“ dính dong, chúc mừng bạn đã thăng cấp thành nguyên thần tầng thứ 1, nguyên thần đã được hình thành trong thức hải, hy vọng bạn sẽ tiếp tục cố gắng trên con đường thăng cấp của mình để trở thành kẻ mạnh số một đại lục Huyền Thiên, thân ~~~!!”
Công thành chiến đã kết thúc được ba ngày, Dương Kiệt tranh thủ thời gian rảnh rỗi lập tức nhốt mình vào trong phòng riêng của mình để tiến hành thăng cấp sau khi đã đạt đủ số điểm kinh nghiệm cần thiết.
Quá trình thăng cấp và hình thành nguyên thần trong thức hải kéo dài hết hai ngày trời mới hoàn thành, và trong quá trình xây dựng nguyên thần chỉ cần có một tác động nhỏ bên ngoài tác động vào người Dương Kiệt, nguyên thành sẽ lập tức bị vỡ nát ra, suốt đời không có cơ hội hình thành nguyên thần thêm lần nào nữa.
Cũng may là Dương Kiệt không nóng đầu quyết định thăng cấp trong lúc bị ép vào đường cùng, nếu không e rằng lúc này phải lãnh đủ hậu quả khôn lường rồi.
Dương Kiệt dùng thần thức của mình chạy thẳng tới thức hải, phát hiện một “ Dương Kiệt mini” chỉ to bằng lòng bàn tay đang nhắm mắt bó gói treo lơ lưng trên không trung trong thức hải, thiên địa linh khí ở bên ngoài không ngừng được “ Dương Kiệt mini” hấp thụ vào và chuyển ngược lại cho chính anh ta, cho anh ta cảm giác chân nguyên trong cơ thể lúc nào cũng dồn dào đầy đủ, liên miên không ngớt, hoàn toàn không cần phải lo lắng chân nguyên sẽ cạn kiệt khi sử dụng liên tục những tuyệt học có uy lực cực lớn trong lúc giao chiến nữa.
Tất nhiên, trên thế gian này không có thứ gì là tuyệt đối cả. Khi người tu luyện đạt tới cảnh giới nguyên thần, ngoài chức năng không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí bổ sung cho cơ thể trong lúc giao chiến, nguyên thần còn có thể vận dụng chân nguyên trong cơ thể người tu luyện để nhấc bổng cơ thể của chủ nhân bay bổng trên không trung. Và trong quá trình vận dụng chân nguyên để nhấc bổng cơ thể tung bay trên trời, sẽ không thể đồng thời tiến hành hấp thụ thiên địa linh khí ở bên ngoài, nói chính xác là nguyên thần chỉ có thể xử lý một trong hai công việc đó mà thôi, không thể đồng loạt vừa vận dụng chân nguyên vừa hấp thụ chân nguyên.
Cho nên nếu như như không ngừng giao chiến trên không trung và liên tục sử dụng những tuyệt học tiêu hao quá nhiều chân nguyên, cũng sẽ xuất hiện trường hợp thu không đủ chi.
Ngoài ra cũng có thể xảy ra trường hợp như Lý Nguyên Bá trước kia, cơ thể bị trọng thương sẽ khiến nguyên thần không ngừng phải thải ra chân nguyên để bù đắp và kiểm soát nội thương trong cơ thể, trong quá trình này nếu như cơ thể vận động quá tải, sẽ xuất hiện tình trạng mất kiểm soát và xì hơi, nhẹ thì chân nguyên trong cơ thể bị rút sạch, nặng nhất thậm chí có thể khiến cho kinh mạch và xương cốt trong cơ thể bị tàn phá bởi những luồng chân nguyên đã bị mất kiểm soát bởi nguyên thần.
Ngoại trừ những tính năng vừa kể trên, khi đạt tới cảnh giới Nguyên Thần, người tu luyện còn có thể sở hữu thêm một kỹ năng chiến đấu cực kỳ đáng giá, đó chính là Lãnh Vực.
Như đã từng giới thiệu, chưa tới nguyên thần, mãi mãi chỉ là một con kiến yếu ớt. kẻ mạnh nguyên thần nếu như may mắn kích hoạt được kỹ năng lãnh vực, trong lúc giao chiến có thể hình thành một lãnh vực pháp tắc đáng sợ.
Bất kỳ ai rơi vào lãnh vực của đối phương, nếu như cảnh giới và cấp bậc lãnh vực yếu hơn, thực lực phát huy ra sẽ bị áp chế xuống mức thảm họa.
Đứng trong phạm vi lãnh vực của ta, nếu như ngươi không có lãnh vực hay có cấp bậc thấp hơn ta, ngươi phải chấp nhận một sự thật là phải chịu sự áp chế của ta, mãi mãi đứng thấp hơn ta một cái đầu.
Và Dương Kiệt vô cùng may mắn, sau khi thăng cấp thành cảnh giới nguyên thần, trong nguyên thần đã hình thành được một lãnh vực cho riêng mình, chỉ là ……
“ mẹ kiếp ~~~!! Lãnh vực cấp thấp?? hệ thống, ngươi không đùa giỡn với ta chứ?????” vừa vui mừng chưa được bao lâu vì bản thân cũng có thể hình thành lãnh vực như bao thiên tài khác, nhưng khi nhìn rõ cấp bậc của lãnh vực của mình, Dương Kiệt không kìm được nhảy cẫng lên gào thét đầu căm phẫn.
Dương Kiệt luôn luôn tự nhận mình là thiên tài trong thiên tài, là thiên mệnh chi tử được cả hai thiên đạo lựa chọn, thế mà lúc này chỉ có thể hình thành một lãnh vực cấp thấp trong nguyên thần, khoe ra không ngừng bị người ta cười cho thối mũi đấy chứ.
“ dính dong, bạn nghĩ bản thân là một thiên tài sao??? Nếu như không phải lãnh vực là tính năng đi kèm theo hệ thống, chỉ sợ lãnh vực còn không thể hình thành được nữa là, giờ cho cái lãnh vực cấp thấp là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa??” giọng nói đầy mỉa mai chế giễu của hệ thống vang lên, khiến Dương Kiệt như điên tiết lên vì nhục nhã.
Mẹ kiếp, bộ tưởng bản thân là thiên tài thật sao??? Tên thiên đạo của thế giới này lựa chọn ngươi chẳng qua ngươi chính là một tên phế vật vô dụng không hơn không kém mà thôi, ở đó mà suốt ngày thẩm du YY không biết ngượng, thử không có hệ thống trên người coi, chỉ sợ không biết ngươi có sống được tới ngày hôm nay không chứ ở đó mà bất với chả mãn.
“ dính dong, tất nhiên, bạn cũng không cần phải nản chí, hãy nhìn kỹ xem kỹ năng lãnh vực của bạn xem.” Nhìn thấy Dương Kiệt tỏ ra thất thểu chán nản, hệ thống cũng không muốn đả kích nhuệ khí của anh ta quá nhiều, vì rõ ràng vẫn còn phải dựa dẫm vào Dương Kiệt trong việc chinh phục đại lục Huyền Thiên này, nên đã nhanh chóng có chút chỉnh sửa gọi là cho “ hợp lý”.
Lãnh vực ( cấp thấp): Kỹ năng chủ động có thể hình thành một lãnh vực để áp chế đối thủ của mình ( có thể thăng cấp).
Khi nhìn rõ dòng chú thích có thể thăng cấp, đôi mắt của Dương Kiệt lập tức rực sáng, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Cũng như võ hồn, lãnh vực một khi đã hình thành, ban đầu ở cấp bậc nào thì suốt đời sẽ nằm yên ở cấp bậc đó không thể thăng cấp thêm nữa. Võ hồn còn có thể phục dụng Nghịch Thiên Luyện Hồn Quả hên xui thay đổi, còn lãnh vực thì hoàn toàn pó tay, ít nhất trên Huyền Thiên Đại Lục chưa từng nghe nói qua lãnh cực có thể thăng cấp cả.
Hệ thống thêm vào chức năng này để khích lệ cho Dương Kiệt, đồng thời không loại trừ khả năng muốn tìm đủ mọi cách để cứa cổ hút máu anh ta cũng không chừng.
Vì khi nhìn rõ số linh thạch cần thiết để thăng từ cấp thấp lên trung cấp, con số nhảy lên tới 100 tỷ linh thạch, Dương Kiệt hai mắt trợn ngược sùi bọt mép ngất xỉu tại chỗ.
100 tỷ linh thạch?? Dương Kiệt phải luyện chế bao nhiêu đan dược mới có thể kiếm đủ số tiền đó để thăng cấp nhỉ?? Mười năm?? Hai chục năm?? Hay thậm chí ba chục năm??
Thôi kệ, có còn hơn không, mặc dù hy vọng qua mong manh.
Két ~~~~~~~~~~!!! “ Chủ nhân ~~~~~~!!!”
Ngắt kết nối với hệ thống, Dương Kiệt đẩy cửa rời khỏi phòng mình, Lý Nguyên Bá đang canh giữ ở gần đó lập tức xuất hiện ngay trước mặt, mang theo vẻ mặt ngây ngô vô hại như trẻ thơ vui mừng đứa trẻ như vừa gặp được phụ huynh của mình.
Sau ba ngày dưỡng thương, cộng thêm đan dược tuyệt phẩm do Dương Kiệt cung cấp, nội thương của Lý Nguyên Bá đã hầu như bình phục hồi toàn, lúc này ít nhất có thể phát huy 80 – 90 % thực lực vốn có của mình rồi.
“ tình hình Bán NGuyệt thành thế nào rồi???” “ tình hình??? Tình hình gì ạ???”
Dương Kiệt tỏ ra quan tâm tam công chúa đã khắc hậu hậu quả sau khi công thành chiến kết thúc như thế nào, nhưng vô cùng hiển nhiên hình như anh ta đã hỏi sai người rồi nhỉ??
“ Thôi, không có gì, để ta trực tiếp đi gặp tam công chúa hỏi thăm tình hình.” Dương Kiệt dùng tay che mặt, Lý Nguyên Bá sau khi thoát khỏi trạng thái chiến đấu giống hệt như một đứa trẻ ba tuổi, lúc này trong đầu của hắn chỉ có ăn, uống và ngủ, ngoài ra còn chấp hành mọi mệnh lệnh của Dương Kiệt vô điều kiện, ngoài ra không có thứ gì có thể khiến hắn bận tâm để ý tới cả.
Dương Kiệt dẫn theo Lý Nguyên Bá rời khỏi trang viên của mình đi thẳng tới trang viên của tam công chúa để hỏi thăm tình hình.
Mấy ngày nay tâm trạng của tam công chúa chỉ có thể dùng hai từ “ tệ hại” để hình dung.
Tuy đã thành công bảo toàn Bán Nguyệt thành, đẩy lùi đợt tấn công của vương triều Thanh Mãng. Nhưng hậu quả phải gánh chịu chỉ có thể dùng từ “ thảm họa” để hình dung.
Hai vạn Hắc Kỵ Hoàng Gia, ba vạn Cấm Vệ Quân được gửi tới hỗ trợ thủ thành, sau khi cuộc chiến kết thúc, sau khi đọc xong bản tổng kết thiệt hại do Ngô đội trưởng trình lên, tam công chúa lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Hai vạn Hắc Kỵ Hoàng Gia còn lại chưa tới năm ngàn người, ba vạn Cấm Vệ Quân còn thê thảm hơn nữa, chỉ còn lại vỏn vẹn tám ngàn.
Chưa đầy nửa ngày tử thủ Bán Nguyệt thành, phía vương triều Thiên Ưng thiệt hại tới ba vạn bảy ngàn người hơn, cho dù là Ưng Hoàng nhìn vào bảng tổng kết thiệt hại đó, cũng không kìm được phun máu tại chỗ cho mà xem.
Nhưng nếu xét về tổn thất, phía vương triều Thanh Mãng cũng không hề nhẹ nhàng chút nào, thậm chí còn đáng sợ hơn cả phía Thiên Ưng.
