Khi thi đình, Quý Quân Lăng sáng dạ nhanh trí xuất khẩu thành thơ, bộ dạng lại tuấn mỹ, được đương kim thiên tử gật đầu ban danh trạng nguyên.
Y cưỡi con ngựa cao to, khoác lụa hồng, người đeo hoa lụa rảo bước nơi kinh thành náo nhiệt một lúc, bước qua nào là danh môn khuê tú nào là phủ quan tranh quán ở kinh thành, thật sự là đường làm quan rộng mở vô hạn vinh quang.
Hoàng Thượng ưu ái sự học của y, vốn nghĩ muốn lưu y ở kinh thành làm kinh quan, nhưng là Quý Quân Lăng hết thảy chỉ nguyện quay về Dương Châu, cho nên luôn mãi thuyết giáo lải nhải xin xỏ cho được làm quan địa phương ở Dương Châu. Thấy y ý kiên quyết muốn đi, đương kim Thánh Thượng cũng không làm khó y, đành phải thả y trở về.
Lần này trở về, Quý Quân Lăng đã muốn từ một cái tên thư sinh vô danh tiểu tốt nghèo hèn biến hóa nhanh chóng, thành quan phụ mẫu, có được quản sự cùng người hầu, y từng tha thiết ước mơ gì đó, lúc này rốt cục được đền bù tâm nguyện.
Trở lại Dương Châu, không chỉ có phú hào địa phương mà ngay cả thân hào nông thôn cũng chạy tới nịnh bợ y, mà ngay cả du côn lưu manh địa phương cũng lại đây thỉnh y dự tiệc.
Từ xưa nói: bần không đấu với phú, dân không tranh cùng quan. Tần Nhung tuy rằng giàu ngất một phương, nhưng là giờ này khắc này Quý Quân Lăng y đã Nhất Phi Trùng Thiên, vốn nghĩ Tần Nhung sẽ ít nhiều lại đây mà cúi đầu xin xỏ, ai ngờ y đợi vài ngày, cũng không thấy Tần Nhung có chút động tĩnh, chờ đến độ Quý Quân Lăng trong lòng bắt đầu rối ren.
Hiện tại thân phận y cao quý, không còn như trước, vừa là tân khoa Trạng Nguyên lại còn là quan phụ mẫu thành Dương Châu, dù sao cũng phải nghiêm trang đạo mạo, chỉ có Tần Nhung đến cầu y, nào có chuyện y hạ mình chủ động qua nói đạo lý với hắn?
Đợi vài ngày, nghe được quản sự báo có cố nhân tìm đến. Quý Quân Lăng vừa nghe hai chữ cố nhân nhất thời tinh thần tỉnh táo, giữ chặt quản sự hỏi, “Người nọ có lớn tuổi không, bộ dạng thế nào?”
Quản sự nghĩ nghĩ nói, “Chắc độ thiếu niên trên dưới hai mươi tuổi, bộ dáng rất khá.”
Quý Quân Lăng nghĩ thầm,rằng này trên dưới hai mươi tuổi lại nhận là cố nhân, trừ bỏ Tần Nhung còn có thể là ai.
Một mặt phân phó thỉnh đến đại sảnh dùng trà, một mặt vội vàng trở về thay đổi một thân quan phục, đắc ý dào dạt nghĩ: Tần Nhung a Tần Nhung, ta nhất định cho ngươi xem cái gì là quan uy. Lần này ngươi thấy ta còn không ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Trước kia ngươi như vậy đối với ta, lần này ta cũng không phải là trả thù gấp trăm ngàn lần mà trở về?
Vừa nghĩ tới bộ dáng Tần Nhung sợ tới mức cầu xin tha thứ, Quý Quân Lăng liền nhịn không được muốn cất tiếng cười to, lại nghĩ đến mình có thể lập tức nhìn thấy này tử dâm tặc mà hứng khởi không thôi, thậm chí cơ hồ là một đường chạy đến phòng khách.
“Ngươi còn biết tới tìm ta sao?” Nhất vọt vào phòng khách, Quý Quân Lăng giương giọng nói.
“Ta nghĩ niệm tình ngươi tưởng nhớ, cũng nhanh phải tới thăm ngươi một chút?” Người nọ chậm rãi xoay đầu lại, da thịt trắng nộn hé ra tuấn dung, không phải Tần Nhung, mà là Nam Vân.
Quý Quân Lăng cũng sớm đã quên chính mình còn quen biết một vị sát tinh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, cả người giống như rơi vào một cái băng động mà rét run, y nhắc ngón tay chỉ vào hắn, “Ngươi, ngươi không phải đã muốn…”
Nam Vân chỉ vào cái mũi của mình oán khí tận trời nói: “Ngươi cho ta đã chết a? Chỉ bằng ngươi như vậy nhẹ nhàng gõ một chút, còn muốn hại tính mạng của ta? Cũng không nhìn ngươi này hai tay trói gà không chặt đi?”
“Chính là ngươi lúc ấy rõ ràng không nhúc nhích? Máu chảy không ngừng…”
Nam Vân cười lạnh một tiếng, “Ta đối với ngươi toàn tâm toàn ý, ngươi cư nhiên muốn hại tính mạng của ta.”
“Ta không phải cố ý, rõ ràng là ngươi, rõ ràng là ngươi việc phi lễ.” Quý Quân Lăng thanh minh.
Nam Vân da mặt dày lưỡi lại dẻo, lớn tiếng ồn ào, “Ta làm cái chuyện phi lễ gì? Ngươi phải nói thật nha!”
Quý Quân Lăng làm sao có thể nói ra, mặt đỏ gay nửa ngày trời không thể mở miệng.
