Phi Lai Hoành Khuyển

Phương Trì cảm thấy mình như thể một kẻ đang đối mặt với một đống thuốc nổ, sợ sệt không chịu được, nhưng lại không thể không giơ đuốc tới châm.

Chẳng rõ đống thuốc nổ này có uy lực tới mức nào, có thể nổ bao xa, có thể nổ cao chừng nào, sẽ nổ ai bị thương, có thể nào nổ cho mọi người đều thương tích khắp người hay không.

Cho dù có bao nhiêu phương án đi nữa, dường như cũng chẳng có cách nào bảo đảm cậu có thể kéo được mọi người bên cạnh đều an toàn tránh được.

Mà một câu này vừa nói ra, như thể đuốc đã chạm vào ngòi nổ.

Nhìn tia lửa xì xì bắn tóe ra, cậu đã biết mình không còn đường lui nữa.

Ông nội vẫn đang hút thuốc, nghe câu này xong, động tác trên tay dừng lại, làn khói trên tay cũng run lên, đầu ngón tay nắm tẩu cũng rớt xuống mặt đất.

"Sao lại phải đánh con?" Ông quay lại nhìn Phương Trì.

"Con..." Phương Trì không dám nhìn về phía ông, chỉ là nhìn chằm chằm thuốc trên đất, "Ông, con.... nếu như con nói... con giống như Tiếu Nhất Minh, ông sẽ..."

"Giống nó cái gì?" Ông nội hỏi.

"Giống nó....giống nó..." Phương Trì nhắm mắt lại tàn nhẫn cắn môi, "thích con trai."

Không khí như đọng lại.

Thời gian cũng như ngừng lại.

Bốn phía, hết thảy đều như ngưng đọng lại.

Chỉ còn lại gió lạnh đang tự do thổi, xuyên từ bên ngoài sân vào, mang theo tia lạnh đâm xuyên qua da dẻ lộ ra.

Tẩu thuốc trong tay ông đột nhiên đập lên gáy cậu.

Đau.

Đau vô cùng.

Ông cụ cả đời làm việc nhà nông, khỏe kinh người.

Phương Trì chỉ cảm thấy phía sau đầu như bị thứ gì đó đập một cái, một khúc gỗ đánh qua rồi, cậu mới cảm giác được đau, còn chưa đợi đau đớn ấy tràn ra, cái tẩu đã bộp một cái đánh lên mặt cậu.

Sau đó liền gãy ra làm đôi.

"Con nói cái gì?" Giọng nói của ông mang theo kinh ngạc lẫn run rẩy.

Phương Trì không nhúc nhích, tầm mắt cố hết sức dời từ thuốc trên mặt đất sang cái tẩu đã gãy ra làm đôi: "Con thích...con trai."

"Con thích đứa con trai nào? Là Tiếu Nhất Minh hay là..." Ông nội ngừng lại, "Tôn Vấn Cừ?"

Đây là lần đầu tiên từ sau khi cả nhà sửa lại tên Tôn Vấn Cừ theo bà nội, ông nội gọi đúng tên của hắn, đã vậy lại là cả tên cả họ.

Ông nội hỏi cụ thể là ai, đây cũng không phải ngoài ý muốn, e rằng trong mắt ông, nhất định phải có một người như vậy, nếu không thì Phương Trì sẽ không thể nào nói ra câu nói thích con trai đó.

"Không phải Tiếu Nhất Minh." Phương Trì trả lời.

Cậu có thể phủ định Tiếu Nhất Minh, nhưng lại không có dũng khí nói ra tên Tôn Vấn Cừ, ông bà nội đã coi Tôn Vấn Cừ là nửa cháu nội để đối đãi, bây giờ cậu không có đủ dũng khí để ông nội chịu thêm một đả kích nữa.

"Vậy là Tôn Vấn Cừ?" Giọng ông nội run càng dữ dội hơn.

