Chương 75
“Xuân Hương, bây giờ là giờ nào?” nàng thản nhiên mở miệng.
“Tam tiểu thư, vừa có âm thanh gõ mõ cầm canh, hiện tại là giờ mão.” Xuân Hương trả lời.
Đã đến giờ mẹo? Kỳ quái, Tam hoàng tử kia như thế nào một chút động tĩnh cũng không có? Phương Thiến có một loại dự cảm bất hảo.
“Tam tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải chân không thoải mái, có cần nô tỳ giúp người?” Xuân Hương ngồi xổm xuống, thân thủ để lên hai chân nàng.
Phương Thiến lại đạm mạc lắc đầu. “Không cần, Xuân Hương, ngươi đi lấy một chậu nước trong lại đây.”
“Vâng, tam tiểu thư.” Xuân Hương gật gật đầu, nàng bưng chậu gỗ đi ra ngoài múc nước .
Phương Thiến nhíu mày ném quyển sách trên tay, chẳng lẽ nước cờ này của nàng bị hắn xem thấu sao?
Nàng ngón tay hướng vào hộp cờ kia, ngón cái cùng ngón trỏ lấy ra một quân đen, để ở bàn cờ, sắc mặt trầm xuống. Rồi sau đó, nàng vươn tay ra.
Ba!
Quân cờ đen, chuẩn xác đậu trên bàn cờ.
Lúc này đây, nàng còn có thể mạo hiểm sao?
Đúng lúc này, một đạo lục phong phiêu dật đáp tới, rơi xuống đất, Lục Y đã ở bên cạnh. “Loan cô nương, hộp đã đến, thiếu chủ mời Loan cô nương đến đại sảnh Viên Nguyệt lâu một chuyến.”
Phương Thiến gắt gao nhìn chằm chằm bàn cờ, không ngẩng lên nói: “Ta đã biết. Phiền ngươi nói với thiếu chủ một tiếng, ta rửa mặt, thay bộ quần áo, lập tức sẽ tới.”
“Được.” Lục Y phi thân bay đi.
Phương Thiến tầm mắt lược qua rừng trúc kia, đôi mắt thanh thấu mà lạnh lùng nhanh chóng xẹt qua một đạo quyết định. Ngón tay nhẹ nhàng miết lấy xe lăn.
Nàng đứng dậy, động tác nhanh nhẹn mà thần tốc. Ánh mắt lợi hại phối hợp với thân thủ của nàng, cái gì đều không có mang theo, trước đem Xuân Hương đặt trên giường với một tập ngân phiếu cùng tam quốc hậu lễ, để cẩn thận bên người.
Nàng tới cửa, nhìn ngắm xung quanh. Tốt lắm, mọi người đang tập trung ở đại sảnh, đây là thời cơ tốt nhất để nàng trốn đi.
Phương Thiến từ lúc vào ở trong Phượng Tê Các, tầm mắt nàng không có rời khỏi rừng trúc kia. Bởi vì vượt qua nó cũng là vượt qua khỏi phạm vi của Viên Nguyệt Lâu.
Hành động nhanh như chớp, chạy vội vào trong rừng trúc.
Trúc xanh ngả theo gió, ngẫu nhiên phát ra thanh âm sàn sạt.
Phương Thiến dưới chân tường cao ngất kia, mặt mày nhất hoành, dụng lực xoắn đan tê thành một mảnh vải quanh người, sau đó hai tay dùng sức thắt chặt dây thừng với một đôi kim câu, kéo dây thừng thật chắc, tay trái xoay tròn như máy xay gió, đem kim câu tự chế kia bám chặt trên phía tường cao.
Nàng dùng sức thử cường độ mạnh yếu khác nhau, thấy kim câu không rơi xuống, biết có thể làm. Nàng cầm lấy dây thừng, từng bước một trèo lên.
Vượt lên trên bức tường, nàng đem kim câu thay đổi phương hướng, rồi sau đó buông tay, theo dây thừng chảy xuống xuống đất. Rơi xuống trong nháy mắt, mắt nàng dừng trên bức tường cao che đi kiến trúc xa hoa kia, khóe môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười.
Phương Thiến, nàng rốt cục đã thoát khỏi địa phương quỷ quái này, từ nay về sau, chân trời góc biển, những người đó cũng sẽ không còn liên quan gì đến nàng nữa.
Nàng ngửa đầu, duỗi hai tay, sảng khoái hít lấy một ngụm không khí. Đôi mắt mở to trong sáng như mặt trăng còn chưa khuất kia, đáy lòng tràn ngập khát khao về tương lai.
Nàng xoay người, cước bộ nhẹ nhàng, tự tại mà khoái hoạt, đột nhiên trong tâm mắt, một đôi giày hải long tinh tú màu bạc, trên mặt khảm Nam Hải dạ minh châu đang đứng trước mặt nàng.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt thanh thấu, thẳng tắp chàng vào một đôi mềm mại nếu bay phất phơ băng màu lam đồng tử mắt lý. Hắn, nhẹ lay động chiết phiến, mặt nếu hoa đào hàm xuân, cười đến vẻ mặt thích ý.
“Tam hoàng tử sớm a. Ngươi cũng phía thích đi ra phía sau hít thở không khí, tản bộ?” Phương Thiến trong lòng hơi trầm xuống, trên mặt lạnh lùng thản nhiên, nàng làm như cái gì cũng đều không có phát sinh qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...