Nam Vân thấy y ngượng ngùng nói, đắc ý nói: “Ta hảo tâm muốn đồng hành cùng ngươi, kết quả ngươi thấy trong hành trang của ta có rất nhiều vàng bạc, cư nhiên nổi lên ác ý, thừa dịp ta không chuẩn bị đem ta gõ xỉu, ý đồ đoạt mệnh ta. Cũng may trời xanh có mắt, Nam Vân ta mệnh không tuyệt, ông trời làm cho ta sống để vạch trần ngươi này bộ mặt thật của tân khoa Trạng Nguyên.”
“Ngươi này vô sỉ tiểu nhân ăn nói lung tung.”
“Ta ăn nói lung tung? Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi trẩy kinh thành rồi thi đỗ thì lộ phí là từ đâu mà tới? Thời điểm ta gặp ngươi, rõ ràng ngươi nói trong người không còn đồng nào, thiếu chút nữa ngay cả một chén đậu hủ nhão cũng không thể ăn, cư nhiên còn có thể một đường đến kinh thành? Bạc của ngươi làm sao có?”
“Ta…” Nam Vân cắt câu lấy nghĩa, Quý Quân Lăng không thể cãi lại đành phải nói, “Kia bất quá là ta mượn một chút. Hiện tại ngươi đã đến rồi, ta kêu hạ nhân lấy bạc trả lại cho ngươi, một xu không thiếu.”
“Ha ha ha!” Nam Vân cố ý cười to ba tiếng, “Chính ngươi cũng thừa nhận! Này bạc cũng là dùng của ta? Không hỏi tự lấy coi là trộm, uổng ngươi đọc sách thánh nhân, còn dám tự xưng thiên tử môn sinh, cư nhiên làm ra loại việc trộm chó bắt gà. Mọi người mau đến xem a, mau đến xem này bộ mặt thật kẻ ngụy quân tử.”
Quý Quân Lăng dậm chân khóc lóc om sòm, sợ tới mức hoang mang, vừa dậm chân vừa cắn răng hỏi, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Nam Vân thấy hắn y mềm lòng, chậm rãi ngồi xuống nâng chung trà lên uống một hớp rồi mới mở miệng, “Quý huynh hiện tại chính là vô hạn phong cảnh a, tân khoa Trạng Nguyên lại là quan phụ mẫu nơi Dương Châu giàu có và đông đúc, ai thấy ngươi đều chẳng là cúi đầu khom lưng lấy lòng ngươi sao?”
Quý Quân Lăng thấy hắn vòng vo này nọ mà không chịu vào trọng điểm, chính là hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cũng không phải vì lấy lòng ta mới tới tìm ta, làm gì nói chuyện khó nghe như vậy?”
Nam Vân tiếp tục nói: “Ngươi hiện tại thật nóng vội sao? Ta không gấp ngươi gấp cái gì?”
Quý Quân Lăng nói: “Ngươi nếu là muốn bạc, nói thẳng là tốt rồi, cùng lắm thì ta dành dụm một chút, chia thành vài lần trả đủ cho ngươi.”
“Bạc? Ngươi thiếu ta bạc đương nhiên ta muốn đòi về.” Nam Vân đứng lên chỉ vào gian phòng nói, “Chính là tất cả những thứ ngươi có ở đây đều là của ta. Nếu ngươi không đem đầu của ta gõ hư, làm ta mê man, đem của ta bạc trộm đi, hại ta không thể vào kinh thành, còn bị người bắt về, tân khoa Trạng Nguyên phải là Nam Vân ta, không phải là Quý Quân Lăng ngươi. Hiện tại ngươi cầm bạc của ta hòng bịt miệng ta, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế nhỉ?”
“Ta không phải cố ý phải gõ xỉu ngươi, thật sự là ngươi ngay từ đầu đã không có ý tốt muốn cùng ta đồng hành, bất đắc dĩ vì tự bảo vệ mình, ta mới cuống quít cầm lấy giá nến gõ hư đầu ngươi. Hành trang cũng là bởi vì lúc đó bối rối, vội vàng quá đỗi mới cứ thế cầm nhầm, cũng không phải cố ý cướp đi ngân lượng của ngươi.”
“Ngươi nói như vậy ai có thể tin? Tóm lại, ngươi gõ hư đầu ta là sự thật, lấy của ta túi tiền cũng là sự thật, tiêu xài bạc của ta để thượng kinh đạt Trạng Nguyên lại là chuyện thật sự. Ta thật muốn nhìn một chút xem quan phụ mẫu Dương Châu thay chính mình biện giải làm sao để người khác tin đây?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đem danh Trạng Nguyên này tặng cho ngươi, đem bổng lộc chức tước này nọ đều tặng cho ngươi, ngươi mới vừa lòng?”
Quý Quân Lăng làm sao gặp chuyện vô lý như thế. Người càn quấy như thế này y phải ứng phó ra sao? Cơ hồ muốn mệt xỉu.
“Này Trạng Nguyên đã là của ngươi, như thế nào tặng cho ta?” Nam Vân lắc đầu, “Quý huynh không cần phiền não. Ta muốn không phải công danh. Từ xưa đến nay., mỹ nhân đích thực không thích chưng diện, có quý huynh mỹ mạo như thế trong lòng, ta làm sao còn tiếc gì một ít bạc?”
“Ngươi nằm mơ.” Quý Quân Lăng vừa nghe liền tức giận đến thiếu chút nữa phẩy tay áo bỏ đi. Mặc y vắt óc cũng nghĩ không ra này tiểu sắc lang trải qua này rất nhiều chuyện thế mà cư nhiên còn đối y nổi sắc tâm bất tử, còn vọng tưởng chiếm tiện nghi y, thật sự là làm cho y vừa thẹn vừa phẫn nộ.
