“Muội muội.”
Thái tử phi Niên Khương Địch tất nhiên không phát hiện ra sự kì lạ của Thẩm Nam Kha, trong giây khắc nhìn thấy cô đi ra ngoài nàng ta liền tránh khỏi tay Hoắc Dận Hàn mà tiến lên phía trước, biểu lộ sự lo lắng, "Muội vẫn ổn chứ?”
Thẩm Nam Kha nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, trên mặt hắn đeo mặt nạ, cô không thể thấy nét mặt của hắn luôn.
Nghĩ tới những lời Dao Bình Cân đã nói với mình trước đó, Niên Khương Địch và Thẩm Nam Kha có vẻ như tình cảm khá tốt, đành nén tâm tình kinh ngạc khi nhìn thấy Hoắc Dận Hàn xuống, nở một nụ cười công nghiệp với Niên Khương Địch, nói, “Vẫn ổn.”
“Lần này đúng là Tam công chúa phải chịu nhiều ủy khuất rồi, nếu không phải sau khi Thất đệ biết tin nhanh chóng chạy về từ Lăng Hoàng đế, sợ là sẽ tạo ra một sai lầm không thể bù đắp.”
Hoắc Dận Hàn vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Hoắc Dận Kỳ, nhếch môi, một nụ cười gần như hoàn mỹ.
Lúc trước, Thẩm Nam Kha vì cái khuôn mặt này mà giây phút nào cũng cảm thấy mình may mắn như nhặt được bảo vật quý giá.
Mà cô còn từng nghĩ, sao hắn ta lại chọn cô trong rất nhiều người theo đuổi mình? Hiện trạng sau này nói cho Thẩm Nam Kha biết, tới bây giờ hắn ta đều chưa thuộc về cô lấy một lần.
Tất cả những gì hắn muốn đơn giản chỉ là, trong nhà luôn có cơm, mà bên ngoài lúc nào cũng có phở.
Nhưng khi đối mặt với một khuôn mặt giống hắn ta như đúc Thẩm Nam Kha vẫn không khống chế được cảm xúc của mình, bàn tay nắm chặt đến mức lộ gân xanh, hàm răng nghiến lại còn phát ra âm thanh ken két.
Hoắc Dận Kỳ nhìn cô nàng bên cạnh chốc lát, ngẩng đầu lên, nói với Hoắc Dận Hàn, “Lục ca đúng là có lòng.
Nói mới nhớ, bên phía Phụ hoàng còn phải nhờ Lục ca lên tiếng giải thích một chút.”
Thẩm Nam Kha biết, lúc chuyện này xảy ra, Hoắc Dận Kỳ, Hoàng đế nước Lạc Nhạn và một vài hoàng tử khác đi đến Lăng Hoàng đế, trong cung chỉ còn mỗi Thái hậu và Hoàng hậu quản lý, đối với nước Lạc Nhạn mà nói thì Bắc Địa chỉ là một thuộc địa nho nhỏ, không đáng để tâm.
Cho nên cứ coi như là xử trảm Công chúa của bọn họ cũng chả có vấn đề hay tổn thất gì, bởi vậy Thái hậu mới dám không thông báo cho Hoàng thượng tiếng nào đã hạ lệnh xử trảm Thẩm Nam Kha.
Hoàn toàn không nghĩ tới Thất vương gia ở Lăng Hoàng đế nghe tin, còn chưa nói với Hoàng thượng đã tức tốc chạy về, kịp thời cản lại đồ đao trên đầu Thẩm Nam Kha.
Nhưng, vì lẽ đó mà Hoàng thượng phẫn nộ, chắc hẳn buổi tảo triều ngày mai, Hoắc Dận Kỳ sẽ không dễ chịu.
“Đây là điều đương nhiên, mọi chuyện đều tra rõ ràng hết rồi, nếu là tỳ nữ kia hạ độc, phụ hoàng tất không trách tội ngươi, chỉ là...”
Hoắc Dận Hàn lúc nói lại nhìn về phía Niên Khương Địch ở bên cạnh, nói: “Niên nhi đúng là phải chịu khổ rồi.”
Tay hắn ta nhẹ nhàng sờ vào mặt Niên Khương Địch, vén một sợi tóc bị loạn lên trên, động tác ôn nhu thân mật đó, Thẩm Nam Kha nhìn sao cũng cảm thấy khó chịu.
Cô quay đầu sang hướng khác, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy, đúng lúc này, Hoắc Dận Kỳ đột nhiên kéo cô lại, nói, “Thái tử phi nương nương, chuyện này quả thật là do Hoắc Dận Kỳ ta không biết dạy bảo hạ nhân, tại đây, ta xin thay họ bồi tội với Thái tử phi vậy!”
Nói xong mấy lời đó, Hoắc Dận Kỳ liền chuẩn bị hành lễ với Niên Khương Địch, gương mặt Niên Khương Địch hiện lên biểu cảm gì đó nhưng vụt qua rất nhanh, nàng ta nói: “Thất vương gia, tuyết đối không được, ta...!Suy cho cùng là ta và Thái tử vô phúc, hôm nay tới nhà chỉ là muốn nói lời xin lỗi với muội muội đây.
Mặc dù lúc đó, ta đã biết rằng dựa theo tình cảm của bọn ta, muội ấy sẽ không thể nào làm ra chuyện như vậy, nhưng mà sau khi mất đi đứa con trong bụng, cảm xúc của ta...”
Niên Khương Địch vừa nói, hốc mắt nàng ta vừa đỏ lên, Hoắc Dận Hàn ở cạnh thấy vậy bèn vươn tay, chậm rãi ôm nàng ta vào lòng, khẽ nói, “Không sao hết, mọi chuyện đã qua rồi...”
Cái cách nói chuyện nhẹ nhàng ấy, Thẩm Kha Nam không nghe lọt tai nổi, cô nguậy nguậy một chút tránh khỏi tay Hoắc Dận Kỳ, nói, “Ta thấy thân thể không khỏe lắm, mọi người cứ nói chuyện tiếp.”
Sau khi nói xong thì cô xoay người rời đi, một âm thanh vang từ phía sau đến, “Chờ chút đã.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...