Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 8
Phương Thiến qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, cảm nhận được ánh nắng bên ngoài, ánh mắt nàng không khỏi hơi nheo lại. Trong bóng đêm ngây ngốc đã lâu, thấy ánh mặt trời lại không thích ứng.
Xuân Hương là một nha hoàn tinh tế, nàng thấy Phương Thiến mi hơi ngưng lại liền tiến đến, cầm một tấm màn thêu cánh bướm sặc sỡ trên hoa mẫu đơn cuốn lên.
“Tam tiểu thư, để nô tỳ treo sa liêm lên nha .” Nàng nhu mỳ nói.
Phương Thiến nhìn trong tay nàng màn trướng sắc thái hoa lệ, lông mày khẽ nhướn lên. “Có cái khác không?”
Ân? Xuân Hương khó hiểu nhìn nàng, tấm màn trướng này là tam tiểu thư thích nhất a.
“Có cái khác không?” Phương Thiến khóe miệng khẽ nhúc nhích, nàng hỏi lại một lần.
“Vâng — cái kia, cái kia, tam tiểu thư, ngươi chờ một chút, nô tỳ đem toàn bộ sa liêm lại để cho tam tiểu thư lựa chọn.” Xuân Hương thu hồi kinh ngạc, bối rối chạy đến cuối phòng mở hòm đồ, đem một tá sa liêm lại.

“Tam tiểu thư, người xem, ta đem sa liêm lại đây, có màu điệp song phi, có phù dung các loại, khổng tước xòe đuôi, hồng phong phi vũ, còn có này –” Xuân Hương đem sa liêm bày ra cho Phương Thiến chọn lựa.
Phương Thiến lãnh đạm liếc mắt một cái, rồi sau đó ngón tay chỉ góc phía trên. “Cây trúc kia.”
“Tam tiểu thư muốn cái này?” Xuân Hương kinh ngạc cầm lấy sa liêm kia. Loại này màu sắc nhẹ, vốn là tam tiểu thư rất ghét, tam tiểu thư vẫn luôn luôn đem chính mình phát kim quang xán xán, ngay cả chỗ ở bài trí cũng là những vật hoa lệ cao quý.
Ân –
Phương Thiến thản nhiên hừ một tiếng, nàng không hề mở miệng.
Xuân Hương gặp biểu tình của Phương Thiến trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy, nàng lập tức đem sa liêm kia treo lên.
Sa liêm được treo lên, ánh mặt trời không còn chói mắt, Phương Thiến thả lỏng đôi mắt. “Còn nữa, ngươi thay ta tìm lão sư lại đây, thuận tiện tìm mấy quyển sách đến.” Hai chân không thể nhúc nhích, việc duy nhất có thể làm cũng là đọc sách.

“Tam tiểu thư, người muốn –” Tam tiểu thư muốn đọc sách sao? Xuân Hương há hốc miệng, không dám tin nhìn chằm chằm Phương Thiến.
Ân?
“Có vấn đề gì sao?” Phương Thiến nhíu mày.
Xuân Hương lập tức liều mạng lắc đầu. “Không có vấn đề, nô tỳ liền đi làm.” Nàng ôm số sa liêm còn lại chạy ra ngoài.
Ra cửa, nàng tiến thẳng đến thư phòng của Vương gia.
Nàng vội vàng đi nên đụng vào người, cũng không rõ là ai.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi… –” nàng liên tục nhận sai.
“Xuân Hương? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Âm sắc lanh lảnh, mang theo vài phần hoang mang.
Xuân Hương ngẩng đầu, lập tức sửng sốt. “Đại thiếu gia?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui