn mặt như bích ngọc, kiếm mày mắt lưu tinh, trên môi luôn mang theo nụ cười tự tin tới mức tự phụ khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn lao vào đấm vài cú vào mặt hắn cho bổ ghét, toàn thân trên dưới luôn phát tán ra thứ khí thế duy ngã độc tôn, khiến người xung quanh không kìm được phải quỳ xuống thần phục.
Không phải Ưng Hoàng, mà là ……
Bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ ~~~~~!!!
Nhìn thấy Triệu Thiên Cơ xuất hiện ngay trước cửa phòng, Dương Kiệt khẽ díu mày khó hiểu.
Chủ nhân của lão thái giám không phải là Ưng Hoàng sao??? sao giờ biến thành Triệu Thiên Cơ rồi?? Chẳng lẽ lão thái giám đã biến chất, phản bội Ưng Hoàng quay sang đầu quân cho Triệu Thiên Cơ rồi sao???
Thực ra lão thái giám không hề biến chất hay phản bội Ưng Hoàng, như chúng ta đã biết, quyền lực địa vị của thái giám đều trông dựa vào hoàng đế, và Ưng Hoàng đã sắp thoái vị, lão thái giám muốn tiếp tục củng cố địa vị của mình thì phải đầu quân cho Ưng Hoàng mới, và theo những gì lão thái giám nhìn thấy được, hoàn toàn có thể khẳng định rằng Triệu Thiên Cơ chính là người sẽ bước lên ngai vàng kế vị, thay vì đợi tới khi Ưng Hoàng mới bước lên ngôi mới đầu quân, vậy tại sao không chủ động tỏ rõ lập trường của mình trước để lấy lòng chủ nhân mới chứ??
Chủ động và thụ động là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Bên chủ động có thể dễ dàng chiếm được lòng tin của đối phương, thậm chí tiếp tục giúp mình trở thành cận thần thân tín của Ưng Hoàng mới, còn thụ động nghe sao cũng như có vẻ miễn cưỡng chấp nhận đầu quân, sẽ khiến chủ nhân mới không hài lòng xa lánh cho mà xem.
Tuy người xuất hiện không phải Ưng Hoàng, nhưng Dương Kiệt vẫn không mất cảnh giác với tên Triệu Thiên Cơ ở trước mặt.
Lòng dạ của tên này không khá khẩm gì hơn so với tam công chúa, thậm chí còn đáng sợ rất nhiều rất nhiều nữa là khác.
“ Dương bang chủ, không cần thiết phải tỏ ra thái độ cảnh giác tới vậy, Cứ thả lỏng thoải mái, nếu như bổn hoàng tử có ý định không tốt với bang chủ, bang chủ có cảnh giác thế nào cũng bằng thừa mà thôi.” Triệu Thiên Cơ tỏa ra thản nhiên trước thái độ cảnh giác thù địch của Dương Kiệt, hiên ngang tự tin bước tới bàn trà ngồi xuống, lão thái giám hối hả chạy tới cầm bình sứ lên rót trà vào ly, thái độ giống hệt như một con chó hết lòng tận tụy vì chủ nhân.
Tuy câu nói của đối phương nghe ngứa tai vô cùng, nhưng hắn nói đúng, nếu như hắn có ý đồ xấu với Dương Kiệt, e rằng lúc này anh ta đã không thể lành lặn đứng ở nơi này rồi.
Chỉ là Dương Kiệt cũng không thể vì một câu nói của đối phương mà buông lỏng cảnh giác, thận trọng bước tới bàn trà ngồi xuống ngay đối diện Triệu Thiên Cơ, để xem đối phương muốn giở trò gì.
“ Dương bang chủ, bổn hoàng tử nên xưng hô bang chủ là Dương Tiễn hay Dương Kiệt nhỉ???” một giọng điệu như đang nói chuyện bình thường, nhưng nghe như vẻ muốn chửi xéo chọc khuấy người ta khiến Dương Kiệt ngứa tai vô cùng, có chút muốn đứng bật dậy bỏ đi tại chỗ.
“ Cứ gọi là Dương bang chủ được rồi.” Dương Kiệt lạnh lùng đáp, cầm lấy ly trà do lão thái giám rót ra bỏ vào miệng nhấp nhẹ một ngụm.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lặng im tới mức đáng sợ, cả hai chỉ mải mê thưởng thức ly trà trên tay, không ai chịu chủ động lên tiếng trước.
Lúc này chủ động lên tiếng chứng tỏ lép vé so với đối phương, cả hai hiểu rõ điều đó, nên lúc này là cuộc so tài kiên nhẫn, để xem ai lỳ hơn ai, đồng thời giành thế chủ động cho bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...