"Thẩm Nam Kha, ngươi dám đánh ta?" Trong giọng nói của Hoắc Dận Hàn là cả mảng không tin nổi.
Thẩm Nam Kha cười nhạt, cô nói, "Ta không đánh ngươi thì còn đánh ai nữa? Hoắc Dận Hàn, quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc rồi.
Đcm năm xưa ngươi và Khương Địch sống hạnh phúc bên nhau thì thôi đi! Đừng tới quấy rầy ta nữa!"
Dĩ nhiên Thẩm Nam Kha đâu có chú ý tới chuyện những lời mình mắng Hoắc Dận Hàn bây giờ hắn có khả năng nghe hiểu hay không, cô xoay người đi tới hòn nam núi giả phía dưới.
Giọng nói xa xôi của Hoắc Dận Hàn truyền đến, "Thẩm Nam Kha, ngươi đúng là loại cho thể diện mà cũng không lấy.
Ngươi muốn xuống đấy đúng không? Ta thành toàn cho ngươi!"
Nghe được mấy lời này của Hoắc Dận Hàn, lòng Thẩm Nam Kha bỗng chốc giật thốt.
Tiếp đó, Hoắc Dận Hàn ở phía sau trực tiếp dùng tay đẩy cô xuống hòn núi giả phía dưới.
Hoắc Dận Hàn, ngươi giết người…
Đầu óc Thẩm Nam Kha chỉ còn vang lại câu này, sau đó đầu cô lệch sang một bên, cứ thế ngất đi.
Đau quá.
Đầu đau như muốn nổ tung, Thẩm Nam Kha không thể tự mình đưa tay lên sờ đầu, cô khó khăn mở mất ra.
"Nương nương, người tỉnh rồi! Nếu người mà còn bất tỉnh nữa Vương gia sẽ nổi giận thêm đó ạ!" Giọng Dao Bình truyền đến từ bên cạnh, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi nhỏ giọng nói, "Yên tâm đi, tính tình Vương gia tốt.
Nếu la lời trăn trối trước khi chết của ta, đoán chắc hắn cũng không động tâm đâu."
Thẩm Nam Kha nói xong lâu rồi mà vẫn chưa thấy giọng của Dao Bình từ bên cạnh truyền tới tiếp lời.
Suy nghĩ của cô rơi lộp bộp, cô quay đầu nhìn, Nhược Âm đang bình tĩnh đứng ở cửa nhìn cô.
Thẩm Nam Kha thở dài một hơi trong lòng, vùng vầy muốn đứng dậy.
Dao Bình vội vàng đỡ cô lên.
"Nương nương, trong lòng Vương gia vị trí của nương nương rất nặng.
Nếu nương nương nói vậy, Vương gia sẽ rất đau lòng." Nhược Âm nói xong lại cầm bình sứ trên bàn lên, đổ dòng thuốc mỡ trong suốt ra xức cho Thẩm Nam Kha.
Hai ngày nay cơ thể Thẩm Nam Kha gặp rất nhiều tai nạn, thương tổn lần trước còn chưa lành mà giờ đầu đã nhiều thêm vài vết thương mới.
Nghe lời Nhược Âm nói, Thẩm Nam Kha tiếp lời: "Đau lòng à? Nếu Hoắc Dận Kỳ biết đau lòng thì ắt còn đau lòng thay người kia hơn, phải không Nhược Âm cô nương?"
Nhược Âm thông minh đến cỡ nào, cô lập tức nghe hiểu ý Thẩm Nam Kha, đáp lời: "Nương nương và Vương gia đều là chủ nhân của Nhược Âm.
Nhược Âm dĩ nhiên muốn phục tùng chủ nhân."
Thẩm Nam Kha chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không nói gì thêm.
Nhược Âm giúp cô bôi thuốc, nói tiếp: "Ban nãy Vương gia dặn buổi tối sẽ tới đây dùng bữa, ta đã phân phố trù phòng chuẩn bị tốt.
Kính mong Vương phi nương nương nghỉ ngơi thật khỏe."
Nói hết lời cần nói, Nhược Âm xoay người đi ra khỏi phòng.
Có lẽ lời nói của Dao Bình ngày ấy đã ảnh hưởng đến mình, trong lòng Thẩm Nam Kha theo bản năng có cảm giác đối với Nhược Âm là, không thích.
Đố kỵ à?
Sao lại thế?
Cô chỉ đơn thuần không thích bộ dáng giống như mình mới là chủ nhân tốt của nơi đây, không đúng không đúng, như vậy chẳng phải cô đang ghen tỵ với cô ấy sao?
Thẩm Nam Kha lại suy nghĩ tiếp, phát hiện không có thêm kết quả gì.
Cô kéo cao chăn, nằm xuống định đi ngủ thêm lần nữa.
"Ngoài trời đã ngả tối, Vương gia sắp về rồi.
Người đang dùng thiện trước, để nô tỳ hầu hạ nương nương tắm rửa nha!" Dao Bình nói, tay kéo y phục Thẩm Nam Kha.
Thẩm Nam Kha hoảng hơn, ra lệnh: "Không cần không cần, giống như trước đây để ta tự cởi thì hơn."
"Nhưng thưa nương nương… Vết thương trên người ngài…"
"Không có việc gì, ta sẽ chú ý."
Thấy dáng vẻ này của Thẩm Nam Kha, Dao Bình dĩ nhiên cũng không dám nói gì nữa.
Nàng chỉ cúi chào với cô rồi đi ra ngoài.
Thùng nước tắm đã được Dao Bình chuẩn bị sẵn, Thẩm Nam Kha cởi từng kiện y phục trên người mình xuống, ngâm cả người mình trong dòng nước.
Mặc dù trời đang độ giữa hè nhưng làn hơi nước ấm này lại khiến Thẩm Nam Kha cảm thấy rất thả lỏng.
Đầu cô tựa vào thành thùng tắm, nhẹ nhàng khép mắt lại.
Cái đồ Hoắc Dận Hàn không có lương tâm kia thế mà dám đẩy cả người cô xuống dưới đó, may mắn là hòn núi giả đấy không cao.
Bằng không hiện tại cô có khả năng đã đi đời nhà ma rồi.
Song chuyện này cũng khiến Thẩm Nam Kha rõ ràng, mặc dù mình đã đổi thân phận một thời gian nhưng Hoắc Dận Hàn vẫn là tên nam nhân cặn bã không có lương tâm như cũ.
Ban đầu là mình mắt mù nên mới coi trọng hắn.
Nghĩ tới việc trước đây mình từng làm với hắn nhiều chuyện như vậy, Thẩm Nam Kha lập tức uất hận đập tay vào làn nước làm bọt nước văng tung tóe, khiến mặt cô ướt nhẹp.
Thẩm Nam Kha bắt đầu lần mò khăn tắm ở khắp nơi, cô nhớ Dao Bình đã đặt nó ở trên thùng tắm mà nhỉ…
Thẩm Nam Kha đang nhắm mắt lại chuyên tâm tìm kiếm, một giọng nói vang lên, "Ngươi đang tìm cái này à?"
Sau khi sờ được, Thẩm Nam Kha vội vã nói cảm ơn, cô lau mặt, tức thì cô có cảm giác không đúng, mở choàng mắt.
Khuôn mặt của Hoắc Dận Kỳ đang ở trước mặt mình!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...