Phi Khuynh Thiên Hạ


Chương 79
Túc Diệp ngồi trên cao, bên trong đôi mắt băng lam là một loại thần sắc phức tạp vừa vi ngạc, phẫn nộ, lạnh lẽo xẹt qua đuôi lông mày, xẹt qua đôi môi không tỳ vết của hắn.
Hơi thở mọi người không bình thường, trong không khí tiếng hít thở rất nhỏ nhưng dồn dập, không ngừng mà bắt đầu khởi động.
Lông mi đen dài của Phương Thiến hơi run rẩy, ánh mắt lãnh phúng bị lông mi che đi. Nàng trầ tĩnh lấy ra khỏi hòm cái gọi là lễ vật thần bí.
Ánh mắt đảo qua chữ viết trên cuốn sách, nàng khẽ nói, “ Ta còn tưởng vật gì ly kỳ, bất quá chỉ là một quyển sách bình thường mà thôi.” Nàng kiều thầ nhợt nhạt gợi lên, “ Tôn tử binh pháp, đây là bảo bối mà các ngươi trăm năm tranh đấu muốn có hay sao?” bàn tay mềm của nàng nhẹ nhàng lật lật trang sách.
Mọi người đang ngồi, dừng mọi động tác, tầm mắt bọn họ một cái cũng không dám nháy, không động chin chằm chằm tay Phương Thiến, lỗ tai dựng lên, lẳng lặng nghe sợ bỏ qua tin tức gì.
Thiếu niên áo xanh trên lầu hai khóe miệng bĩ cười thản nhiên. Đôi mắt thâm đen cùng đôi đồng tử xinh đẹp cùng ánh mắt bất hảo bỗng nhiên co rút lại.
Ba—
Chiết phiến trên tay Túc Diệp bỗng mở ra, ánh mắt trở nên thâm sâu không lường, hắn đứng dậy, đối mặt với Phương Thiến, gương mặt vẫn ôn hòa như cũ, “ Loan cô nương khinh thường kinh thư này sao ?” ánh mắt hắn chất chứa một loại khí chất làm người khác không rét mà run. “Nếu thật sự như vây, hãy đem sách này trả lại cho Lưu Ly quốc, tại hạ tin tưởng sang năm tuyển thủ đứng nhất của tứ quốc sẽ cảm kích Loan cô nương hôm nay đã nhường lại.”

Phương Thiến không chút để ý nói, “ Tề công tử thật sự chê cười, Tiểu nữ tử ta tuy rằng không phải là quân tử, nhưng đối với những chuyện mình đã hứa sẽ giữu lời. Bổn cô nương tuy rằng khinh thường tôn tử binh pháp nhưng các vị đang ngồi đây tất nhiên có hứng thú. Vì để chứng tỏ bổn cô nương không nhất bên trọng nhất bên khinh, ta quyết định, nội dung cuốn sách đọc cho các vị nghe, Về phần các vị có thể nhớ được hay không hay có hữu dụng hay không thì phải xem tạo hóa của các vị.” Phương Thiến mắt nhìn chung quanh bốn phía một lần, sau đó đem tầm mắt thản nhiên dừng trên người Xuân Hương.
“ Xuân Hương, dù sao tam tiểu thư của ngươi cũng là người của Lạc Nguyệt vương triều. Ngươi đến chuẩn bị mài mực hầu hạ bên người hoàng thượng đi.” Phương Thiến muốn hôm nay thay Loan Ngọc Khanh cắt đứt những gì qua lại với Ngự Thiên Hành, từ nay về sau nàng Phương Thiến cùng Ngự Thiên Hành chỉ có xưng hô quân thần, không còn gì liên quan.
“ Tam tiểu thu.” Xuân Hương do dự, khó hiểu nhìn Phương Thiến, trên lý thuyết tam tiểu thư nếu muốn giải hận rõ ràng chỉ cần đưa lễ vật phân cho ba nước chọc giận hoàng thượng là tốt nhất. Hơn nữa, bên người hoàng thượng nhiều người như vậy, lại kêu nàng đi mài mực , nàng thật sự không nghĩ ran ha.
Phương Thiến nhìn rõ suy nghĩ của Xuân Hương.
“ Còn không mau đi.” Nàng liếc một cái, nàng làm như vậy tự nhiên có lí lẽ của nàng, Xuân Hương tuyệt đối không thể làm gì ở xung quanh nàng. Hơn nữa nàng cũng đã sớm quên đi mọi chuyện đã qua.
Nàng không muốn lại nghe từ miệng kẻ nào nói về chuyện năm xưa của Loan Ngọc Khanh Cùng Ngự Thiên Hành, nàng không phải là Loan Ngọc Khanh mà là Phương Thiến. Mà Ngự Thiên Kỳ cũng không còn là thái tử mà đã trở thành đế vương của Lạc Nguyệt vương triều là chỗ dựa của Loan Ngọc Phượng, là phu quân của Triệu Huệ Nhi, là vinh quang mà hậu cung ba ngàn giai nhân muốn hướng đến. Nhưng lại cùng Phương Thiến nàng một chút liên quan cũng không có.
Xuân Hương thấy Phương Thiến lãnh mặt lập tức gật đầu đi làm, “ Tam tiểu thư, nô tỳ liền đến giúp hoàng thượng mài mực.” nàng chạy như bay đến bên bàn của Lạc Nguyệ vương triều.
Nàng thi lễ bái kiến Ngự Thiên Hành, sau đó lặng yên đứng ở bên cạnh, chờ đế vương phân phó.
Chương 80

Ngự Thiên Hành liếc mắt nhìn Xuân Hương, ánh mắt ảm đảm không ánh sáng. Hắn đã hiểu điều Phương Thiến muốn biểu lộ, hiểu được nàng là muốn trước mắt mọi người quả quyết cùng hắn bỏ qua hết thảy mọi quan hệ đã có.
Miệng hắn cảm giác một chút cay đắng, trên mặt lại thản nhiên cười.
Năm đó hắn cô phụ Loan Ngọc Khanh, một cô nương thanh xuân hoạt bát trên mặt lúc nào tràn đầy nụ cười thanh thuần, nàng biến thành như vậy, dùng phương thức này để bảo toàn mặt mũi đế vương của hắn. Hắn còn có tư cách gì để nói đâu ?
Ngự Thiên Hành trầm mặc phân phó Xuân Hương chuẩn bị nghiên mực thật tốt.
Mà nhìn thấy Phương Thiến như vậy những người khác thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàng hậu Triệu Huệ Nhi cười an ủi, Ngự Thiên Kỳ cười nhẹ nhàng, Loan Ngọc Thần cười sủng nịnh, chỉ có Lục Nghhi Tĩnh khẽ cắn vành môi, con mắt nhanh chuyển động.
Về phía ba nước, Phương Thiến đạm mạc đảo qua, biết họ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng chờ nàng tuyên đọc.
Nàng cụp mi xuống giấu đi đôi mắt lóe sáng, sau đó nghênh diện ánh mắt băng lam của Túc Diệp.
“ Tề công tử, phiền ngươi một chút, vì để thuận tiện, tiểu nữ tử cần lên vị trí kia để tuyên đọc.”
Ngón tay nàng chỉ về phía chỗ ngồi của thiếu niên áo xanh.

Ánh mắt Túc Diệp huyễn động, nhẹ nhàng ôm lấy Phương Thiến đi đến lầu hai, “Loan cô nương, ngươi thật thông minh, có đôi khi thông minh đến mức làm người khác sợ hãi. Kỳ thật lúc ta thi hành thâu hồn đại pháp chỉ sợ ngươi đã biết lễ vật này đã không tồn tại. Ta muốn cô nương cùng phối hợp là tránh cho thế cục náo động mà thôi. Chính là hiện tại nếu cô nương đã muốn đọc tôn tử binh pháp, nên biết bên trong chỉ là một đống giấy trắng, tại hạ không rõ vì sao cô nương vẫn cố chấp, vẫn muốn làm như vậy ?”
Phương Thiến ngạc nhiên, sau đó đạm nói, “ Tam hoàng tử lần đầu nói lời thật với tiểu nữ tử, thật làm cho bổn cô nương thụ sung nhược kinh a.” trong lời nói mang theo chút lãnh ki.
Túc Diệp xoẹt qua một ánh kì dị, “ Cho dù hiện tại muốn nói dối, nhưng có thể lập tức bị vạch trần, cô nương thông minh như vậy, tại hạ có cần phải nói sao ?”
“ Cho nên tam hoàng tử còn có một cơ hội, nếu hiện tại ngươi không cẩn thận thất thủ, nói không chừng lời nói dối vốn không có cơ hội vạch trần.” Phương Thiến lạnh nhạt trấn định dừng ở Túc Diệp.
Đôi mắt băng lam của Túc Diệp gợn sóng không ngừng , bạc thần khẽ nhếch, có một chút chua xót, “ Loan cô nương có đôi khi không cần thông minh như vậy.” hắn nhẹ nhàng thở dài.
“ Sinh mệnh đáng qíu như vậy, tiểu nữ tử tự nhiên biết quý trọng, cho dù không muốn thông minh cũng không được a…” nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn ánh mắt của hắn, “ Ngươi đã có thể nói thật với ta, như vậy, vì cái mạng nhỏ của ta, vì danh dự của Lưu Ly quốc, tam hoàng tử cũng không thể lại ngoại lệ một lần.”
“ Chẳng lẽ trong tay ngươi còn có bản tôn tử binh pháp thứ hai ?” Ánh mắt Túc Diệp có chút do dự.
“ Binh pháp của ta cho dù là giả, nhưng trong tình huống này ngươi cảm thấy các vị đang ngồi dưới kia, có bao nhiêu người nhận định được ?” Phương Thiến chu thần thiển câu, đạm mạc lòe lòe.
Túc Diệp cười, hắn trành Phương Thiến trong chốc lát, “ Loan cô nương, nếu không thông minh liền thật tốt.”
“ Nhưng lúc này tiểu nữ tử giúp ngươi, tam hoàng tử cũng sẽ không đến mức lấy oán trả ơn chứ ?” chỉ cần tránh được một kiếp này, Phương Thiến không tiếp thu vì nàng không có cơ hội chạy trốn.
“ Đó là đương nhiên.” Túc Diệp cười cười.

“ Như vậy, giao dịch thành công.”Phương Thiến ngồi tai vị trí của thiến niên áo xanh, trừng mắt nhìn Túc Diệp, ý bảo hắn có thể đồng thời hành động.
Xoay người,trong nháy mắt ánh mắt nàng trở nên trong vắt.
Nàng chậm rãi lẩm nhẩm Tôn tử binh pháp, âm sắc rõ ràng lọt vào tai, “ Tôn tử binh pháp thiên thứ nhất : Kế sách. Tôn tử nói: Chiến tranh là đại sự của quốc gia, quan hệ tới việc sống chết của nhân dân, sự mất còn của nhà nước, không thể không khảo sát nghiên cứu cho thật kỹ.
Cho nên, phải dựa vào năm mặt sau đây mà phân tích, nghiên cứu, so sánh các điều kiện tốt xấu giữa hai bên đối địch, để tìm hiểu tình thế thắng bại trong chiến tranh: Một là Đạo, hai là Thiên, ba là Địa, bốn là Tướng, năm là Pháp.
Đạo là chỉ việc chính trị, đạo nghĩa, phải làm cho nguyện vọng của dân chúng và vua nhất trí với nhau, đồng tâm đồng đức. Có như vậy, trong chiến tranh mới có thể bảo nhân dân vì vua mà chết, vì vua mà sống, không sợ hiểm nguy.
Thiên là thiên thời, nói về ngày đêm, trời râm trời nắng, trời lạnh trời nóng, tức tình trạng về khí hậu thời tiết.
Địa là địa lợi, nói về đường sá xa gần, địa thế hiểm yếu hay bằng phẳng, khu vực tác chiến rộng hẹp, địa hình phải chăng có lợi cho tiến công, phòng thủ, tiến tới, thối lui.
Tướng là tướng soái, tức nói về tài trí, uy tín, lòng nhân ái, lòng can đảm, sự uy nghiêm của người tướng.
Pháp là pháp chế, nói về tình trạng tổ chức, biên chế, sự quy định về hiệu lệnh chỉ huy, sự phân chia chức quyền của tướng tá, sự cung ứng vật tư cho quân đội và chế độ quản lý…
Tình huống về năm mặt nói trên, người tướng soái không thể không biết. Chỉ khi nào hiểu rõ và nắm chặt được những tình huống đó thì mới có thể giành được sự thắng lợi. Không thật sự hiểu rõ và nắm chắc được thì không thể đắc thắng. …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui