"Ào” một tiếng, khi chậu nước lạnh vừa đổ thẳng xuống đầu thì Thẩm Nam Kha lập tức tỉnh lại.
Ý thức đầu tiên của cô chính là cảm nhận được sự đau đớn nóng rát trên người, đầu như muốn nứt ra.
Mắt cô còn chưa kịp mở ra đã nghe thấy phía trước có người nói: "Tiểu tiện nhân này còn ngất xỉu nữa à, người đâu, đem nước ớt tới cho ai gia!”
Nước ớt?
Nghe thấy câu đó, Thẩm Nam Kha lập tức mở to mắt, nhìn thấy trước mặt là một đại sảnh vàng son lộng lẫy, ngay trước mắt là mười mấy bậc thang, vài nữ nhân ngồi song song trên bậc thang, trên người đều là gấm la tơ lụa, lúc này tất cả bọn họ đều đang lạnh lùng liếc nhìn cô.
Đầu óc Thẩm Nam Kha đột nhiên khựng lại, trong đầu thoáng hiện qua hình ảnh cuối cùng trước khi hôn mê.
Ngày kỉ niệm ba năm yêu nhau, cô về nhà sớm muốn tạo bất ngờ cho bạn trai, ai ngờ lại phát hiện bạn trai và bạn thân mình đang tằng tịu với nhau, Thẩm Nam Kha tức giận đóng sập bỏ đi, lúc đang trên đường lại bị một chiếc xe đụng bay, sau khi tỉnh dậy thì đã biến thành tình huống như hiện tại.
Đương nhiên cô sẽ không ngốc nghếch đến nỗi coi đây là đóng phim truyền hình, đau đớn trên người nói cho cô biết một điều là cô không phải đang mơ.
Không đúng! Chẳng lẽ, cô xuyên không rồi ư?
U là trời, cái loại cẩu huyết như thế này cũng không còn lưu hành trên tiểu thuyết và phim truyền hình nữa, vậy mà lại xuất hiện trong cuộc đời của cô á hả?
Ngay khi Thẩm Nam Kha vẫn đang giảm xóc cho bản thân vì những chuyện vừa xảy ra, một người phụ nữ đã mở miệng nói: “Sao không giả vờ ngất tiếp đi? Con tiện nhân kia, nói, tại sao lại muốn hạ độc Thái tử phi với đứa con trong bụng của nàng ấy?”
Trên người người phụ nữ kia là váy dài màu gấm, đỉnh đầu cài một cây trâm ngọc bích, một nửa tóc đã bắt đầu bạc trắng, nhưng gương mặt vẫn còn như đào như lê, có thể nhìn ra năm đó bà từng là một mỹ nhân.
Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim cung đấu của Thẩm Nam Kha mà nói, người này, không phải Hoàng hậu thì cũng là Hoàng thái hậu.
Không đúng không đúng, bây giờ là lúc suy nghĩ những chuyện này sao? Những người khác xuyên không đều là công chúa hay quý phi gì đó, còn cô xuyên tới nơi này lại thành người phụ nữ muốn độc chết Thái tử phi là sao vậy?
Thẩm Nam Kha không quan tâm bên trên đó nhiều, đảo mắt nhìn một vòng, nhanh chóng nhìn ra một cô nàng bên trong đám oanh oanh yến yến, mặc trên người váy dài màu vàng nhạt, gương mặt tái nhợt như bị ngâm nước, nhìn lại bản thân một cái, phải nói là đến cô cũng muốn đem lòng thương xót.
Vừa lúc Thẩm Nam Kha nhìn qua, nàng ta đã quỳ trên mặt đất, khàn giọng nói: “Cầu xin Thái hậu nương nương làm chủ cho Khương Địch và đứa con trong bụng Khương Địch!”
Thì ra nàng ta là Thái tử phi.
Chẳng qua biết nàng ta là Thái tử phi thì sao chứ? Giờ phút này ngay cả thân phận nguyên chủ là gì cô còn không biết, rồi sao biết được nguyên chủ vì cái gì mà muốn hại Thái tử phi đây?
Vừa rồi bọn họ còn nói, cái thai trong bụng Thái tử phi, Thái tử phi mang thai hả? Vậy nguyên chủ có phải tiểu thiếp nào đó của Thái tử, thấy Thái tử phi được sủng ái lại còn mang thai nên trong lòng thấy bất bình, thế là ra tay hạ độc?
Không phải trên TV đều diễn giống vậy sao?
Nghĩ tới đây, Thẩm Nam Kha liếm môi một cái, vừa muốn nói chuyện thì một âm thanh đột nhiên truyền tới: "Nô tỳ nhận tội! Thái hậu nương nương, là Vương phi kêu nô tỳ hạ thuốc, nàng nói với nô tỳ rằng sau khi làm chuyện này thì thần không biết quỷ không hay, chính nàng kêu nô tỳ làm vậy!”
Nghe được mấy lời này, khóe môi Thẩm Nam Kha không khỏi run rẩy một chút, thấy phía sau mình là hai cô gái bị đánh đến loang lổ máu, trong đó một người miệng đã đầy máu tươi, còn gắng gượng nói chuyện.
"Như Ý! Sao ngươi có thể nói hươu nói vượn như vậy hả! Thái hậu nương nương, chuyện này chắc chắn không phải sự thật! Công chúa của chúng ta thâm tình trọng nghĩa, làm sao lại hạ độc Thái tử phi được? Xin Thái hậu nương nương minh xét cho!”
Thẩm Nam Kha suy nghĩ muốn to đầu, hai nhỏ nô tỳ này một người gọi cô là Công chúa, một người gọi cô là Vương phi nương nương, thân phận của nguyên chủ rốt cuộc là gì?
Trong lúc Thẩm Nam Kha thất thần, nô tỳ vừa nãy mới nói chuyện đã dập đầu một cái thật mạnh xuống đất, lập tức trán nàng máu me đầm đìa, hòa với nước mắt chảy ngang trên gò má, khóe mắt Thẩm Nam Kha không khỏi nóng lên.
Lúc còn ở hiện đại, trải qua hai mươi lăm năm đời người cô chỉ có mỗi một người bạn trai và một người bạn thân, nhưng cuối cùng hai người họ lại cùng nhau phản bội cô, không nghĩ tới ở đây còn có người cam tâm vì mình mà lệ rơi máu chảy.
Khi Thẩm Nam Kha nghĩ vậy thì Thái hậu đang ngồi trên bậc thang cười lạnh một tiếng, nói, “Hay cho Thẩm Nam Kha ngươi, thế mà còn tấu song hoàng* à, một đen một trắng đúng không? Người đâu, đánh cho ta, đánh tới khi nào lời khai của hai người giống nhau mới thôi!”
*Tấu song hoàng: một loại hình nghệ thuật dân gian, bắt nguồn từ Bắc Kinh.
Một diễn viên phía trước thực hiện hành động, một người ẩn phía sau nói hoặc hát và phối hợp với nhau.
Thẩm Nam Kha? Vậy mà thân thể này trùng tên với mình sao?
Thẩm Nam Kha đang suy nghĩ miên man, ván gỗ lên xuống trùng điệp đã tát xuống miệng hai tiểu nô tỳ, máu tươi cứ vậy chảy ra, những người đó lại không có ý định dừng tay, mắt thấy hai nô tỳ này sắp bị đánh chết, lập tức Thẩm Nam Kha lớn tiếng nói: “Được rồi! Đừng đánh nữa! Ta nhận! Là ta hạ độc!”
“Xem như ngươi nhận tội rồi!” âm thanh cười lạnh từ kế bên truyền tới, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên cạnh đó là một mỹ nữ áo lam an tĩnh từ đầu tới cuối, nàng ta lạnh lùng liếc nhìn cô, nói: “Sao ngươi lại muốn hạ độc tỷ tỷ của ta?”
Tỷ tỷ? Muội muội của Thái tử phi?
Lúc này, Thẩm Nam Kha không còn muốn tìm hiểu mấy mối quan hệ này nữa, trực tiếp trả lời rằng, “Ta không vừa mắt ả ta, sao, lý do này đủ thuyết phục chưa?!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...