Phương Trì không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm lên mũi giày mình.

Ông nội cũng không hỏi tiếp, chỉ là nhặt cái tẩu đã gãy làm đôi dưới đất lên, cầm hai đoạn tẩu ghép lại cùng nhau, như là muốn làm cho cái tẩu nguyên vẹn trở lại.

Mà từ đầu tới cuối vẫn chẳng thành công.

Cuối cùng, ông ném cái tẩu đi, đứng lên, đi đi lại lại trong sân sau.

Ông nội thường đi dạo trong sân sau, chậm rãi đi tới đi lui.

Ngày hôm nay, đi cũng không nhanh, nhưng Phương Trì vẫn có thể nghe ra được nôn nóng lẫn bất an bên trong tiếng bước chân của ông, Tiểu Tử bình thường thích nhất đi theo chân ông chạy tới chạy lui giờ cũng không động đậy, núp trong góc sân ngồi yên lặng.

Đầu óc Phương Trì đã chẳng còn suy nghĩ được nữa, như là nồi đun muối, sôi trào sùng sục, rõ ràng là một nồi đầy tràn, lại chẳng thể nào nhìn thấy có cái gì.

Cậu chỉ cảm thấy lạnh, lạnh giá bắt đầu lan từ đầu ngón tay xâm lấn lên từng tấc trên cơ thể.

"Ông..." Cậu hít một hơi, ngẩng đầu lên.

Còn chưa dứt lời, tuy rằng cậu cũng không biết mình gọi ông xong còn muốn nói gì nữa.

"Con ngậm miệng vào!" Ông nội bước tới tát lên mặt trái cậu.

Phương Trì ngồi xổm đến mức chân hơi tê, một cái tát này suýt nữa tát cho cậu cứ thế ngã luôn ra đất, cậu đưa tay ra chống lên đất.

Tiểu Tử kêu một tiếng, chạy tới bên chân ông, cắn vào góc áo ông, phát ra tiếng kêu nho nhỏ, dùng mũi thở hừ hừ.

"Con," Ông nội chỉ vào cậu, tay đang run lên, dù đã hạ nhỏ tiếng rồi mà vẫn run rẩy, "Từ nhỏ đều nói con có chủ ý! Cho người nhà bớt lo, có chủ ý, con cũng có chủ ý thật! Có chủ ý thật!"

Phương Trì không nói gì, một cái tát này của ông nội đã tát cho cậu hơi choáng váng.


"Con thế này là! Muốn người nhà chết đấy à!" Môi ông run lên, vẫn chỉ vào cậu, nửa buổi cũng không nói tiếp ra được.

Phương Trì cũng trầm mặc, một khi lời đã nói ra rồi, tất cả đều sẽ thay đổi, cho dù cảnh tượng như vậy cậu đã dự đoán được hay chưa, mỗi một giây tiếp theo vẫn sẽ là bất ngờ.

"Con lên tầng đi!" Ông nội nhìn cậu chằm chằm, "Cút lên tầng!"

Phương Trì đứng lên rất chậm, không biết là vì cái tát hay là vì ngồi xổm lâu thiếu máu lên não, trước mắt trở thành một màu đen kịt, choáng váng mất vài giây, cậu mới xoay người đi vào nhà.

"Con muốn bà nội con sống thế nào đây!" Ông nội ở phía sau mang theo đau lòng và lo lắng mà nói một câu, sau đó là một tiếng thở dài nặng nề, "Tết này làm sao mà qua nổi!"

Phương Trì không đi tới phòng khách lên cầu thang lên tầng, cũng không có dũng khí đối mặt với bà nội còn chưa biết gì cả, cậu cứ thế đi từ cầu thang sân sau lên ban công, đẩy cửa ra đi vào trong căn phòng của mình.

Cửa sổ đã đóng kỹ rồi, cậu ngồi xuống mép giường.

Hai tai và trong đầu đều đang vang lên tiếng ong ong, xen lẫn tiếng rít gào sắc bén ù tai.

