Phi Lai Hoành Họa


Đôi mắt của Thẩm Nam Kha dần trợn tròn, sau đó bắt đầu run run, “Vậy là thật ra ngươi biết hết, đúng không?”
Hoắc Dận Kỳ “Ừm” nhẹ một tiếng, coi như trả lời.

“Vậy vừa rồi ngươi hỏi ta làm gì? Thăm dò sao?”
“Đúng, thì sao?”
“Rồi sao? Rõ ràng ngươi biết Thái tử muốn làm gì với ta, mà lại làm thinh vào lúc đó?”
“Không phải nàng và Lục ca vốn là một đôi sao? Bổn vương cho hai người cơ hội hò hẹn, không tốt sao? Nhưng mà Thẩm Nam Kha, chỉ có một lần này thôi, nếu về sau nàng còn dám như thế nữa thì không chỉ đơn giản như bây giờ nữa đâu.”
“Hoắc Dận Kỳ, ngươi là tên khốn nạn!”
Nếu không phải vì huyệt đạo trên người bị hắn điểm chặt đến mức không thể cựa quậy thì có thể ngay bây giờ, cú đấm của Thẩm Nam Kha đã rơi xuống mặt Hoắc Dận Kỳ rồi.

Nhưng dù không thể động đậy, đôi mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm người phía trước, giống như muốn dùng ánh mắt mà xẻo thịt trên người hắn ra vậy.


Hoắc Dận Kỳ ngước mắt lên, lại cười nói, “Khốn nạn? Thẩm Nam Kha, hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi biết khốn nạn thật sự là thế nào!”
Hoắc Dận Kỳ nói xong, Thẩm Nam Kha liền cảm thấy không đúng, sau đó hắn đã bế cô lên rồi đi thẳng về phía căn phòng.

Nơi duy nhất có thể cử động trên người chính là miệng, tkn bắt đầu liều mạng kêu lên, “Hoắc Dận Kỳ, ngươi là tên khốn nạn! Khốn nạn! Ngươi có gan thì giải huyệt cho ta! Ta…”
Thẩm Nam Kha còn chưa nói xong, miệng đã bị hắn chặn lại, lưỡi của hắn xông thẳng vào khoang miệng, đánh chiếm thành trì.

Thẩm Nam Kha chỉ cảm thấy bản thân như bị nghẹt thở vậy, mắt cứ mở to, hơi nước dần dần dâng lên lại bị cô cố gắng kiềm xuống.

Khóc?
Cô không muốn khóc trước mặt người này chút nào!
“Ngoài chỗ này ra, hắn ta còn đụng vào chỗ nào của nàng nữa? Chỗ này sao?” Hoắc Dận Kỳ đang nói, tay đã chầm chậm cởi dây lưng ra, dưới ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt của hắn, áo ngoài từ từ rơi xuống, để lộ ra làn da trắng nõn và dáng vẻ xinh đẹp của người con gái.

Ánh mắt của người đàn ông trầm hơn một chút.

Thẩm Nam Kha lên tiếng, “Hoắc Dận Kỳ, ngươi chỉ biết bắt nạt phụ nữ thôi đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám đụng vào ta thì ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, trừ khi ngươi có thể ấn huyệt ta cả đời!”
“Ồ, không tha đúng không? Nàng tưởng rằng giải huyệt rồi thì bổn vương không trị được ngươi nữa?”
Hoắc Dận Kỳ vừa nói đã giải huyệt cho cô, Thẩm Nam Kha chỉ đợi lúc này, cơ thể vừa lấy lại sự tự do, cô liền hung dữ đẩy bóng người Hoắc Dận Kỳ đang che trên người mình ra, sau đó đứng dậy muốn đi.

Hoắc Dận Kỳ chụp lấy tay cô, hơi dùng sức đã khiến cả người cô bổ nhào vào hắn.

Quần áo trên người Thẩm Nam Kha gần như rơi xuống, lúc này cô cũng chẳng để ý mà vẫn giãy giụa không ngừng như cũ, Hoắc Dận Kỳ lại càng dùng sức, đứng dậy đè trên người cô, dùng một tay đã nắm chặt hai tay cô không thể cử động, tay kia lập tức xé rách quần áo trên người Thẩm Nam Kha.


Thẩm Nam Kha cọ quậy kịch liệt, thấy trên người chỉ còn sót lại duy nhất một chiếc yếm liền hoảng hốt, cô cong người hung hãn cắn lên bả vai Hoắc Dận Kỳ.

Hoắc Dận Kỳ đau đớn khiến tay đang nắm chặt tay cô lỏng ra, Thẩm Nam Kha đang định đẩy hắn ra thì tay kéo phải dây đeo mặt nạ của hắn.

Lòng cô thoáng chút hoảng hốt, Thẩm Nam Kha cắn răng liền kéo mặt nạ của hắn xuống.

Trên giường là một mớ hỗn độn, người đàn ông tóc tai bù xù áp trước ngực cô, nhưng mà Thẩm Nam Kha cũng không để ý nhiều, đang định quay đầu nhìn mặt người đàn ông thì một đôi tay đã che trước mắt cô.

Đã đến nước này thì Thẩm Nam Kha cũng đâu dễ gì mà bỏ qua cơ hội, cô đang định kéo tay hắn ra thì liền cảm thấy một cơn đau từ phía sau đầu.

Tiếp theo cô liền ngất đi.

Người đàn ông này vì không muốn để cô nhìn thấy mặt mình mà khiến cô ngất đi!
Hôm sau, Thẩm Nam Kha tỉnh lại thấy đầu vẫn cực kì ê ẩm như cũ, cố gắng bình tĩnh lại, Dao Bình đi vào nhìn thấy vô liền mím môi cười, “Nương nương, người tỉnh rồi?”

Nhìn thấy bộ dáng e thẹn của nàng ấy, Thẩm Nam Kha biết ngay nàng ấy lại nghĩ linh tinh rồi, nhưng cô cũng không còn tâm trạng giải thích chuyện tối qua mà chỉ chậm rãi bò dậy, nói, “Hoắc Dận Kỳ đâu?”
“Vương gia đã lên triều rồi, bây giờ có lẽ vẫn chưa xong.

Nương nương… người đúng là một ngày không gặp tựa ba thu, mới qua mấy giờ chứ?”
Thẩm Nam Kha nhìn bộ dạng này của Dao Bình, không khỏi nghĩ ai nói phụ nữ hiện đại đen tối ấy nhỉ, tư tưởng của Dao Bình này rõ ràng còn tiên tiến hơn cô nhiều.

“Thôi, không có chuyện gì.

Ngươi giúp ta sửa soạn một chút, đầu ta cứ ê ẩm khó chịu, lát nữa bảo Nhược Âm đến xem giúp ta.

“Vâng, nương nương.” Dao Bình nhìn bộ dáng này của Thẩm Nam Kha, đương nhiên cũng không dám trêu chọc nữa, đúng lúc đang giúp Thẩm Nam Kha sửa soạn thì bên ngoài vang lên một giọng nói, “Nương nương, nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng tới rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận