Chương 78
Hắn nhìn Phương Thiến một cái, đem giao nàng cho Ngự Thiên Kỳ, xoay người rời đi, đôi mắt băng lam nghiễm nhiên giống như ánh lửa bay giữa không trung.
Hắn phi thân rời đi trong nháy mắt.
Phương Thiến sợ hãi khinh công của hắn, nàng giật mình nhìn lên bức tường cao có một chiếc lá ngô đồng đang rớt xuống, dừng lại trên người nàng.
“ Khanh nhi” Vẻ mặt Ngự Thiên Kỳ hoảng sợ có chút mộng ảo, hắn nhịn không được đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Phương Thiến hoàn hồn, nàng nhìn ánh mắt đen bóng của hắn có một đạo kinh sắc.
Ách…
Nàng ngạc nhiên, đôi mắt lạnh lẽo không khỏi mở to.
Ngự Thiên Kỳ vẻ mặt không tự nhiên nói, “Chúng ta vào đi thôi, Khanh nhi.” Hắn ôm chặt Phương Thiến, dán chặt thân thể mềm mại có chút lạnh của nàng, trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời, giờ khắc này, trong mọi ngõ nghách của lòng hắn giống như bị một cái gì đó vây chặt, cấp nhồi phong phú.
Lúc Ngự Thiên Kỳ ôm Phương Thiến và Viên Nguyêt Lâu mọi ánh mắt đều kinh ngạc dừng tren người bọn họ. Lục Nghi Tĩnh kinh ngạc mang theo ghen tị, Loan Ngọc Thần kinh ngạc mang theo không tin, Ngự Thiên Hành hiện lên một chút mất mát, Triệu Huệ Nhi mang theo biểu tình sung sướng.
Đám người Nhật Quang vương triều thái tử Nam Cung Thương, Phượng Vũ vương triều nữ đế Phượng Điệp Y, Thương Dạ vương triều đế vương Vệ Sơn thần sắc không có gì thay đổi . Nhưng cho dù họ đem tâm tư của chính mình che dấu thật tốt bao nhiêu thì tầm mắt vẫn vô tình vẫn hướng về lầu hai đại sảnh của Viên Nguyệt Lâu, nơi đó, có một thiếu niên áo xanh đang đứng.
Hắn, ngũ quan rõ ràng mà tuấn mỹ, đôi mắt mỉm cười, ánh mắt như một đứa trẻ bất hảo, cánh môi cũng mang ba phần bỉ cười. Trên tay phải hắn cầm một vật thể như cái hòm được một khối tơ lụa màu vàng che kín.
Hắn vừa thấy Phương Thiến tiến vào, ngón tay ngọc nâng lên cằm dưới, ánh mắt trở nên tò mò.
Phương Thiến từ xa đã nhận thấy được một tầm mắt đánh giá đến từ lầu hai, nàng hơi ngước mắt, đảo qua thiếu niên áo xanh chỉ liếc nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt của mình.
“ Xuân Hương.” Nàng gọi một tiếng, ở bên trong mọi người, nàng tìm được một thân ảnh quen thuộc.
Xuân Hương nhanh chạy tới bên Phương Thiến, thanh âm dường như sắp khóc. “Tam tiểu thư, hù chết nô tỳ, nô tỳ còn tưởng người bị ai bắt cóc đi.”
Phương Thiến vỗ vỗ tay nàng, “ Không nên thất lễ, ta không sao, chỉ là ra ngoài tản bộ mà thôi. Xuân Hương, đi đem xe lăn của ta lại đây.”
Xuân Hương có chút do dự muốn nói cho Phương Thiến biêt ngân phiếu cùng hậu lễ cuat tam quốc cũng không thấy, “ Tiểu thư, còn một việc, thì là…”
Phương Thiến liếc mắt một cái, “ Nhanh đi, chuyện khác chờ một chút nói sau.”
“ Dạ, nô tỳ đi ngay.” Xuân Hương hấp hấp cái mũi. Phương Thiến đã trở lại, nỗi lo trong nàng cũng đi xuống. Nhưng những thứ mà nàng bảo quản lại không thấy, nàng không yên bất an đứng lên. Bất quá trước mắt nàng cũng không có biện pháp, trước mắt chỉ có thể đem xe lăn lại giúp Phương Thiến ngồi trên.
“ Ninh vương gia, đa tạ giúp đỡ.” Nàng ghé mắt lạnh nhạt có lễ nói. Sau đó, ra ý bảo Xuân Hương đẩy xe lăn đến hướng Túc Diệp. Phương Thiến rời đi, lòng Ngự Thiên Kỳ đột nhiên có chút trống trải.
Nhìn nàng chậm rãi đến hướng của túc Diệp, đôi mày kiếm không tránh khỏi ngưng kết, gắt gao nhíu lại.
Túc Diệp ngồi ở lầu cao, hai bên là Lục Y, Hồng Tụ đang đứng trầm mặc. Hoắc Trung đứng phía sau cách hắn ba trượng, bên lưng là một thanh kiếm tỏa ánh sáng lạnh.
Xe lăn của Phương Thiến đứng dưới bậc của lầu thứ nhất, nàng lạnh nhạt, nâng mâu “ Tề công tử, chiếc hòm của tiểu nữ tử đã đến sao ?”
Túc Diệp mị cười đứng dậy, thu lại chiết phiến, bạc thần khẽ nhúc nhích, “ Đương nhiên đã đến.” hắn vỗ chiết phiến, thiếu niên áo xanh trên lầu hai lập tức phi thân đến.
Chiếc hộp được phủ khăn vàng trên tay hắn vững vàng đặt trên đầu gối của Phương Thiến.
Xuân Thiến nhẹ nhàng liếc Xuân Hương một cái, “ Xuân Hương, mở hòm.” Lời của nàng vừa dứt, Túc Diệp cùng Túc Dục đồng thời ngẩng ra.
“ Loan cô nương, ngươi xác định muốn làm như vậy ?” Ánh mắt Túc Diệp chợt lóe, ánh sáng nguy hiểm khi động khi trầm.
Phương Thiến có thể nhận thấy được sát khí của Túc Diệp. Nhưng nàng chọn lựa không nhìn, nàng nhìn ánh mắt cảnh báo của hắn, không nhìn khí chất áp bức cường đại của hắn.
Nàng thậm chí chờ không được Xuân Hương đến mở, nàng tự mình lấy xuống tấm khăn vàng, bên dưới là một hộp gỗ tinh xảo. Nàng dùng chìa khó bên cạnh, nhắm ngay lỗ khóa của chiếc hộp
Ca….
Một tiếng vang lên, ánh mắt mọi người đều xoat xoat chú ý đến chiếc hộp .
Hòm mở ra !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...