“Sớm biết rằng ngươi là người như vậy, lúc trước không bằng một cái giá nến đem ngươi gõ chết. Lúc này còn tỉnh lại thành rất nhiều phiền toái.”
Nam Vân thấy y trở mặt, cũng nhảy dựng lên theo, “Hảo ngươi Quý Quân Lăng. Ta là bởi vì trìu mến ngươi luyến tiếc ngươi đến quên ăn, mới muốn thu vào nam phủ. Ngươi cư nhiên không biết phân biệt, còn nói cái gì 『 không bằng một cái giá nến đem ta gõ chết 』nói loạn, ngươi cho là ta không dám tính toán với ngươi sao? Ngươi trộm ngân lượng của đồng học vào kinh đi thi, còn thiếu chút nữa đánh chết người. Ta cũng không tin ngươi không sợ ta đi cáo quan? Đến lúc đó ngươi chẳng những công danh khó giữ, mà còn sợ thân bại danh liệt. Khi đó ngươi muốn đến xin ta cũng đã trễ mất rồi.”
“Ta chết cũng không cầu ngươi.” Quý Quân Lăng cắn răng quay đầu, “Cùng lắm thì này Trạng Nguyên ta không lo, này quan ta cũng không làm. Bạc của ngươi ta trả lại cho ngươi. Ngươi muốn đi cáo quan, ta sẽ đem ý định cùng hành động phi lễ của ngươi cùng tố quan, cùng lắm thì hợp lại cá chết lưới rách.”
“Ngươi, ngươi thật không sợ?”
“Đối với ác nhân như ngươi càng sợ càng bị ngươi khi dễ.” Nói ra những lời này, Quý Quân Lăng đột nhiên trong lúc đó như mở được mắt ra.
Trên đời này nhiều chuyện không thể cưỡng cầu. Y thật vất vả thi đậu Trạng Nguyên, nhưng lai lịch bất chính, sớm hay muộn cũng bị người vạch trần. Nam Vân lòng muông dạ thú, nếu là đáp ứng yêu cầu vô sỉ của hắn, cả đời này đều phải bị hắn khi dễ ô nhục. Cùng lắm thì này đem hết thảy toàn lực cùng hắn chiến đấu tới cùng. Chính là y một lòng còn chờ xem Tần Nhung có giúp y không, nếu không chuyện này khó có khả năng yên ổn.
Nghĩ đến đây Quý Quân Lăng không tự chủ được thở dài. Y cùng Tần Nhung đấu khí, chính là người nọ lại căn bản không để y vào mắt. Y quay về Dương Châu lâu như vậy, người nọ cũng không yếu thế đến cầu xin tha thứ. Này thân quan y với y mà nói có hay không có gì khác nhau? Nếu người nọ để y vào mắt, y lại không thể buộc Tần Nhung cúi đầu, không bằng cứ như vậy quên đi. Y vẫn là quay lại làm thư sinh nghèo, Tần Nhung tiếp tục lưu hoa luyến phấn, phong lưu phóng đãng sống, hai người cả đời không qua lại với nhau.
Chính là nghĩ như vậy, trong lòng lại muốn cơ hồ rơi lệ.
“Nói đúng lắm!” Có người dùng sức đẩy cửa tiến vào, lớn tiếng tán dương.
Quý Quân Lăng cùng Nam Vân nhất thời hướng cửa nhìn ra, người tới không phải ai khác mà đúng là Tần Nhung.
“Ngươi chạy loạn cái gì?” Nam Vân mắng.
“Ngươi tới làm gì?” Quý Quân Lăng hồi lâu không thấy hắn, lúc này chợt vừa nhìn thấy trong lòng liền có cảm giác khó tả. Vừa vui mừng vừa sinh khí, vừa thấy khó chịu lại vừa yên tâm, mỗi lúc chính y gặp chật vật không chịu thì hắn lại xuất hiện.
“Ta không đến, ngươi còn không bị tiểu sắc lang này khi dễ tới chết.” Tần Nhung chỉa chỉa Nam Vân, vươn tay ôm Quý Quân Lăng, “Ngươi này vật nhỏ không lương tâm. Ta đối với ngươi tốt như vậy ngươi lại phải gấp trăm gấp ngàn lần mà trả thù ta. Hiện tại ta đến đây, ngươi chuẩn bị như thế nào để ra tay đi?”
“Ngươi đối với ta tốt làm sao?” Quý Quân Lăng nhìn thấy hắn, trong lòng nói không ủy khuất không nên lời, “Ngươi vốn dĩ làm hết thảy, bất quá chỉ là muốn ta trở nên, trở nên không thể thiếu ngươi…”
“Ta tự nhiên phải làm ngươi trở nên không thể rời bỏ ta.”
“Ngươi quả nhiên thừa nhận.” Quý Quân Lăng nghiêng đầu sang chỗ khác, không không chịu thua kém kiềm lại nước mắt đang thiếu chút nữa muốn tràn mi.
Tần Nhung ôm sát y, ở tai y thổi khí trêu đùa: “Ta thích ngươi như vậy, nếu ngươi không cảm nhận được mà bỏ đi sau một hai tháng, bảo ta phải sống thế nào? Tự nhiên là phải làm ngươi trở nên không thể rời bỏ ta mới tốt.”
Nam Vân gặp hai người tình chàng ý thiếp, đột nhiên trong lúc đó nhảy dựng lên, “Quý Quân Lăng ngươi này con mọt sách, nguyên lai ngươi cùng Tần Nhung sớm đã có chuyện phong lưu, mệt cho ngươi còn ở trước mặt ta giả bộ chuyện gì cũng không hiểu?”
“Ai ở trước mặt ngươi giả bộ?” Tần Nhung bao che khuyết điểm đem Quý Quân Lăng ôm gọn trong ngực mà quay đầu lại hỏi Nam Vân, “Ngươi hiện tại đã biết y là của ta, còn dám đối y dùng kế sách?”
Nam Vân đắc ý dào dạt nói: “Tần Nhung, ngươi này mới xuẩn. Hiện tại ta đã biết hai người các ngươi nhân có gian tình, Quý Quân Lăng lại trộm bạc của ta mới thượng kinh được, ngươi ở ta trước mặt ta ra uy cái gì? Ngươi không sợ ta đem bọn ngươi gièm pha giũ ra hết, làm hại tân khoa Trạng Nguyên này biến lại hai bàn tay trắng, thanh danh bỏ đi?”
Tần Nhung nghe xong lắc đầu liên tục, “Quả nhiên thật sự là. Nam Vân công tử một bụng ý nghĩ xấu xa nha, nhìn ngươi bộ dạng nhã nhặn văn thư, ai có thể nghĩ đến ngươi cư nhiên nhiều chủ ý hư hỏng như vậy?”
Quý Quân Lăng ngẩng đầu trừng mắt Nam Vân, cầm lấy tay Tần Nhung, trên mặt lộ ra thần sắc kiên quyết, “Ngươi muốn nói cứ việc đi nói, ta mới không sợ ngươi.”
Tần Nhung thấy y chủ động cầm tay mình, tựa hồ đã đem thanh danh quan tâm nhất ném ra sau đầu, trong lòng nhịn không được một trận mừng như điên, vì thế ôm y càng lúc càng chặt hơn, khoe khoang nhìn Nam Vân, “Ngươi nha ngươi nha, thật là một tên ngốc chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, ta cũng lười vô nghĩa với ngươi. Ngươi thay vì đứng đây nghĩ kế uy hiếp người khác, không bằng hảo hảo thay mình ngẫm lại, thế nào mới có thể đào thoát khắc tinh chính mình đi.”
Nam Vân nghe hắn nói chắc chắn, trên mặt nhất thời lộ ra một tia kinh hoảng, không tự chủ được hướng cửa nhìn lén, thấy nơi đó không có một bóng người nhất thời lại đắc ý lên, “Ta mới không có khắc tinh, ngươi ít hù ta sợ đi.”
Tần Nhung cười vang, hướng cửa lớn tiếng nói: “Hàn huynh, ngươi còn không hiện thân. Thực chờ này tên du côn cắc ké một bụng ý nghĩ xấu của ngươi dọa phá hư tiểu thư ngốc của gia ta sao?”
“Vừa rồi ở cửa xem hai hoa cẩu đánh nhau nên tới chậm, Nam Vân quấy nhiễu quý công tử rồi.” Người lên tiếng là hảo bằng hữu của Tần Nhung, Hàn Khiếu Thành.
Quý Quân Lăng chỉ thấy Nam Vân vừa nghe đến Hàn Khiếu Thành thanh âm, liền giống như một con chuột thấy mèo, sợ tới mức chân tay mềm nhũn, làm sao còn có nửa phần kiêu ngạo như vừa rồi?
“Mau đưa hắn đi đi, vừa rồi ngươi ở bên ngoài phải nghe rõ ràng. Hắn có thể nói hắn không có khắc tinh.” Tần Nhung phi thường đê tiện ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu.
Hàn Khiếu Thành hướng Quý Quân Lăng cùng Tần Nhung ôm quyền, “Tại hạ trở về nhất định hảo hảo quản giáo.”
Nam Vân rõ ràng lòng không cam lòng, nhưng là lại không lay chuyển được Hàn Khiếu Thành, cuối cùng bị kéo đi.
Phòng khách chỉ còn lại có Tần Nhung cùng Quý Quân Lăng, Tần Nhung rời ra một ít khoảng cách giữ lễ với Quý Quân Lăng, thấy y mặc một thân quan phục, đội quan mạo, làm dung mạo tuấn tú thêm vài phần anh tuấn, không khỏi chậc chậc ra tiếng khen không dứt miệng, “Quả nhiên làm quan chính là không giống với lúc thường. Ngươi mặc quan phục lại câu dẫn ta đến ngứa ngáy.”
Quý Quân Lăng vẫn có cảm giác khó tả, với hắn là hận ý nhiều nhưng vẫn là tưởng niệm nhiều hơn một ít, ai một tiếng liền muốn bỏ đi.
Tần Nhung y như hóa thành cái bóng đi theo sau y, cùng y tiến vào phòng.
“Ngươi muốn ứng thí, ta liền để ngươi đi thi. Nam Vân khi dễ ngươi, ta cũng tìm đến khắc tinh của hắn đem hắn mang đi, như thế nào còn sinh khí?”
“Ta bất quá biết ngươi hiện tại giúp ta là vì cái ý niệm hạ lưu gì trong đầu?” Quý Quân Lăng ngồi ở trên ghế rũ mắt xuống, “Ngươi đối với ta lại muốn bao dưỡng hay ….?”
Tần Nhung than thở, “Trời đất chứng giám, ngươi tuy rằng không rành thế sự, cổ hủ giống như một khối du mộc. Nhưng ta đối với ngươi lại toàn tâm toàn ý. Ngươi để thư lại trốn đi, ta biết rõ ngươi trở về muốn tìm ta trả thù, cũng không ngăn cản. Này không phải hoàn toàn thuận theo ý của ngươi sao, còn lừa ngươi cái gì?”
Nhắc tới Tần Nhung không quan tâm làm chính y gặp thật nhiều chuyện đau khổ, Quý Quân Lăng chỉ cảm thấy sinh khí, “Ngươi đối với ta toàn tâm toàn ý? Ngươi nếu là đối ta có một tia tình ý, cũng sẽ không để ta một thân một mình bên ngoài, nửa điểm cũng không quan tâm. Ngươi hiện tại nói với ta lời ngon tiếng ngọt bất quá là bởi vì thấy ta lên làm quan huyện Dương Châu, ngươi lo lắng ta tìm ngươi phiền toái, mới lại đây chịu thua thôi.”
Tần Nhung lắc đầu, “Ta chỉ biết ta tới tìm ngươi, ngươi nhất định là nghĩ như vậy, cho nên nhẫn nại đến hiện tại. Nếu không sợ Nam Vân tìm ngươi phiền toái, ta làm gì đã chạy tới úp mặt vào cái mông lạnh của ngươi? Ngươi nghĩ làm quan là người khác đều phải nịnh bợ ngươi. Ta Tần Nhung làm sao có thể giống tiểu dân ngu si bình thường? Nói thật cho ngươi hay, đừng nói ngươi hiện tại làm quan huyện Dương Châu, chính là làm thượng thư trông nom toàn bộ Giang Nam, ta Tần Nhung cũng không để vào mắt.”
“Vậy ngươi làm gì tới tìm ta?” Quý Quân Lăng che tai, “Ngươi nếu không sợ ta đối với ngươi trả thù thì cứ bỏ đi, còn ở tại chỗ này làm chi để ta chê cười?”
Tần Nhung nhìn y xấu hổ và giận dữ gắt lên, đôi mắt đều có chút ửng đỏ, nhịn không được càng thêm nổi lên ý niệm trêu đùa y trong đầu, “Không được a, ngươi cầm bạc Nam Vân còn chưa có trả lại cho người ta, đó là sính lễ Hàn huynh đưa cho Nam Vân, ta phải thay hắn đòi lại.”
Quý Quân Lăng tức giận đến đứng lên lục tung trên người lấy hết ngân lượng ném lên bàn, “Cầm cầm, toàn bộ đều cầm lấy.”
Tần Nhung thấy y thực sinh khí, thân thủ ôm y, “Nam Vân kia tiểu sắc lang cũng biết bạc không quý bằng mỹ nhân, chẳng lẽ ta còn không bằng hắn? Ta muốn mấy thứ này làm gì? Cùng ngươi đùa giỡn, ai cho ngươi nói lời mất hứng chứ?”
Quý Quân Lăng trừng mắt nhìn hắn, hai mắt đỏ đậm, “Ngươi nói ngươi trong lòng thích ta, ta đây đi kinh thành, ngươi ngay cả tìm cũng không tìm, cũng không đến liếc mắt một cái, còn ở lại Dương Châu phong lưu khoái hoạt. Ngươi chính là thích ta như vậy sao? dụng tâm Của ngươi ngay cả nô bộc đến gác cổng đều đã nhìn ra, cố tình ta còn không phát hiện ra. Nếu không ta vô tình nghe được bọn họ nói huyên thuyên, chỉ sợ còn vẫn còn nằm mơ.”
Tần Nhung vuốt ve mái tóc đen dài của y mà ôn nhu hỏi, “Mộng cái gì?”
“Nghĩ đến ngươi… Nghĩ đến ngươi đối ta có chút thích mới đối ta tốt như vậy, đúng là mộng tưởng hão huyền.”
“Đó không phải là mơ, chính là thật.”
Quý Quân Lăng lắc đầu, “Ta mới không tin. Ta và ngươi đều là nam tử, ngươi lại làm sao có thể thật lòng thích ta? Ngươi như vậy chán ghét tính ta cổ hủ, bất quá là ngẫu nhiên nảy sinh dâm tâm mới đối tốt với ta. Ngươi nếu thật lòng thích ta, lại làm sao có thể ba lần bốn lượt đi tìm ca cơ uống rượu? Ngươi chỉ là đem ta dạy dỗ đến dâm loạn không chịu nổi, không thể thiếu nam nhân. Ngươi chỉ để ý chính ngươi khoái hoạt, đâu thèm quản người khác chết sống?”
Tần Nhung không thể nhịn được nữa, “Ta vốn thật sự không nghĩ ở trước mặt ngươi tranh công. Chính là ngươi nói như vậy oan uổng ta, ta thật sự chịu không nổi. Ngươi nói ta không đi kinh thành tìm ngươi. Thì ta hỏi ngươi, ngươi thi đậu Trạng Nguyên ngày đó cưỡi có phải hay không là một tuấn mã màu đen? Đầu ngựa treo một quả tú cầu đỏ thẫm? Ngươi ngày đó mặc một thân áo lam, hoa văn chìm nổi là cổ tự cát tường đúng không? Quần áo đó, cổ áo thêu là vân mây, là gấm Tô Châu, kia kiện xiêm y không phải là do chưởng quầy đưa lúc ngươi ở trọ kia hay sao?”
Quý Quân Lăng nghe hắn giải thích thấy không sai, không khỏi gật đầu, “Làm sao ngươi biết? Ngươi đi kinh thành?”
Tần Nhung lắc đầu tiếp, “Đâu chỉ có thế. Ngươi ở kinh thành bệnh nặng một hồi, mỗi lần chưởng quỹ đều phái người hầu hạ ngươi sắc thuốc, thỉnh cho ngươi danh y kinh thành Tôn Tam Cát. Ngươi ăn uống không tốt, chưởng quầy cố ý mời người chuyên nấu đồ ăn Dương Châu cho ngươi, ngươi không nhân ra hương vị quen thuộc sao?”
“Ngươi, ngươi…” Quý Quân Lăng nắm tay chỉ vào hắn, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý niệm cực không có khả năng.
“Ngươi mỗi tối đều phải uống một chén tổ yến, chẳng lẽ không thấy kỳ quái, chưởng quầy như thế nào sẽ biết thói quen của ngươi ở Tần gia? Ngươi cho là tiểu nhị kia mỗi ngày dẫn ngươi đi đây đi đó, không phải là do có người kêu hắn làm như vậy, hắn dám như vậy không làm việc đàng hoàng? Cố tình có người còn muốn đi xem ca nữ Hồ tộc, thật sự là một chút cũng không ngờ, này làm sao còn giống thư sinh thành thật nhã nhặn suốt ngày phi lễ chớ nói phi lễ chớ nghe?”
“Nguyên lai ngươi vẫn đi theo ta!”
Tần Nhung thở dài không thể nề hà nói, “Ngươi chuyện gì cũng đều không hiểu, lẻ loi một mình thầm định thượng kinh đi thi, nếu đều là ta đi theo dọc đường đi, chỉ sợ ngươi sớm đã bị người lừa đi bán, hoặc là bị ăn đến xương không còn, còn có thể bình an như vậy mà đứng ở chỗ này?”
“Ngươi rõ ràng đi theo ta lại vì cái gì không nói?”
“Ai kêu ta cố tình thích thượng một con mọt sách không hiểu chuyện làm gì. Ngươi nếu nghĩ muốn khảo thủ công danh như vậy, ta đây đành phải cho ngươi đi thi đỗ. Nếu ngươi biết ta có đi theo giúp ngươi, chỉ sợ ngươi lại sẽ suy nghĩ lung tung, rằng là ta còn muốn giở mưu ma chước quỷ thì thế nào? Ta chỉ muốn cho ngươi được thõa mãn tâm nguyện. Chờ ngươi nhìn thấu quan trường khó lường, cũng không phải chuyện ngươi xử lý được, khi đó ngươi tự nhiên sẽ nhớ đến lòng tốt của ta, ngoan ngoãn lưu ở bên cạnh ta. Cho ngươi xem thử việc này có cái gì đáng giá? Nếu hôm nay ngươi không bức ta đến loại tình cảnh này, ta còn thực ngượng ngùng rằng da dày mặt chai, ở trước mặt ngươi khoe khoang thành tích.”
“Ngươi da mặt dày như vậy cũng sẽ ngượng ngùng?” Quý Quân Lăng trong lòng lại vừa cảm động lại vừa ngọt ngào, hỏi hắn, “Kia ta hỏi ngươi, ngươi biết ta bị Nam Vân khi dễ, như thế nào không ra ngăn cản?”
“lúc ta cùng Hàn huynh đuổi tới, chỉ thấy một nhà hỗn loạn, người lại không còn. Ngươi chạy nhanh đến mức ngay cả bóng cũng không thấy. Ngươi đánh người bị thương, cướp hành trang của hắn, còn nói bị hắn khi dễ, con mọt sách nhà ngươi cũng học được cách nói ngược.” Tần Nhung cười ôn nhu, “Bất quá tiểu sắc lang này đúng thật là thiếu giáo huấn, đáng đánh.”
Quý Quân Lăng nghiêng đầu tựa vào trong lòng ngực của hắn, còn có chút không tin, “Ngươi thật sự vì ta làm nhiều chuyện như vậy? Ngươi không phải lừa ta đi?”
“Lừa ngươi? Lúc Ngươi từ khách điếm chạy đi ta liền một đường đuổi theo. Nhìn ngươi hoảng đến mức chạy loạn, ta chẳng phải đã kêu Trương Lục hộ tống ngươi vào kinh sao? Ta sợ ngươi ven đường ngụ ở khách điếm mà tiểu nhị cùng chưởng quỹ không lo chu toàn, cho nên đem tất cả khách điếm mua vào trong tay, ngươi đó, lương tâm bị chó gặm. Còn suốt ngày nghĩ trả thù ta gấp đôi, gấp ba, gấp bốn gấp trăm gấp vạn lần, uổng ta đối với ngươi một lòng say mê.”
Quý Quân Lăng bị hắn nói đến cứng họng, thấy hắn khó khăn ngửa mặt lên trời thở dài, liền nhanh dỗ dành, “Ta lại không biết ngươi đối với ta có tâm như thế. Ta còn tưởng lầm ngươi căn bản mặc kệ ta sống chết, một mình ở Dương Châu phong lưu khoái hoạt, cho nên mới tức giận. Ai kêu ngươi không cho Đinh quản sự nói với ta sự thật? Hại ta nghĩ đến ngươi hoặc là đối ta vô tình, hoặc là chính là người máu lạnh.”
“Hiện tại ngươi có biết ta đối với ngươi hữu tình, còn ngươi đối với ta ra sao?” Tần Nhung cầm tay y, nhẹ nhàng đưa tới bên môi vừa ấn vừa hôn, “Ngươi nói thực xem, ngươi trong lòng đối ta chẳng lẽ nửa điểm cũng không có động tâm?”
Quý Quân Lăng hai gò má rực hồng, mắt hàm xuân thủy, đưa tay ôm cổ hắn, “Làm trò, trước mặt Nam Vân ta không phải đã nói.”
“Ngươi nói cái gì? Là ta nói chứ, ta nói ngươi là người của ta.”
Quý Quân Lăng cúi đầu giấu đi, ngay cả tai cũng đỏ bừng một mảnh, đáng yêu đến cực điểm, thanh âm nhẹ giống như thơ ngâm, “Ngươi nói như vậy, ta, ta cũng không phản đối nha!”
Tần Nhung ngưng thần nghe rõ y vừa mới nói cái gì, mừng rỡ cười vang. Dùng sức ở trên môi y hôn một hơi, mờ ám dùng tay trêu chọc vật nhỏ giữa hai chân y, “Trách không được ngươi đem ta dẫn vào phòng, nguyên lai ngươi sớm có ý tứ này.”
