85.
“Thiếu chủ, muốn thuộc hạ phái người đi theo sao?” Trên tường cao, một đạo thân ảnh di động bay xuống, Hoắc Trung cầm lấy kiếm, quỳ gối xuống nói.
“Không cần . Cầm huyền nếu banh thật chặt, sẽ…”? một tiếng, bẻ gẫy .
Túc Diệp xinh đẹp tà mị phiêu dật.
Ba!!!
Chiết phiến trong tay vừa thu lại, trên miệng hiện lên nét cười giả dối. “Bây giờ còn có chuyện trọng yếu hơn cần xử lý.” Tiếng nói trầm thấp bên tai vừa mới dứt, vậy mà chỉ một thoáng, thân ảnh hắn theo gió biến mất trên đường.
Hoắc Trung đứng dậy, hắn nghiêm nghị làm lễ. Sau dùng khinh công bay đi, vượt qua tường cao, thẳng hướng Lãng Vân Hiên.
Trong Lãng Vân hiên, thiếu niên áo xanh tuấn dật, lười nhác tựa vào ghế, trong nháy mắt một ngọn gió thổi qua, một quả nho chín mọng khẽ rơi vào trong miệng.
Hắn thích thú lộ ra vẻ hưởng thủ, rồi sau đó mở to đôi mắt xinh đẹp.” Lão Tam, đi ra ngoài một chuyến, có thu hoạch sao?”
Túc Diệp lúc này tựa vào xích đu, một đôi băng lam nghiền ngẫm, tựa tiếu phi tiếu. “Huynh nói xem? Nhị ca.”
Túc Dục tao nhã phun hạt nho, để tay gác sau đầu. “Nói như vậy, lão Tam còn muốn thưởng ngoạn cô nương kia?” hắn thuận tay cầm lấy chùm nho thứ hai.
“Thưởng ngoạn? Nhị ca cũng quá coi trọng đệ rồi. Lúc trước cho dù đệ cũng rất muốn thưởng ngoạn nàng, hiện tại lại không có tâm tư .” Túc Diệp băng lam, mị quang phi lưu.
Túc Dục bứt nho vào miệng nhấm nuốt. “Kỳ phùng địch thủ, không phải vân thường là chuyện đắc ý của đệ sao? Như thế nào lúc này đây lại không nắm chắc?”
“Nhị ca không phải cũng thấy sao?” Túc Diệp băng lam sáng bóng thoảng qua. “Năng lực của nàng, đã muốn vượt qua tưởng tượng bên trong của ta.”
“Thưởng ngoạn như vậy, sẽ chẳng phải càng có tính khiêu chiến sao?” Túc Dục bĩ cười nói, một đôi đồng tử xinh đẹp rạng rỡ. Hắn lấy bênh cạnh người ra một quyển sách, hướng Túc Diệp. “Cho ngươi, lão Tam, nhờ phúc của Loan cô nương, sự tình cuối cùng cũng đã chấm dứt .”
Túc Diệp thoáng nhìn, sau đó lạnh nhạt nói: “Sách đã trở lại, vậy người đâu?”
Túc Dục mặt mang vẻ xấu hổ, hắn kêu một tiếng. “Đem người vào.”
Hai gã thị vệ mặc thiết giáp bạc, áp một nữ tử tóc tai bù xù, quần áo bẩn thỉu tiến vào. Ánh mắt dại ra, miệng ngậm một cây cỏ, nàng hi hi ha ha cười ngớ ngẩn .
Hắc hắc — ha ha — hì hì –
Nữ tử loạng choạng một lúc rồi lại bật cười.
“Lục Y?!” Túc Diệp lam băng chấn động.
“Lão Tam, thực xin lỗi. Nhị ca đi đã muộn từng bước, lúc ta đến, Lục Y cô nương đã ăn xong tang hồn tán, trở nên điên điên khùng khùng, căn bản không có biện pháp truy ra.” Túc Dục nhẹ nhàng thở dài. “Ta tính hôm nay liền khởi hành quay về Lưu Ly quốc, thuận tiện mang theo Lục Y, xem công tử Vũ nơi đó có thuốc hay không có thể chữa cho nàng.” Túc Dục dương tay vung lên. “Đem người xuống dưới, hảo hảo trông giữ.”
Thị vệ đem Lục Y thần trí không rõ đi xuống.
“Không nghĩ tới sẽ là nàng.” Túc Diệp băng lam có chút ảm đạm.
“Đúng vậy, nhị ca cũng không nghĩ tới sẽ là Lục Y cô nương, phải biết rằng, mẫu hậu còn rất thưởng thức nàng. Không nghĩ tới …” Túc Dục lại thở dài một tiếng. “Đúng rồi, Hồng Tụ nhớ tình nghĩa tỷ muội, nàng muốn cùng Lục Y cô nương trở về Lưu Ly quốc, nhờ nhị ca với đệ nói một tiếng.”
Túc Diệp bạc thần khẽ động, hắn cười cười. “Trở về cũng được, nha đầu kia quá mức bất hảo, đi theo bên người, ngược lại sẽ thấy vướng bận.”
“Như vậy kế tiếp, đối với Loan cô nương, lão Tam ngươi có tính toán gì không?” Túc Dục hỏi.
“Tạm thời chưa tính.” Túc Diệp trầm tĩnh nhìn chằm chằm quyển sách kia, hắn tùy tay không chút để ý lẩm nhẩm
Đột nhiên, hắn băng lam sáng bóng bất động tại trang sách, một chút cũng không nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...