Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Xung liền nhiệt tình dẫn Tần Vân đi xem thử trạch viện mới.
- Tần huynh, chỉ vì tòa trạch viện này mà cha ta đã tốn không ít sức lực. Tiểu Kính Hồ ở phía đông vốn có năm tòa trạch viện lớn trong đó có hai tòa là của Ôn gia chúng ta, hôm nay cũng đã tốn chút sức lực mua luôn ba tòa trạch viện xung quanh, thậm chí còn nối thông thành một tòa phủ đệ lớn, Tiểu Kính Hồ cũng có vài phần nằm luôn trong phủ, phóng tầm mắt ra khắp Quảng Lăng quận phủ đệ như thế cũng đủ để xếp trên ba vị trí đầu.
Ôn Xung nói, Tần Vân nhìn qua cũng là khá kinh hãi, hắn biết rõ quận thủ đại nhân ra tay nhất định sẽ không nhỏ, nhưng khi nhìn thấy vẫn vô cùng kinh hãi.
Tòa phủ đệ như thế nếu chỉ cần bạc có thể sẽ không mua được, những phú thương giàu có cũng sẽ không dễ dàng bán ra mà còn phải có quyền thế.
Cũng chỉ có quận thủ đại nhân mới có thể giải quyết ổn thỏa trong thời gian ngắn.
Đáy lòng Tần Vân cũng hiểu rõ...
Quận thủ đại nhân làm như thế, một mặt là do hắn đã giúp đỡ quận thủ thu thập Linh quả và giết Thủy Thần đại yêu khiến ông ta được thăng chức nên mới cảm ơn như vậy. Một phương diện khác e rằng chính là muốn kết giao với hắn, dù sao phủ đệ cũng phải sống ở đó trong thời gian dài, chỉ cần còn ở sẽ nghĩ tới phủ đệ của Tần phủ là do Ôn quận thủ tặng, như vậy cũng sẽ thường xuyên nhớ đến tình nghĩa này, điều này so ra còn tốt hơn nhiều việc tặng bảo vật.
- Phiền Ôn huynh giúp ta gửi lời cảm ơn tới quận thủ đại nhân.
Tần Vân nói.
- Ha ha, ngươi thích là tốt rồi.
Ôn Xung cũng cười.
Trong hôm đó, cả nhà Tần gia cũng tới xem phủ đệ, trông rất là thoả mãn.
Lúc trước vì chê Tần phủ nhỏ nên sau khi đại ca Tần An của hắn có gia đình liền chuyển ra ngoài sống, một là vì thuận lợi cho việc làm ăn, hai là vì phủ đệ có chút nhỏ, không quá thuận tiện.
Cả nhà Tần Vân bọn họ cũng rất nhanh bắt đầu chuyển nhà.
Mẫu thân Thường Lan đi lại trong phủ đệ, vuốt ve cột hành lang đều đã tróc sơn, những cây cột hành lang này bà đã quá quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể đi lại như thường.
Đám người hầu ở một bên cũng đang di dời những thứ như bình hoa, tranh vẽ, thư pháp, …
Mẫu thân Thường Lan thấy thế liền chỉ vào những thứ cũ kỹ kia như cái bàn trong phòng, nói:
- Mang hết đi, những thứ này cũng mang hết đi.
Tần Vân đi tới, nhịn không được nói:
- Mẫu thân à, cái bàn này cũng đã cũ và bị hư hao như vậy rồi, đừng mang theo làm gì.
- Ngươi biết cái gì, khi còn bé ngươi luyện kiếm xong, đều ăn cơm trên bàn này đấy, sao có thể tùy ý vứt đi chứ?
Tuổi của mẫu thân Thường Lan cũng gần năm mươi, tuổi lớn rồi, rất nhiều đồ dùng cũ cũng không nỡ bỏ.
Tần Vân hết cách.
Nhiều thứ cũ cũng không còn dùng đến cũng muốn mang theo.
Tần An cười nói:
- Nhị đệ à, mẫu thân muốn mang cứ cho mẫu thân mang theo đi, hơn nữa ở đây có nhiều thứ đều là ngươi dùng lúc còn nhỏ đấy! Những thứ mà đám người thần tiên các ngươi dùng cũng không thể tùy tiện vứt đi. Mẹ không cần ta cũng cần đấy. Ngươi tin hay không, ta tùy tiện mang một món đi bán, nói đây là khung vũ khí của nhị đệ ta đã từng dùng cũng có thể bán được một cái giá cao đấy!
Tần Vân sững sờ, nhịn không được nói:
- Đại ca, ngươi thật không hổ là một thương nhân.
Người hầu rất nhiều, cộng thêm quận thủ đặc biệt phái người giúp dọn nhà, từng rương vật phẩm liên tục đem đến phủ đệ mới, chỉ trong một ngày là nhà đã chuyển xong.
Những chuyện lớn như dời nhà này, Tần gia đương nhiên cũng phải chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khắp nơi để ăn mừng chuyện dời nhà, thời gian được quyết định vào ba ngày sau.
…
Vân Hồ, trên Cửu Sơn Đảo.
Trong đại điện rộng lớn.
Thân ảnh nam tử áo bào đen ngưng tụ trên bảo tọa, đưa mắt quan sát xuống phía dưới.
Thanh Ngưu Đại yêu cung kính hành lễ, nói:
- Sư tôn. Ta đã điều tra ra là ai giết chết Thủy Thần sư đệ rồi.
- Là ai?
Cửu Sơn đảo chủ hỏi.
Thanh Ngưu Đại yêu nói ra:
- Trong tin tức nội bộ triều đình Nhân tộc nói rằng, Y Tiêu đệ tử củaThần Tiêu môn tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, mang theo bảo vật mà tông môn ban thưởng, lại có Tu Tiên giả Tần Vân của Quảng Lăng quận tương trợ, hai người tu hành chưa vào Tiên Thiên đi đối phó Thủy Thần sư đệ. Thủy Thần sư đệ cũng không có để bọn chúng vào mắt, cuối cùng chết trong tay hai người bọn họ.
Đồng tử Cửu Sơn đảo chủ co rút lại, hừ nhẹ nói:
- Thần Tiêu môn? Ta biết ngay mà, với sự cẩn thận của Thủy Viên, Nhân tộc muốn giết hắn sẽ không dễ dàng như vậy. Thì ra là có Thần Tiêu môn nấp ở sau lưng! Thần Tiêu môn cũng dám nỡ phái đệ tử môn hạ đến mạo hiểm, đã vậy bọn chúng còn thật sự thành công nữa chứ.
Cửu Sơn đảo chủ hỏi tiếp:
- Đúng rồi, hai người tu hành này đều có lai lịch gì đặc biệt hay không? Nhân tộc âm mưu đối phó Thủy Viên cũng không phải là lần một lần hai rồi, lần này tại sao lại thành công?
Thanh Ngưu Đại yêu cung kính nói:
- Bẩm sư tôn, Y Tiêu kia của Thần Tiêu môn, tuổi gần mười chín, là đệ tử Y thị của Côn Lôn châu.
- Đệ tử Y thị?
Cửu Sơn đảo chủ khẽ nhíu mày.
Đây là một con quái vật khổng lồ.
Y thị của Côn Lôn châu... Chỉ với sức ảnh hưởng của một gia tộc cũng đủ để cho triều đình và đám yêu ma kiêng kị.
Thanh Ngưu Đại yêu nhíu mày, nói:
- Về phần tên Tần Vân kia ngược lại có chút thần bí. Ta tra tới tra lui, chỉ có thể xác định Tần Vân là một vị Kiếm Tiên, hắn mười lăm tuổi đã là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Quảng Lăng quận, lại không gia nhập một môn phái tu hành nào của Giang châu. Mà là rời nhà ngao du thiên hạ… Có thể tra ra, trong sáu năm du hành, hắn đã từng ở Bắc Địa biên quan ba năm, từng giết chết mấy trăm con yêu quái trên chiến trường, về phần hắn rốt cuộc là đệ tử của tông phái nào không rõ rồi, thế nhưng nếu là Kiếm Tiên cũng chỉ có vài nơi mà thôi.
- Kiếm Tiên?
Cửu Sơn đảo chủ hừ nhẹ.
Kiếm Tiên luôn luôn giết chóc rất nặng. Trong phương diện đối phó với yêu ma, Kiếm Tiên đều là người xông lên đầu tiên đấy.
- Đúng rồi, Bạch Hổ sư đệ lúc trước bị mất một cánh tay cũng là do tên Kiếm tiên kia chém đứt, lúc ấy người Y Tiêu kia đã từng liên thủ với Tần Vân đối phó với Bạch Hổ sư đệ.
Thanh Ngưu Đại yêu nói.
- Kêu Bạch Hổ tới đây.
Cửu Sơn đảo chủ lập tức dặn dò.
Ở dưới lập tức có thủ hạ đi truyền lệnh.
Bạch Hổ Đại yêu bởi vì gần đây dưỡng thương, thương thế trên tay cũng coi như là khỏi rồi, hắn nghe được lệnh đương nhiên lập tức tới gặp sư tôn.
- Bạch Hổ, thực lực của hai người tên Tần Vân và Y Tiêu như thế nào?
Cửu Sơn đảo chủ hỏi.
Bạch Hổ Đại yêu sững sờ, sau đó ngoan ngoãn nói:
- Tên Tần Vân kia chẳng qua là ỷ vào một thanh pháp bảo phi kiếm lợi hại mới có thể không phân cao thấp với ta, nếu không có thanh pháp bảo phi kiếm này một tay ta cũng có thể chém chết hắn! Về phần nữ tu tên Y Tiêu kia từng miễn cưỡng thi triển ra Thiên Lôi Thuật... Thực lực so với Tần Vân e rằng còn kém một tia.
Cửu Sơn đảo chủ cười lạnh, phất phất tay:
- Chỉ với thực lực vậy mà cũng có thể giết Thủy Viên? Xem ra Thần Tiêu môn ban thưởng không ít thứ tốt. Được rồi, ngươi đi xuống đi.
- Vâng.
Bạch Hổ Đại yêu ngoan ngoãn lui xuống.
Trong đại điện chỉ còn lại có Cửu Sơn đảo chủ, Thanh Ngưu Đại yêu cùng với hai tên yêu quái giữ cửa.
Cửu Sơn đảo chủ trầm giọng nói:
- Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu Đại yêu cung kính nói:
- Vâng, thưa Sư tôn.
Trong đôi mắt Cửu Sơn đảo chủ hiện lên huyết quang:
- Ngươi cũng biết, ta tu hành cần máu trong tim của đồng nam đồng nữ, một mực là do Thủy Viên sư đệ của ngươi thu thập. Bây giờ hắn đã chết, mất mặt là chuyện nhỏ. Nhưng máu trong tim đồng nam đồng nữ lại rất là phiền toái... Ta biết rõ, Thủy Viên có dã tâm, từ trước đến nay đều cò kè mặc cả với ta. Ta tính toán qua số lượng đồng nam đồng nữ hắn bắt hàng năm ở Quảng Lăng quận và số lượng máu trong tim hiến cho ta, trong tay hắn nhất định vẫn cất giấu lượng lớn máu trong tim đồng nam đồng nữ.
Thanh Ngưu Đại yêu gật đầu:
- Với tính cách của Thủy Thần sư đệ, chắc còn giấu rất nhiều. Không cho hắn đủ lợi ích hắn sẽ không lấy ra đâu.
Cửu Sơn đảo chủ ra vẻ sủng ái tên đồ đệ kia cũng là lẽ đương nhiên, bởi vì hắn cần đồ đệ này dâng lên số lượng lớn máu trong tim đồng nam đồng nữ.
Cửu Sơn đảo chủ nói:
- Bây giờ hắn đã chết, số máu trong tim đồng nam đồng nữ kia mà hắn tích góp lại nhất định đã lọt vào tay hai người Tần Vân và Y Tiêu kia. Thậm chí trong mắt bọn hắn, đây chẳng qua là một ít máu mà thôi, e rằng sẽ không phân biệt được chỗ trân quý của chúng. Hơn nữa Y Tiêu này xuất thân từ đại gia tộc e rằng sẽ chịu không nổi đống máu kia, rất có thể sẽ phân cho tên Tần Vân kia.
- Vâng.
Thanh Ngưu Đại yêu ngoan ngoãn đáp.
Cửu Sơn đảo chủ dặn dò:
- Thanh Ngưu, ngươi làm việc là ta an tâm nhất. Ma bộc dưới trướng ta ngươi cứ việc sử dụng, chỉ với một yêu cầu, giúp ta lấy lại mớ máu đó.
- Giết luôn Y thị đệ tử?
Thanh Ngưu Đại yêu nhịn không được hỏi.
- Giết hết đi.
Cửu Sơn đảo chủ hừ lạnh.
- Nhưng tính khí của Y thị lão tổ…
Thanh Ngưu Đại yêu lo lắng nói.
Cửu Sơn đảo chủ cười nhạo:
- Nhân tộc đã đấu đá với Yêu tộc ta bao lâu nay, Y thị của hắn trong Côn Lôn châu là đại gia tộc gì cơ chứ, con cháu đời đời nhiều vô số kể, chết một tên tiểu bối mà thôi. Y thị lão tổ sẽ phải tái đấu với Vân Ma sơn ta sao?
Cửu Sơn đảo chủ có chút do dự, nói:
- Đương nhiên! Trước hết giết tên Tần Vân kia trước đi, nếu như tìm không được số máu kia trên người hắn lúc đó mới nghĩ đến việc giết Y Tiêu đoạt bảo.
- Đã rõ!
Thanh Ngưu Đại yêu cung kính nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...