Cứ nói ra như vậy rồi.

Lại chẳng hề có mảy may thoải mái, lời ông nội nói khiến cậu cảm giác như thể mình bị đè dưới vô số lớp chăn bông.

Nặng, lại chẳng đè chết được cậu.

Ngộp, lại chẳng ngộp chết được cậu.

Chỉ nặng trịch như vậy, đè nén.

Điện thoại di động vang lên một tiếng.

Phương Trì qua rất lâu mới dùng động tác chậm chạp mà lấy điện thoại ra.

Là tin nhắn Tiếu Nhất Minh gửi tới.

- Lúc nói đừng nhắc tới Tôn Vấn Cừ, đừng nói là giờ đang có bạn trai, có thể xoa dịu được một chút.

Phương Trì giật ngón tay, cảm giác hình như là hành động hơi bất tiện, mỗi một lần ngón tay ấn lên điện thoại đều rất gian nan.

- Nhất đinh phải nói, với lại cũng đã nói rồi.

Tiếu Nhất Minh ở đầu kia qua một lúc mới trả lời tin nhắn.

- Nói rồi? Nói lúc nào? Tình hình thế nào rồi? Giờ có tiện nghe điện thoại không?

- Mới vừa nói, không tốt đẹp gì cả, tiện nghe điện thoại nhưng không muốn nói chuyện.

- Được rồi, có gì cần giúp đỡ thì mày cứ nói, chịu đựng, động viên ông bà.

- Ừ.

Phương Trì để điện thoại xuống, ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại.

Ông nội ngoài tức giận ra thì chẳng cho cậu bất cứ câu trả lời nào, có thể chấp nhận không, hay sẽ không đồng ý, tiếp theo nên làm gì, cậu đều không biết gì cả.

Có lẽ là ông nội còn cần thời gian để làm rõ manh mối, chuyện như vậy, đừng nói là ông, kể cả mình, trước kia còn làm thế nào cũng không chấp nhận được.

Mà phản ứng của ông nội sau khi làm rõ manh mối rồi....cậu không dám nghĩ tới.

Bốn phía đều rất yên ắng, giống như mỗi một năm trong quá khứ, trước Tết đều là bên trong yên tĩnh lại lộ hào hứng đặc biệt của ngày Tết, mà năm nay, Phương Trì nhưng chỉ cảm nhận được yên tĩnh khiến cậu không thể nào hô hấp bình thường được.

Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Tử, tiếng nó dùng chóp mũi chọc tới chọc lui trên cửa phòng cậu.

Dưới tầng cũng rất yên tĩnh, ông nội còn đang ở ngoài sân sau hay đã ở phòng khách, không nghe ra được, đã nói cho bà nội hay chưa, cậu cũng không nghe rõ.

Mà mình bây giờ, ngoài nằm ở đây, còn có thể làm gì nữa, cậu lại càng không biết.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đau rát trên má trái đã biến mất, mà thay vào đó chính là nhiệt độ nóng bỏng, đau đớn trên đầu cũng đã biến mất, biến thành nóng bỏng tê dại cùng với sưng choáng váng.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, rất gấp gáp, rất nặng nề.

Phương Trì mở mắt ra, ngồi phắt dậy.

Đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn hiển thị giờ là buổi trưa, cậu đã nằm ở đây được ba tiếng.

Đây là tiếng bước chân của bà nội, là tiếng bước chân lúc bà nội tức giận chuyện gì đó.

Cậu hít một hơi, chuẩn bị nhận đánh mắng của bà.

Cửa phòng cậu không bị đẩy ra, bà nội mở ra cửa phòng Tôn Vấn Cừ bên cạnh.

Phương Trì còn chưa nghĩ rõ ràng ra được là tại sao, đã nghe thấy từ bên kia vang lên tiếng ghế tựa ngã xuống đất, rồi tiếng cốc chén bị đập vỡ.

Sau đó chính là tiếng đồ đạc rơi xuống đất cùng với tiếng vỡ toang cực lớn.

Ngay lúc Phương Trì nghe thấy có người như đang đập cái lò nung điện kia của Tôn Vấn Cừ, cậu nhảy xuống giường, lấy dũng khí mở cửa ra ngoài.

"Con ra ngoài làm gì?" Ông nội đứng ở bên ngoài phòng Tôn Vấn Cừ, nhìn thấy cậu đi ra liền cau mày nói một câu.


"Con..." Phương Trì không nhìn thấy được tình hình bên trong phòng, nhưng cửa phòng đã toàn là mảnh kính vỡ và vụn gỗ.

"Về phòng con đi." Ông nội nói.

"Con xin lỗi," Phương Trì không biết mình còn có thể nói gì nữa, "Con xin lỗi."

"Con gọi điện thoại cho Thủy Cừ!" Bà nội ở trong phòng hô một tiếng, lúc đi ra, trên tay nhấc theo một cái dao bổ củi đã cong lưỡi thủng lỗ chỗ, hai mắt đỏ ửng, trên mặt toàn là nước mắt, "Bà muốn hỏi nó xem! Ông bà có lỗi gì với nó! Mà nó lại phải hại ông bà như thế!"

"Bà," Phương Trì vừa xót xa vừa đau lòng, cảm thấy cả người đều đang đau từng cơn, cậu quỳ xuống, "Bà, con xin lỗi, là con có lỗi với mọi người."

Bà nội không nói gì, hai mắt đỏ nhìn chằm chằm cậu rất lâu, cuối cùng ném dao bổ củi đi, đánh lên người cậu.

"Con đây là làm sao!" Bà nội đập lên cánh tay cậu, sau đó là một cái tát lên trên vai, "Tại sao! Tại sao hả con!"

"Xin lỗi, con xin lỗi..." Phương Trì cúi đầu, cắn môi.

Bà nội vừa đánh vừa đá lên người cậu, vừa đánh vừa khóc.

Tại sao.

Tại sao.

Con tại sao lại thế này.

Đây có lẽ là câu hỏi bọn họ muốn biết đáp án nhất.

Nhưng là tại sao?

Phương Trì cũng không biết, tại sao?

Nếu như hỏi cậu tại sao lại thích Tôn Vấn Cừ, cậu có thể nói ra rất nhiều, ra hồn hay không ra hồn, rất nhiều, từng chút từng giọt, tại sao cậu lại thích Tôn Vấn Cừ, cậu rõ ràng hơn bất cừ người nào, cũng rõ ràng hơn so với chính Tôn Vấn Cừ.

Nhưng tại sao lại thích con trai?

Không ai có thể trả lời được.

"Không biết, con không biết...." Phương Trì cúi đầu, giọng hạ xuống rất thấp, "Con xin lỗi, bà, con xin lỗi...xin lỗi..."

Bà nội càng khóc to hơn, không hỏi lại "tại sao" nữa, mà chỉ đánh lên người cậu.

Sức lực của bà kém xa ông nội, nắm đấm và lòng bàn tay như mưa trút xuống, trên người cũng không quá đau đớn.

Mà trong lòng lại đau vô cùng, đau tới mức Phương Trì không tài nào thở nổi.

"Khốn nạn," Bà nội vừa khóc vừa đánh, "Thằng nhóc khốn nạn! Mày không ra gì thằng nhóc khốn nạn!"

Tiếng khóc của bà làm Phương Trì bắt đầu hối hận vì đã "nắm lấy" cái "cơ hội" ngày hôm nay.

"Bà nghỉ một lúc đi," Ông nội vẫn luôn đứng một bên trầm mặc nhìn, đã tới đỡ bà lên, "Đánh như vậy cũng vô dụng, cẩn thận tức hại người."

"Đánh chết nó rồi là hữu dụng!" Bà nội vừa khóc vừa nói.

"Đừng nói lời vô ích nữa," Ông nội choàng qua vai bà, vỗ nhẹ lên lưng bà, "Đi, cùng tôi đi xuống tầng."

Bà nội lại đi qua đánh lên vai cậu hai lần nữa, mới bị ông nội nửa dìu nửa kéo xuống dưới tầng.

"Tiểu Trì, con về phòng đi đã." Ông nội đứng trên cầu thang nói một câu.

Phương Trì cúi đầu, quỳ không nhúc nhích.

Bà nội hẳn là đã được ông dìu về phòng ngủ dưới tầng, tiếng khóc thương tâm dần dần nhỏ đi.

Phương Trì vẫn quỳ không nhúc nhích.

Cậu không muốn động đậy.

Không có cách nào suy nghĩ được, cũng không tài nào làm ra bất cứ phản ứng gì.

Cậu chỉ muốn quỳ như vậy.

Cảm thấy bây giờ, cho dù chỉ thở cũng sẽ tác động đau đớn lên thần kinh.

Cậu đau lòng.

Đau lòng ông nội, đau lòng bà nội, đau lòng hai ông bà cụ đã trút xuống hết thảy tinh lực và tình yêu đối với mình.

Từ góc độ cậu đang quỳ có thể nhìn thấy một góc căn phòng của Tôn Vấn Cừ, căn phòng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng giờ đã bừa bộn khắp nơi.

Cậu cũng đau lòng Tôn Vấn Cừ.


Tôn Vấn Cừ uống rượu hàn huyên với ông nội, viết câu đối Tết cho ông bà, làm đĩa cho hai người, giờ đã bởi vì một câu" thích con trai" của mình, mà trở thành kẻ có tội trong mắt ông bà.

Đau lòng.

Đau lòng cho từng người.

Nhưng lại mê man không biết phải trách cứ ai.

Trách Lý Bác Văn?

Hay là tự trách mình?

Cậu không biết.

"Không, không nghe điện thoại?" Mã Lượng ở bên cạnh hỏi.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhìn điện thoại di động, ném qua một bên, "Ba cuộc điện thoại đều không nghe."

"Hay là, ngủ?" Mã Lượng nói.

"Cả buổi chiều ngủ từ giữa trưa tới sáu giờ tối?" Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Lại nói, đừng nói là ngủ, kể cả có hôn mê rồi, cậu ấy nghe thấy điện thoại của tao cũng sẽ dậy nghe."

"Vậy thì chính là ra, ra ngoài chơi không cầm theo điện, thoại di động." Mã Lượng nở nụ cười.

"Chắc vậy, thôi cứ chờ cậu ấy gọi lại cho tao đi," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Tao đi nhìn thử bản thiết kế phác thảo xem."

"Ăn cơm, đã." Mã Lượng vỗ vai hắn.

Từ sau khi trời lạnh, Hồ Viện Viện mỗi ngày đều thay đổi nhịp điệu, chuẩn bị cho một đám người đủ các loại lẩu, thịt dê thịt bò xương sườn, vị Tứ Xuyên vị Hồ Nam vị Đông Bắc, mỗi ngày đều không giống nhau.

Tôn Vấn Cừ cảm giác mình ăn Tết xong có thể xuất chuồng.

"Nồi lẩu tê cay hôm nay hơi bị cay đấy," Hồ Viện Viện chỉ vào một nồi canh đỏ ngầu, "Gói gia vị lẩu kia chị thấy to như thế, định bẻ một nửa thả vào thôi, kết quả là trượt tay thả hết luôn."

"Hôm nay ăn đã," Tôn Vấn Cừ cầm muôi qua múc một ít nếm thử, "Aiii, tối nay chắc em có thể biểu diễn được một vở Mạnh Khương Nữ khóc trường thành."

