84.
“Khanh nhi, ngươi là thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?” Loan Ngọc Thần vừa mừng vừa sợ nhìn nàng.
“Bọn họ là thanh mai trúc mã, hắn đối với muội cũng không có cảm tình gì, mà muội đối với hắn cũng là vô tâm. Chúng ta, đều là do hoàng mệnh khó tránh, hắn làm trái tâm ý cưới ta, ta bị bất đắc dĩ gả cho hắn, kỳ thật hắn cũng rất thê thảm, chẳng những phải chịu đựng muội ba năm gây chuyện vô lễ, còn làm mất đi ngôi vị dành cho biểu muội yêu thương của hắn.” Phương Thiến lạnh nhạt nói, như giảng cho người khác nghe một chuyện xưa cũ, chỉ khác đó không phải là câu chuyện của bản thân nàng.
“Khanh nhi, ta biết người khổ tâm nhất vẫn là muội. Khanh nhi, đại ca biết, muội là người thiện lương. Nay muội có thể nghĩ được thông suốt, xem thấu mọi chuyện, đại ca thật sự cảm thấy rất cao hứng.” Đôi mắt ôn hòa, thủy quang rạng rỡ. Hắn biết hắn có thể yên tâm , muội muội yêu thương của hắn, từ nay về sau, có thể sống tốt, rất tốt……
Hắn vui mừng nhìn nàng, nhẹ nhàng ôm nàng như bảo bối vào lòng, chậm rãi đi tới cuộc sống mới.
Bên trái Viên Nguyệt lâu, trong một chiếc xe ngựa đơn giản mộc mạc, Xuân Hương linh hoạt nhanh nhẹn, sớm đã chờ ở đây.
Nàng vừa thấy Loan Ngọc Thần ôm Phương Thiến lại, vội vàng chạy tới.
“Đại thiếu gia, vẫn là để nô tỳ làm đi.” Xuân Hương muốn hỗ trợ ôm lấy Phương Thiến, Loan Ngọc Thần lại dịu dàng cự tuyệt hảo ý của nàng.
“Không cần , Xuân Hương, ngươi lên xe ngựa trước, kê lại đem cho tốt, tránh cho tam tiểu thư trên đường bị xóc.” Loan Ngọc Thần ôn nhu phân phó.
Xuân Hương thu hồi hai tay, nàng thấp giọng nói: “Đại thiếu gia, nô tỳ đã chuẩn bị tốt lắm.” nàng kéo mành xe ngựa, thỉnh Loan Ngọc Thần kiểm tra thực hư.
Loan Ngọc Thần khẽ cười, khen ngợi nhìn Xuân Hương một cái, “Làm khó Xuân Hương rồi.” hắn nhẹ nhàng đem Phương Thiến ngồi yên trên xe ngựa. “Khanh nhi, muội chờ một chút, đại ca lập tức sẽ trở lại .”
Phương Thiến đạm mâu phiếm động, gợn sóng. “Đại ca.” nàng còn muốn nói gì, Loan Ngọc Thần vỗ vỗ vai nàng, lắc đầu, ý bảo nàng cái gì cũng không nên nói.
Hắn sủng nịnh nhìn nàng, khẽ xoa đầu nàng cười, rồi sau đó buông mành xe. “Khanh nhi, bảo trọng!” âm sắc ôn hòa trầm thấp, theo gió thổi qua, tiêu tan.
Loan Ngọc Thần trở lại, bên hông đem theo vật phẩm trang sức, trong tay cầm một khối ngọc trong suốt, giao cho Xuân Hương. “Tam tiểu thư phiền toái Xuân Hương dốc lòng chiếu cố. Cái này, giá trị không được nhiều tiền, đưa cho ngươi phòng khi dùng đến.”
“Đại thiếu gia, cái này nô tỳ không thể nhận, đại thiếu gia …” Xuân Hương nắm lấy quả cầu trong tay Loan Ngọc Thần, tay nàng còn chưa tiếp nhận lực đạo mạnh như vậy, thần sắc bối rối, vội vàng muốn trả lại Loan Ngọc Thần.
“Giữ đi.” Loan Ngọc Thần ôn nhu cười cười.
Hắn áo trắng phiêu dật, tóc đen tung bay, cất bước hướng tới đại môn Viên Nguyệt lâu mà đi.
Bên trong xe ngựa Phương Thiến lập tức vén màn xe, nàng nhìn thân ảnh tuấn mỹ thon dài kia, theo tịch dương màu đỏ, dần dần biến mất.
Giang Nam mưa bụi giống như sương trắng, giờ phút này giống như che mờ đôi mắt nàng, khẽ nhắm mắt lại nói. “Xuân Hương, ngươi vào xem, nhìn xem có cái gì hảo bang đại thiếu gia thu thập.”
Xuân Hương đứng bất động.
“Xuân Hương, như thế nào còn không đi?” nàng sẵng giọng, đôi mắt thanh bần nói.
Xuân Hương bùm một tiếng quỳ xuống .
“Cầu xin tam tiểu thư không bỏ lại Xuân Hương, Xuân Hương sẽ ngoan ngoãn, cái gì cũng đều nghe tam tiểu thư . Cầu xin tam tiểu thư không nên đuổi Xuân Hương đi, cầu xin tam tiểu thư.”
Phương Thiến có chút trầm lại, nàng nhìn vẻ mặt vội vàng, đôi mắt thanh minh của Xuân Hương, tay nàng không khỏi chỉ phía trên xe. “Đi lên đi.” nàng nhẹ nhàng thở dài.
“Cám ơn tam tiểu thư, cám ơn tam tiểu thư.” Xuân Hương kích động vạn phần đứng dậy, nàng dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt, dùng sức hỉ lấy cái mũi, rồi sau đó hai tay liền bám lấy trục xe ngựa nhảy lên.
Phương Thiến lạnh nhạt buông màn xe. “Đi thôi.”
“Tam tiểu thư, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Trước tiên đi Linh phật đường.” Phương Thiến đạm mạc mở miệng, hai tay ôm thân, tà tà tựa vào bênh cạnh, nhắm mắt không nói thêm một câu.
” Vâng.” Xuân Hương giơ roi vung lên, khoái mã lập tức chạy như bay.
Vó ngựa đi qua, khói bụi bay lên, hấp dẫn tầm mắt của người qua đường.
Một đạo cao thân ảnh cao gầy, trong nháy mắt khói bụi tan đi, nhẹ nhàng đứng ở trên đường. Hắn, tay cầm chiết phiến, đôi mắt băng lam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...