Chương 90
Nghĩ đến đây, Phương Thiến hơi hơi nhíu mày, đột nhien nàng ý thức được, Loan Ngọc Khanh rời đi, bệnh đau đầu của nàng cũng tự nhiên biến mất.
Xuân Hương nhìn thấy dáng vẻ của Phương Thiến, lo lắng hỏi, “ Tam tiểu thư, có phải người cảm thấy không thoải mái ?” nàng nhìn kỹ cơ thể của Phương Thiến, lo lắng tiểu thư bị ánh hào quang của đài sen làm cho bị thương.
Phương Thiến đạm nói, “ không có việc gì, Xuân Hương chúng ta đi thôi, lập tức rời khỏi linh phật đường.”
Nàng trong lòng có chút bất an, cảm thấy đài sen kia có chút thần bí, mà việc thần bí đó lại có liên hệ khó hiểu với nàng. Lý trí nàng quyết định, nhất định không dính dáng đến đài sen kia nữa.
“ Tam tiểu thư, chúng ta muốn đi đâu ?” Xuân Hương hỏi.
“ Thiên ha rộng lớn, nơi nào không thể đi, đi trước nói sau.” Phương Thiến đi thẳng, không nhìn đến đài sen cũng như ánh mắt quái dị tại hậu viện.
“ Nữ thí chủ, xin dừng bước.” Hòa thượng trẻ tuổi đột nhiên cản đường đi của Phương Thiến.
“ Đại sư có chuyện gì chỉ giáo ?”
Hòa thượng cười thanh nhã, “ nữ thí chủ, bần tăng có một câu muốn nói.”
“ đại sư cứ nói, đừng ngại.”
“ ngươi không là ngươi, ta không là ta. Đến tức đến, đi tự đi, hết thảy đều có định số, thiên ý khó cãi. A di đà phật, thiện tai thiện tai.”
Phương Thiến có chút kinh hãi , truy vấn, “ như vậy xin hỏi đại sư, tiểu nữ tử có cơ hội trở lại không ?”
“ Đến hay đi đều đã có định số, chư tướng vạn vật chớ cưỡng cầu, đến đây cũng đã đến, trời xanh đã an bài, thí chủ chớ chấp nhất. Xin nghe bần tăng khuyên một câu, buông chấp niệm, tự tại tức đến.”
” đại sư, ý của ngươi là tiểu nữ tử không có cơ hội trở lại sao ? Đại sư….” Phương Thiến nhìn thấy hòa thượng rời đi, nàng kêu lớn.
“ Nhân sinh như mộng cũng như huyễn, duyên sinh duyên diệt còn tự tại, phiền não là do mọi người tự tìm, mọi người bình thản tâm tầm thường. Nữ thí chủ, bần tăng đưa ngươi một câu hay. Hãy hài lòng, tùy duyên đừng tị. Nhớ lấy, nhớ lấy, thiên hạ thương sinh, nhân tâm hai chữ, thời khắc hoài chi. A di đã phật, thiện tai, thiện tai.”
Phương Thiến còn muốn truy vấn nhưng thân ảnh hòa thượng kia đã không còn.
“ Tam tiểu thư, lời nói của hòa thượng kia thật huyền cơ nha, cái gì ngươi không là ngươi, ta không là tta à ý gì a ?” Xuân Hương nhăn mặt khó hiểu.
Phương Thiến cũng đã hiểu rõ, vị đại sư kia đã nhìn thấy nàng không phải người của nơi này. Chính là câu kế tiếp nàng không hiểu huyền cơ ám chỉ bên trong, nàng ở lại không gian này, chẳng lẽ đều có sự an bài ?
Hãy hài lòng, tùy duyên đừng tị !
Ý của đại sư là nàng hãy để mọi việc theo tự nhiên, không cần chấp nhất, cũng không trốn tránh sao ? Phương Thiến hơi ngưng đạm mi, sau chuyển mắt sang Xuân Hương.
“ Xuân Hương ta nghĩ chúng ta nên đi trước.”
“ Tam tiểu thư, chúng ta nên đi đâu ?” Xuân Hương tâm tình tỏa sáng, hưng phấn chờ mong câu trả lời của Phương Thiến,
“ Hồi Ninh vương phủ.”
Ách….
Xuân Hương giật mình mở lớn miệng. Ninh vương phủ ???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...