"Vậy à?" Mã Lượng vừa nghe thấy liền cười vui vẻ, cũng đi tới nếm thử, "Hai Mạnh Khương nữ, từ Bát, Bát Đạt Lĩnh đến Mộ, Mộ Điền Cốc đều cho nó, nó khóc hết luôn."

Khóc xong một bữa cơm, Tôn Vấn Cừ đi rửa mặt, súc miệng mấy cái, rồi ngậm miếng socola, sau đó đến phòng thiết kế.

Vẫn luôn nói rằng lười học dùng máy tính vẽ bản thiết kế, cuối cùng là vẫn học, hắn ngồi vào trước máy tính, thở dài, vừa xem bản thiết kế vừa ghi ý nghĩ của mình lên trên sổ.

Mã Lượng chưa vào cùng, lúc hắn xem bản thiết kế nghĩ ngợi, Mã Lượng luôn rất ăn ý mà để hắn ở một mình.

Lúc hắn hết bận đi ra từ phòng làm việc, Mã Lượng mới đi tới đưa cho hắn tách trà nóng: "Thế, thế nào?"

"Ngày mai tao bàn bạc với Tiểu Trương," Tôn Vấn Cừ nhấp ngụm trà, lấy di động ra, nhìn giờ, sắp mười giờ rồi: "Tao đi về ngủ trước đây."

Mã Lượng nhìn lướt qua điện thoại di động của hắn: "Vẫn chưa, chưa..."

"Chưa," Tôn Vấn Cừ mặc áo khoác, bỏ điện thoại di động vào túi, kéo cổ áo lên: "Ngủ ngon."

"Tôn Tổng ngủ ngon." Hồ Viện Viện dựa vào ghế sofa cười nói.

Tôn Vấn Cừ trở lại phòng mình, tắm rửa sạch sẽ xong liền chui lên giường, tắt đèn đi, lấy điện thoại di động qua.

Không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn tới, từ tối hôm qua Phương Trì gọi cho hắn chúc ngủ ngon mãi cho tới bây giờ, đều không liên lạc lại cho hắn một lần.

Tôn Vấn Cừ nhíu mày, làm sao thế này?

Phương Trì là một người rất vững vàng, dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không làm ra chuyện khiến hắn lo lắng thế này.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Lý Bác Văn?

Xử lý Lý Bác Văn?

Xử lý thế nào?

Xử lý thành thế nào mới có thể không gọi điện thoại cũng không nghe điện thoại?

Tôn Vấn Cừ nằm nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên mở mắt ra.

Đồng hồ treo tường dưới phòng khách đang kêu tích tích, ngồi ở trên hành lang nghe, đã mười một giờ rồi.

Cậu cảm thấy mấy người thiếp trên tivi quỳ một đêm quỳ đến mặt trắng bệch lảo đà lảo đảo cuối cùng ngất xỉu đều rất lừa đảo, cậu còn chưa quỳ tới mức ngất xỉu đã cảm thấy đầu gối sắp nát ra đến nơi, không thể không ngồi lên cẳng chân mình, sau đó gót chân cũng như nát ra, cuối cùng trở thành ngồi xuống đất.

Điện thoại di động từ chiều đến vừa nãy, vang lên rất nhiêu lần, có tin nhắn, có điện thoại, cậu đều nghe thấy, có của người khác, cũng có của Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ đã gọi tận mấy cuộc điện thoại lại đây.

Nhưng cậu trước sau vẫn quỳ vẫn ngồi như vậy, không hề nhúc nhích.

Không dám động đậy.

Cậu sợ nghe thấy giọng Tôn Vấn Cừ, cậu sợ bản thân không che giấu được tâm tình của mình.

Cậu cũng sợ nghe thấy giọng nói của người khác, bất cứ giọng nói của ai, Tiếu Nhất Minh, Trình Mạc, cậu đều sợ hãi, cậu sợ bọn họ sẽ hỏi.

Thế nào rồi?

Tình hình thế nào rồi?