Quý Quân Lăng đè lại tay hắn bối rối nói: “Ai có ý tứ, ngươi này tần thú lại hạ lưu.”
Tần Nhung cười hắc hắc, đưa y áp ở trên giường,dùng sức hôn y, “Ta không hạ lưu thì làm sao Quý thư sinh, nga không, quý Trạng Nguyên thanh cao cho được? Nói chứ ta đã lâu chưa từng nghe ngươi kêu to 『 phi lễ 』, hiện tại cũng sẽ hảo hảo muốn nghe một hồi?”
Hai người tiểu biệt một đoạn thời gian nhung nhớ như điên, hơn nữa vừa rồi kể ra tình ý, đúng là củi khô lửa cháy, bị Tần Nhung áp mãnh liệt, thân mình Quý Quân Lăng mềm đến nửa điểm khí lực cũng sử không được, cho dù cự tuyệt cũng bất quá là ỡm ờ.
Tần Nhung nửa kéo nửa cởi y phục của y, đưa y đặt lên mặt giường tơ mềm lụa láng kia, thân thủ sờ bắp đùi y chỗ ngọc hành run rẩy ngẩng đầu, cười đến ám muội nói: “Này vật nhỏ trí nhớ tốt ghê, còn chưa quên ta, ta chỉ sờ một chút liền đứng dậy.”
Quý Quân Lăng đưa tay bịt miệng hắn, “Phi lễ chớ nói.”
Tần Nhung bật cười, lấy tay y ra, “Muốn bịt miệng ta nên dùng cái này.” Nói xong cúi đầu hôn môi mọng đỏ tươi của y, cùng y miệng lưỡi giao triền, kéo ra chỉ bạc thật dài, dâm mỹ không chịu nổi.
Quý Quân Lăng bị hắn hôn đến thần tình say mê, mở ra hai chân ôm lấy thắt lưng hắn, khúc thân nhẹ lay động, “Mau… Mau một chút… Tiến vào.”
“Nghĩ chỗ đó của ta tốt sao?” Tần Nhung nhanh chóng cởi y phục của mình, cúi đầu hôn lên vành taiy, ở trên cổ y mà liếm cắn. Nghe y hút một ngụm khí thật sâu bèn vươn tay, đưa ngón tay thăm dò nơi u huyệt thâm sâu hút hồn kia của y.
Nghe được Quý Quân Lăng kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ ngón tay đã bị hít vào nơi ấm mềm kia, trong lòng rung động, “Sau khi ngươi đỗ Trạng Nguyên so lúc trước tính tình tốt hơn nhiều.”
Quý Quân Lăng bị hắn đùa đắc cả người phát nhiệt, rên rỉ không nói: “Còn, còn không đều là ngươi… Làm hại.”
Tần Nhung cẩn thận ở phía sau y đồ chút dược trơn thoảng hương, một bên thấp giọng dỗ dành, “Đúng vậy, là ta làm hại, ta tự nhiên cũng thay ngươi trị cho hết.” Nói xong gắng gượng xuyên qua cửa thịt mềm mại của đóa cúc nho nhỏ kia, dùng sức cắm xuống một chút nhưng giữ không vào hết,dứt khoát vô cùng, động tác vừa mạnh vừa nhanh, làm cho Quý Quân Lăng dùng sức gõ lưng hắn, “Ngươi, ngươi muốn hại chết ta a? Lâu như vậy đều không có làm…”
Tần Nhung cúi đầu hôn những giọt lệ vì đau đớn kia, ôn nhu dỗ y, “Hảo bảo bối, ngươi cũng biết lâu như vậy không có làm. Nể tình ta vì ngươi nhịn lâu như vậy mà nhường ta đi, để ta làm càn một hồi. Hơn nữa đây không phải là đã sắp vào rồi sao? Ngươi cũng là nghĩ giống ta thôi!”
Quý Quân Lăng chỉ cảm thấy dưới thân mình bị nhét vào một vật cứng nóng như lửa, nhập vào trong huyệt khẩu tuy rằng hơi chút có chút đau đớn, nhưng là cảm giác hưng phấn càng nhiều, biết hắn nói không sai. Lại ngượng ngùng lấy tay sờ xem có bị thương không, đành phải rơi nước mắt trừng hắn, “Ngươi này cầm thú làm ta đau quá, nếu làm ta bị thương, ngươi cũng đừng hòng thượng ta nữa.”
Tần Nhung đưa tay sờ sờ đến chỗ hai người kết hợp, chỉ có dâm dịch lại chảy tràn lan lại không thấy tơ máu, đắc ý dào dạt nói: “Ta còn không biết ngươi, thân mình lại mềm dẻo, co dãn thật tốt, làm sao có thể bị thương dễ dàng như vậy?”
Quý Quân Lăng nghe hắn nói lời hạ lưu, lấy tay dùng sức nhéo hắn, “Câm mồm. Phi lễ chớ nói!”
Tần Nhung ôm thắt lưng y tư thế kết hợp, dùng một chút lực đưa y cao lên, hai người liền trở thành tư thế ngồi cùng một chỗ, Quý Quân Lăng ngồi trong lòng hắn, để hắn dùng sức hôn hai điểm đỏ trên ngực y, lấy răng khẽ cắn nhẹ, làm y co rúm lại.
Chờ khi hắn buông môi ra, điểm nhỏ trên ngực Quý Quân Lăng đã bị hắn cắn hôn đến sưng đỏ như trái anh đào, cả người lại mềm nhũn dựa vào hắn mà kìm lòng không được phải bắn ra. Bạch trọc dính trên bờ ngực trơn láng như ngọc, sáng bóng như tranh của Quý Quân Lăng, đúng là tình thú khó nhịn.
Tần Nhung làm sao còn nhẫn nại được, trở mình Quý Quân Lăng, nâng lên cặp mông cao vút của y, từ sau hướng đến mà sáp vào. Quý Quân Lăng vừa mới nhịn không được cao trào, thân mình mẫn cảm tới cực điểm, làm sao chịu nổi ngoạn pháp như vậy của Tần Nhung, thành ra hai chân mềm nhũn liền quỳ ở trên giường, nức nở cầu xin tha thứ, “Không, không được, quá sâu …”
Tần Nhung đưa tay đến vuốt ve ngọc vật giữa hai chân y, cả người gắn vào phía sau lưng y mà dùng sức đẩy tới, “Không được, ngươi nhanh chóng cắn chặt ta như vậy, làm cho ta luyến tiếc rút ra.”
“Ngươi này cầm thú… Chỉ lo chính mình khoái hoạt, không để ý người khác chết sống… Ngô, chậm, chậm một chút…”
Quý Quân Lăng bị hắn làm đến cả người co thành một khối, thể lực không chống đỡ nổi liền mềm nhũn ra, rốt cuộc bèn úp sấp nằm trên giường.
Tần Nhung ôm thắt lưng y, bắt buộc y giang rộng hai chân ra hết mức, một bên động một bên xoa nắn y, ” tốt rồi, tốt rồi, bảo bối ngươi cũng thích đến không chịu được đi!”
Quý Quân Lăng cắn đệm chăn nức nở chảy nước mắt, toàn bộ khí lực thân mình có được đều tập trung ở chỗ nhỏ đang kết hợp cùng Tần Nhung kia, cả người lại mềm yếu như một mảnh lụa mềm.
Tần Nhung càng lúc tiến càng sâu, mỗi một lần đều nhớ đánh vào điểm nhỏ kia làm Quý Quân Lăng sảng khoái, sau khi đụng phải hơn mười lần, y rốt cuộc chịu không nổi lại phun trào. Phía sau u huyệt theo đà cao trào không tự chủ mà co rút chặt lại làm Tần Nhung mắng to “Ngươi muốn mạng của ta!” rồi cũng bắn ra.
Bắn qua hai lần, Quý Quân Lăng cả người vô lực nằm mềm ở trên giường, mơ mơ màng màng đang muốn ngủ, vòng tay Tần Nhung gian xảo vuốt ve cái lưng co rúm của y, nguyên bản tiểu đệ vừa nhuyễn xuống liền kiên quyết ngỏng đầu, dần dần cứng lên.
Quý Quân Lăng quay đầu rên rỉ cầu xin tha thứ, “Để ta nghỉ một lát mà.”
Tần Nhung âm trầm cười, “Ngươi nằm nghỉ là tốt rồi.” Nói xong đem hai chân Quý Quân Lăng mở ra đặt lên vai mình mà thúc người đi vào, mặc kệ y lớn tiếng kêu xin, “Không, không được… Cầm thú, cho ta nghỉ một chút đi, a ~!”
Tần Nhung một bên dùng sức ép chặt một bên nói: “Ai không cho ngươi nghỉ ngơi? Là chính ngươi không kiềm chế, thắt lưng mềm dẻo tựa rắn nước mà bám vào.” Dùng sức trừu sáp bên dưới, bạch trọc lúc trước bắn sâu trong u huyệt vì hắn động thân mà ứa ra, chảy ướt hai gò mông tròn trịa, gợi tình đến cực độ, cơ hồ làm cho người ta phun ra máu mũi.
Quý Quân Lăng cầu xin trong chốc lát, kia cầm thú căn bản không để ý tới, lại dần dần bị Tần Nhung làm cho thân mình có cảm giác, đành phải khóc lóc động thân phối hợp.
Quý Quân bị hắn gạt leo lên giường, động tác mây mưa đa dạng, phong phú, tần suất lại cao, cả người hết mê lại tỉnh, tỉnh rồi lại mê, cuối cùng thân thể mẫn cảm phóng xuất không nổi nữa, mệt đến không thể nhấc nổi ngón tay, Tần Nhung mới buông tha y.
Nguyên bản cái giường sạch sẽ mềm mại lại bị vương vãi thứ dịch của hai người, dâm loạn không tả được.
Ngày thứ hai Quý Quân Lăng từ trong hôn mê mà tỉnh táo lại, toàn cảnh bốn phía đã hoàn toàn biến thành phòng ở trước kia của y tại Tần gia. Này đồ hỗn trướng kia cư nhiên thừa dịp y hôn mê lại cướp y đem về Tần gia.
“Cư nhiên ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám lừa gạt, thật sự là to gan lớn mật.” Quý Quân Lăng nằm ở trên giường đầu tóc rối tung chỉ vào mũi Tần Nhung mắng to.
Tần Nhung thấy y không một mảnh vải che thân lại còn muốn lớn tiếng tỏ quan uy, không khỏi bị bộ dáng của y chọc cho cười thành tiếng, đưa tay ôm y vào lòng, “Kia không biết quan lão gia phán ta cái tội gì?”
“Hừ, bản lão gia phán ngươi phải chung thân ở bên cạnh ta, không được hoa tâm, không được phiêu ca kỹ, phải vĩnh viễn cùng bản lão gia.”
Tần Nhung thấy đôi mắt y đen sáng, xuân thủy ẩn tình, mặt giống như hoa phù dung xấu hổ khẽ ửng hồng, làm sao còn nói cho ra nửa chữ “Không” đây? Trong lòng nóng lên, gấp gáp gật đầu, ôn nhu cười: “Tuân mệnh, Đại lão gia của ta!”
《 toàn bộ văn hoàn 》
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...