Gần ba vạn đại quân mãi mãi chôn vùi dưới lòng đất không thể quay trở về với gia đình, quan trọng nhất là, thập đại thần tứ có tới bốn mạng bị trảm sát bởi Lý Nguyên Bá, có thể nói tuyệt đối là một cú giáng mạnh vào đầu của người Thanh Mãng, không biết phải tốn bao lâu mới có thể phục hồi nguyên khí được đấy.
Chỉ là ………
Trong ba vạn binh sĩ Thanh Mãng tử trận, gần tám ngàn người bị trảm sát dưới tay của Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá, ngoài ra hơn một vạn hai ngàn người chết bởi viện binh của Triệu Thiên Cơ do đột kích bất ngờ, nhưng bản thân Hắc Kỵ Hoàng Gia của Triệu Thiên Cơ cũng phải bỏ lại gần năm ngàn mạng trên chiến trường.
Một ăn hai hoặc thậm chí hơn nghe có vẻ như Hắc Kỵ Hoàng Gia của Triệu Thiên Cơ chiến thắng vẻ vang, nhưng nên nhớ rằng ở thời điểm đó binh sĩ vương triều Thanh Mãng bị tấn công bất ngờ không kịp phản ứng, cộng thêm sĩ khí dao động do thống soái bị trọng thương và mất đi sự chỉ huy của Tống Anh Kiệt mới có thể đạt được kết quả khả quan như thế này.
Nếu như thời điểm đó Tống Anh Kiệt vẫn còn lành lặn đứng ra điều binh khiển tướng, Triệu Thiên Cơ dám ra lệnh cho Hắc Kỵ Hoàng Gia của mình lao ra đột kích vương triều Thanh Mãng hay không cũng là cả một vấn đề rồi.
Đó cũng là lý do vì sao Triệu Thiên Cơ nhìn chằm chằm vào Tống Anh Kiệt và khẳng định đối phương chính là đối thủ đáng sợ nhất trên con đường bá nghiệp của mình.
Còn phía tam công chúa thì sao?? Nếu như bỏ qua Lý Nguyên Bá và viện binh của Triệu Thiên Cơ. Tổn thất gần 4 vạn quân tinh nhuệ mà chỉ đổi lại được khoảng một vạn binh sĩ của đối phương, thậm chí Bán Nguyệt thành thậm chí thất thủ nếu như không phải “ kỳ tích” lần nữa xảy ra.
Bất kỳ ai nhìn vào kết quả này, cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn thay cho biểu hiện của tam công chúa đấy chứ.
Nên nhớ binh sĩ dưới quyền tam công chúa lúc đó không phải là con chó con mèo, được thành lập từ dân thường, mà chính là hai tiểu đội tinh nhuệ nhất nhì của vương triều Thiên Ưng, thực lực hoàn toàn không lếp vé so với binh sĩ Thanh Mang và thậm chí có phần lớn mạnh hơn nữa. Thế mà kết quả cuối cùng lại ra như thế này, nếu như lúc này có cái lỗ nào đó ở gần đây, tam công chúa đã chui xuống đó trốn vì xấu hổ rồi.
Nhưng tất cả không là gì khi tam công chúa nhận được thông tin rằng, sở dĩ vương triều Thanh Mãng rút quân, phe mình có thể chuyển bại thành thắng, chính là nhờ vào quân tiếp viện của đối thủ không đội trời chung của mình.
Đó tuyệt đối là một nỗi nhục nhã ghê tởm nhất mà tam công chúa phải hứng chịu trong cuộc đời của mình.
Không cần hỏi, cũng đủ biết sắc mặt của đối phương đẹp đẽ cỡ nào khi nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của mình vào thời điểm đó rồi nhỉ??
“ AAAAAAAAAAA ~~~~~” Xoảng ~~ xoảng ~~~ xoảng ~~~~~!!!
Mấy ngày nay trong phòng tam công chúa không ngừng vang lên tiếng gào thét vô nghĩa và tiếng vỡ nát của cổ vật bình quý, khiến cho các hầu gái ở xung quanh hoảng sợ không dám tới gần, làm việc thận trọng nặng nề sợ phạm phải sai lầm phải trở thành vật trút giận cho chủ nhân của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...