Nói thế nào, ông bà có sao không?

Cậu sợ phải trả lời, sợ sệt suy nghĩ tới tình cảnh hỗn loạn mà đau lòng trước đó.

Dưới tầng đang bật tivi, cả ông bà nội và cậu, từ giữa trưa tới giờ, đều chưa ăn gì cả.


Vừa mới đầu còn ở trong phòng, giờ ông bà đang ngồi trên sofa phòng khách, xem tivi, kênh vẫn luôn để ở kênh trung ương 1, không hề đổi một lần nào.

Cũng không nghe thấy ông bà nói chuyện gì, thời gian hai người bọn họ quen đi ngủ cũng đã qua, nhưng lại chẳng ai đi ngủ, cứ chỉ ngồi như vậy, trầm mặc.

Lúc đồng hồ treo tường dưới tầng điểm tới 12 giờ, Phương Trì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng ông nhỏ giọng gọi bà nội đi ngủ.

Sau đó là tiếng bước chân của hai người đi vào phòng ngủ dưới tầng, mấy phút sau ông đi ra ngoài.

Phương Trì nhìn về phía lối lên cầu thang, một đợt tiếng móng vang lên, Tiểu Tử chạy tới, chạy vòng quanh cậu vài vòng, cũng vây quanh chân cậu, liếm liếm mặt cậu, cuối cùng là nằm nhoài xuống bên chân cậu.

Tiếng bước chân ông nội lên tầng, nặng nề hơn bình thường, như đang mệt mỏi.

"Về phòng ngủ đi." Ông nội đi tới đứng lại trước mặt cậu.

"Bà nội, bà...." Phương Trì vừa mở miệng đã bị giọng nói của mình làm sợ hết hồn, khô khốc khàn khàn, như thể ngậm đất cát, nói chuyện đều mang theo từng hạt cát, cậu hắng giọng, "Thế nào rồi?"

Ông nội thở dài không nói gì.

"Ông," Phương Trì cố hết sức quỳ một lần nữa, lúc hạ hông xuống chỉ thấy tê mà thôi, quỳ xuống rồi còn hơi không tìm được thăng bằng, chạm lên đầu Tiểu Tử một cái mới quỳ xong được, "Con..."

"Đừng nói gì vội..." Ông nội khoát tay, "Cũng đừng quỳ nữa, đi ngủ đi."

Phương Trì không nhúc nhích.

"Chuyện này cũng không phải giải quyết được ngay bây giờ," Ông nội nói, "Ngày mai rồi nói."

Nói xong, ông nội quay người chậm rãi đi xuống tầng.

Đầu gối vốn đang tê dại được nghỉ ngơi một lúc rồi lại quỳ tiếp như thế, chưa tới một phút đã bắt đầu đau buốt, Phương Trì không thể không cắn răng ngồi lại trên đất.

Tiểu Tử đứng sát bên cậu, dùng đầu cọ cọ lên cằm cậu, rồi lại liếm lên tay cậu.

"Tiểu Tử," Phương Trì ôm chầm lấy đầu nó, nhỏ giọng nói bên tai nó, "Mày nói xem tao nên làm thế nào? Mày biết nên làm thế nào không? Mày đi khuyên nhủ ông bà cho tao được không? Giúp tao khuyên ông bà đi... Tao thật sự...sợ lắm, tao sợ ông bà tức giận, nhưng tao không còn đường nào để đi nữa..."

Tiểu Tử ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm lên cằm cậu, lành lạnh, ẩm ướt vô cùng.

"Tao thật sự...không còn con đường nào để đi nữa," Phương Trì nhẹ nhàng gãi cổ nó, "Bao nhiêu năm như vậy, tao sợ nhất chính là điều này, rõ ràng không phải là đường tao chọn, nhưng lại chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường này, không có cách nào khác..."

Trong mũi Tiểu Tử phát ra tiếng khịt khịt nhè nhẹ.

