Tần Vân cùng Y Tiêu đứng ở đỉnh núi quan sát xuống phía dưới.
- Ra rồi.
Hai người bọn họ đều thấy một chấm nhỏ đi ra khỏi phủ đệ Thủy Thần, đi về phía bọn họ, nhìn giống như đang thong thả đi dạo nhưng mỗi một bước đều tiến đến cực nhanh.
- Đợi lát nữa cứ theo kế hoạch mà hành động.
Tần Vân nhìn về phía Y Tiêu bên cạnh.
Y Tiêu gật đầu, tay khẽ lật, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên đan dược nổi lên vầng sáng màu xanh dương rồi nuốt xuống:
- Biết rồi, Tần huynh ngươi cũng phải cẩn thận, ngươi phải đánh cận chiến với hắn đấy.
- Cứ giao cho ta.
Tần Vân quay đầu tiếp tục quan sát phía dưới. Thân ảnh kia càng lúc càng tiến gần. Cho dù bờ sông có một tầng hơi nước nhàn nhạt bao phủ, Tần Vân vẫn thấy rất rõ bộ dáng thân ảnh kia.
Thân ảnh kia mặc một bộ áo bào màu bạc, thân thể nhìn có chút gầy yếu, phảng phất như một thư sinh.
- Thuỷ Thần.
Lửa giận đáy lòng Tần Vân bốc lên vạn trượng, hận ý đã bị đã kìm nén bấy lâu nay. Một đứa trẻ tám tuổi vì sao lại có nghị lực không tưởng để luyện kiếm như vậy? Tại sao lại có được thành tựu như ngày hôm nay? Thiên phú chỉ là một mặt, còn mặt khác chính là vì quyết tâm muốn giết Thuỷ Thần báo thù cho muội muội.
Thuỷ Thần chắp tay khoan thai đi đến, cuối cùng cũng xuống tới chân núi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên hai người trên đỉnh núi, khẽ cười nói:
- Hai ngươi chính là hai tên tiểu bối đang gây hấn với ta sao? Trước đó, các ngươi đã cướp Linh quả của ta, bây giờ còn muốn hạ thủ giết ta sao? Muốn cùng ta đánh một trận sao?
- Đúng vậy!
Tần Vân nhìn xuống phía dưới, hai con mắt như muốn bốc lửa, quát to:
- Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Nói xong liền nhảy lên, dọc theo ngọn núi lao nhanh xuống dưới. Trên núi mặc dù có rất nhiều đá lớn lổm chổm, cây cối um tùm cản trở, thế nhưng Tần Vân lại di chuyển như trên đất bằng, mỗi một bước đều là đi hơn mươi trượng.
Phía dưới Thuỷ Thần thấy Tần Vân lao xuống bèn cười nhạo một tiếng, sau đó nhìn về phía Y Tiêu trên cao:
- Dáng dấp của nữ tử này thật đúng là hoa nhường nguyệt thẹn. Sau hôm nay, Thần phủ của ta sẽ có thêm một vị mỹ nhân rồi.
- Hừ.
Y Tiêu nghe thấy chỉ hừ lạnh, không hề vội vã ra tay mà lại yên lặng chờ đợi thời cơ.
- Thuỷ Thần, chết đi!
Quát to một tiếng, Tần Vân phóng tới chỗ Thuỷ Thần.
Trên ngón trỏ tay phải của Thuỷ Thần có quấn quanh một sợi dây xích màu xanh nước biển. Hắn đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng vung vẩy, sợi dây xích từ từ xoay tròn, từng vòng một từ từ được tháo ra khỏi ngón tay. Tần Vân vọt tới trước mặt hắn rồi trong nháy mắt rút kiếm ra. Lúc kiếm quang chói mắt chém tới, lúc này Thuỷ Thần mới vừa cười vừa vung vẩy sợi xích trong tay.
Hô...
Lúc dây xích bay ra, sợi dây càng bay tới gần càng biến lớn, cuối cùng biến thành sợi xích thô và to bằng eo người, nếu như ta nhìn kỹ trên đó có thể nhìn thấy những phù văn chi chít như các gợn sóng nước. Thuỷ Thần mãnh liệt rót yêu lực vào trong sợi xích to lớn này, kích phát phù văn. Lúc này, tất cả các phù văn trên sợi xích đều sáng lên. Uy thế của sợi xích đột nhiên tăng vọt. Sợi xích thô to trực tiếp quất về hướng Tần Vân.
- Hả?
Sắc mặt Tần Vân biến hoá, thân ảnh liền tránh né đi.
- Oành!!!
Sợi xích đập vào một tảng núi đá, núi đá này liền bể nát, nổ ra một cái hố to, vô số đá vụn bay tán loạn.
- Tốc độ của người cũng khá nhanh đấy.
Thuỷ Thần thản nhiên tuỳ ý vung vẩy dây xích, nó liền bay với quỹ tích khó lường, uy lực lại phi phàm. Tần Vân cũng không dám để bị sợi xích này quấn lấy, một khi bị quấn lấy coi như xong.
- Keng.
Phi kiếm màu bạc trong tay đỡ đòn sợi xích xuống rồi liền hướng Thuỷ Thần mà phóng tới, sợi xích ngay lập tức xoay tròn quấn lấy, keng keng keng... Tần Vân mặc dù không ngừng thi triển kiếm pháp cản lại sợi xích, thế nhưng sợ xích hết xoay tròn rồi lại quấn quanh, linh hoạt quá mức, làm cho Tần Vần không thể đến gần Thuỷ Thần quá ba trượng.
- Đến cả đến gần ta mà ngươi còn không thể thì ngươi lấy cái gì mà giết ta?
Thuỷ Thần cười ha hả.
- Thuỷ Thần, chết đi!
Tần Vân phẫn nộ gào thét, liên tục đánh giết tới, nhưng lại bị sợ xích quỷ dị kia bức bách.
Ở trên đỉnh núi, Y Tiêu nhìn thấy tất cả, tay trái nắm vuốt lấy một tấm đạo phù.
- Đi.
Sau khi Y Tiêu nuốt viên đan dược kia, pháp lực được tăng cường mạnh mẽ. Y Tiêu cố gắng hết sức khống chế pháp lực này. Lấy tinh thần cường đại cùng đạo pháp cảnh giới của nàng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế. Trong cơ thể nàng, kinh mạch bị pháp lực trùng kích, cơ hồ đã đạt tới cực hạn mà kinh mạch có thể tiếp nhận.
Pháp lực rót vào đạo phù tên tay, hoàn toàn kích phát thành công.
Xuỳ, phù văn trên đạo phù sáng lên, bên ngoài mơ hồ lập loé hiển hiện tia sét, tiếp theo đó, đạo phù liền hoá thành bột phấn. Mà tia sét lập loè mơ hồ kia nhanh chóng dung nhập vào hư không, hướng phía dưới mà đánh tới với tốc độ cực nhanh.
- Nhanh.
Mặt ngoài Tần Vân tỏ vẻ điên cuồng chém giết, nhưng bên trong đang âm thầm chờ đợi.
Hắn cố ý ẩn giấu thực lực, ngay cả Yên Vũ kiếm ý cũng không thi triển, hắn chỉ dùng Thần Hành phù cùng pháp bảo phi kiếm phát huy tốc độ bản thân đến cực hạn, kiếm pháp phối hợp cùng tốc độ, thi triển ra uy lực cực lớn. Thực lực của hắn tạm thời tương đương với Bạch Hổ Đại yêu! Một là để khoá chặt Thuỷ Thần, hai là vì cố ý kéo dài thời gian.
- Hở?
Bỗng nhiên, sắc mặt Thuỷ Thần đại biến, quay đầu nhìn về phía không trung.
Xuy xuy xuy!!!
Vô số lôi điện kinh khủng ngay lập tức đột kích, chính là sát chiêu lúc nãy Y Tiêu đã lặng lẽ dùng đạo phù thi triển, nàng còn phải nuốt một viên “Nội Đan Giả” trân quý để có thể duy trì được pháp lực Tiên Thiên Hư Đan Cảnh. Như vậy mới có thể thi triển uy lực mạnh nhất của đạo phù được.
Sát chiêu này chính là “Vô Hình Âm Lôi”!
Vô Hình Âm Lôi lặng yên không một tiếng động, chờ đến khi Thuỷ Thần phát hiện khoảng cách đã rất gần rồi.
- Không ổn!
Đột nhiên, sắc mặt Thuỷ Thần trở nên dữ tợn, thân hình đột nhiên biên lớn, áo bào màu bạc cũng bị ép cho nát vụn. Ban đầu Thuỷ Thần trông gầy yếu thế nhưng trong nháy mắt, hắn liên hoá thành một con đại viên cao một trượng năm trượng sáu. Xung quanh nó có một tầng sương mù màu trắng vờn quanh. Bản thể của Thuỷ Thần là một con Thuỷ Viên.
Hắn còn có huyết mạch của thượng cổ Thuỷ Viên! Trời sinh đã am hiểu điều khiển nước.
Thủy Viên này gào thét, vung sợi xích trong tay đón lấy Vô Hình Âm Lôi kia.
- Phốc phốc phốc... xuy xuy...
Vô Hình Âm Lôi oanh kích trúng sợi xích, đồng thời một phần Vô Hình Âm Lôi trực tiếp oanh kích đến người Thuỷ Thần. Bên ngoài thân hình hắn, lông tóc đều bị cháy đen, nhìn thương thế tuy không nặng nhưng Âm Lôi điểm âm độc nhất của âm lôi này là sẽ trực tiếp thẩm thấu vào trong cơ thể đánh vào lục phủ ngũ tạng của Thuỷ Viên.
Lúc này, Thuỷ Viên há mồm phun ra một đống máu.
- Dám đánh lén ta sao?
Thuỷ Viên nhìn về phía Y Tiêu trên đỉnh núi, gầm thét dữ tợn, lập tức tay phải của hắn duỗi ra, lòng bàn tay có một pháp bảo đột nhiên biến lớn thành một cây xiên dài hai trượng. Chính là pháp bảo “Hắc Thuỷ Ngưu Giác Xoa” nổi danh nhất của hắn. Toàn thân hắn lóe lên hắc quang, ẩn ẩn có dòng nước đen lờn vờn ở phía trên.
Đây chính là một kiện lục phẩm pháp bảo, có uy lực cực lớn.
- Chết hết đi cho ta!
Trong đôi mắt màu vàng sẫm của Thuỷ Viên, hiện lên đầy sát cơ. Hắn bây giờ không còn ý nghĩ muốn đem nữ tử nhân loại này làm phi tử nữa, bây giờ trong đầu hắn chỉ có nghĩ đến việc giết chết nàng!
Lúc này hắn đột nhiên vọt lên, muốn một đường leo thẳng vách núi mà xông lên.
- Còn muốn chạy sao? Ngươi có hỏi qua ý ta chưa?
Tần Vân gầm thét chặn đường hắn lại.
Thủy Viên tay nắm Hắc Thuỷ Ngưu Giác Xoa, xích quấn quanh lưng. Giờ phút này hắn khinh thường, quát:
- Cút ngay cho ta!
Đột nhiên, sợi xích bay thành từng vòng quét về phía Tần Vân. Lúc Thuỷ Thần hiện thành nguyên hình uy thế của sợi xích tăng lên không ít. Hắn căn bản không để Tần Vân vào trong mắt. Hắn cho rằng nữ tử kia có uy hiếp lớn hơn.
- Bành!!!
Kiếm quang sáng lên, như mộng như ảo, bổ vào sợi xích kia, phát ra tiếng nổ lớn. Liền tiếp theo đó, sợi xích lập tức bị cuốn cuộn lại bị đánh qua một bên, đụng nát một cây đại thụ.
Mà Tần Vân tiếp tục nhào tới Thuỷ Viên, trong mắt có sát khí ngút trời.
- Cái gì?
Thuỷ Viên giật mình. Trước đó hắn không xuất toàn lực để áp chế Kiếm tiên nho nhỏ này, chỉ tuỳ tiện đánh trả. Thế nhưng bây giờ, sau khi hiện nguyên hình chân thân, yêu lực càng thêm hùng hồn, vậy mà chính mình lại bị Tần Vân tuỳ tiện ngăn trở.
- Kiếm này thật nhanh.
Thuỷ Viên liền thấy một đạo kiếm quang đến trước mắt.
Bây giờ mới là thực lực chân chính của Tần Vân. Nãy giờ chỉ là nguỵ trang để Thuỷ Thần khinh thường mà lộ sơ hở mà thôi.
- Ai nói hắn chỉ có thực lực tương đương với Bạch Hổ sư đệ? Tại Thương Nha Sơn hắn đều là nguỵ trang!! Là nguỵ trang cả!!
Thuỷ Viên kinh hãi trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...