"Tao có lỗi với ông bà, có lỗi với ba mẹ tao," Phương Trì nhắm mắt lại, "Thế nhưng tao lại không biết tao tại sao lại có lỗi với bọn họ... Tao phải làm sao bây giờ.... mày nói cho tao được không..."

Lúc Phương Trì gọi điện thoại tới, Tôn Vấn Cừ ôm notebook dựa vào gối đã ngủ rồi, hắn mơ mơ màng màng nghe điện thoại: "Alo?"

"Ngủ rồi à?" Đầu kia vang lên giọng Phương Trì.

"Cậu làm sao vậy?" Tôn Vấn Cừ lập tức nghe thấy thay đổi trong giọng nói của cậu, khàn đặc.

"Em bị sốt," Phương Trì ho khan mấy tiếng, "Hôm qua ho cả đêm, sáng sớm hôm nay thì phát sốt."

"Sao lại phát sốt?" Tôn Vấn Cừ ngồi dậy, ném máy tính xách tay còn đặt trên bụng qua một bên, "Hôm qua không phải vẫn bình thường lắm à?"

"Em cũng không biết nữa," Phương Trì lại ho tiếp một tràng, "Hôm nay đi lên trấn truyền nước rồi, giờ không sốt nữa."

"Sao không nghe điện thoại? Cũng không gọi cho tôi?" Tôn Vấn Cừ cau mày.

"Sáng sớm sốt tới gần bốn mươi độ, ông nội lo quá, đưa em lên trên trấn, em mơ mơ màng màng cũng chẳng cầm điện thoại theo, đến trên trấn truyền xong thì tới chỗ ba mẹ," Giọng Phương Trì khàn tới mức làm lòng người đau xót, "Em lại không muốn dùng điện thoại ba mẹ gọi cho anh..."

"Giờ về nhà ông bà rồi à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ, vừa mới về, ba mẹ cũng về cùng em luôn," Phương Trì nói, lại hạ thấp giọng xuống, "Không giận em đấy chứ?"

Bên trong khàn khàn mang theo mấy phần nũng nịu làm lòng Tôn Vấn Cừ như nhũn ra: "Tôi có giận cũng qua rồi, ngủ cũng ngủ được nửa ngày rồi."

Phương Trì lại ho, khụ khụ xong liền cười ha ha mấy tiếng: "Đúng rồi, kể cho anh chuyện này."

"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ đáp.

"Tối hôm qua lúc em về đụng phải tên ngốc Lý Bác Văn ở cổng thôn," Phương Trì nói, "Dọa anh ta sợ ngã ngửa ra."

"Cậu không làm gì anh ta à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Không, em mới giơ tay lên một cái, anh ta đã quỳ xuống trước mặt em rồi..." Phương Trì hơi dừng lại, "Quỳ xuống đất, đầu gối quỳ răng rắc tới mức phát ra được một bài quốc ca."

"Nói lung ta lung tung gì đâu, kệ tên đó đi," Tôn Vấn Cừ cười, "Ngủ sớm đi, không phải vừa mới bị sốt à."

"Ừ," Phương Trì cũng cười, "Ngày mai muộn chút em gọi cho anh, chắc em ngủ thẳng tới chiều, hôm nay uống thuốc đã buồn ngủ lắm rồi."

"Biết rồi, ngủ đi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ngủ ngon," Phương Trì nói, "Em yêu anh."

Tôn Vấn Cừ ngây người.

Em thích anh.

Em thích anh vô cùng.

Em thích anh thích tới mức không thể nào dừng nổi.

Phương Trì đã nói "thích" rất nhiều lần, đủ loại thích.

Thế nhưng "Yêu", Tôn Vấn Cừ mới là lần đầu tiên được nghe.

"Tôn Vấn Cừ," Giọng Phương Trì như thể càng khàn hơn, "Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Tôn Vấn Cừ nói khẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui