Chương 71
Ách…
Một ánh mắt ngạc nhiên, chấn hoảng nhìn đôi mắt đạm mạc của Phương Thiến.
Tề Nghiễn, không…hẳn phải kêu là Túc Diệp, hắn lần này dùng gương mặt thật tới cửa tìm nàng, tình thế có vẻ nghiêm trọng, trong ánh mắt của Phương Thiến có chút kinh ngạc, nàng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lãnh đạm.
“ Bước vào ngồi đi.” Nàng nhướng mày, một tay làm động tác mời. “ Có chuyện gì tìm bổn vương phi, xin đi thẳng vào vấn đề, nói trắng ra, không cần che lấp đâu, cũng không cần quanh co lòng vòng. Gần đây bổn vương phi tinh thần cùng cơ thể có chút mệt mỏi, không muốn cùng ngươi vô nghĩa, thứ hai, lúc này là nửa đêm, ngươi đường đường là tam hoàng tử Lưu Ly quốc, xuất hiện trong phòng bổn vương phi, nếu để người khác nhìn thấy, khó tránh khỏi sinh ra thị phi.”
Mỹ nhan như hoa như nguyệt của Túc Diệp phiếm động, mê người bước tới. Một đôi mắt băng lam sáng lạn, ôn hòa như quang sắc của ngọc bích.
Cây quạt của hắn vừa thu lại, Nguyệt Nha trường bào nhẹ nhàng di động, thản nhiên ngồi xuống đối diện Phương Thiến. Đôi môi giơ lên, “ Loan cô nương, nói chuyện quả nhiên thẳng thắng, mặc dù có chút đả thương người, nhưng bổn hoàng tử thực thưởng thức.” ánh mắt hắn chợt lóe, Hoắc Trung liền đem Xuân Hương đang nằm trên đất đi ra ngoài.
Người đi như gió, nhoáng một cái đã không thấy đâu.
Quạt của Túc Diệp ba một tiếng mở ra, giống như một làn gió mát, lại giống như có một cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Phương Thiến tự nhiên, tay tự mình rót một chén trà, đặt bên môi, nhợt nhạt nhấp miệng.
Sau đó bình tĩnh nhìn Phương Thiến.
“ Nói đi, chuyện gì ?”
Ánh mắt Túc Diệp có chút nhu hòa. Hắn cười cuời, nhìn chằm chăm đôi mắt lạnh nhạt của Phương Thiến, “ Kỳ thật ta có ý đồ mà đến, Loan cô nương thật thông minh, đại khái đoán cũng không sai lệch lắm.”
“ Hay là ngày mai chiếc hòm kia vẫn không thể đến được Viên Nguyệt lâu, hay tam hoàng tử căn bản không muốn đem nó làm lễ vật cho bổn vương phi?” Phương Thiến cố ý nhắc đến thân phận Ninh vương phi, hi vọng Túc Diệp trước khi làm việc cũng nên cân nhắc qua thân phận của nàng, không cần quá mức làm khó dễ nàng.
Hai hàng lông may của Túc Diệp hơi nhíu nhíu, hắn cười nhìn Phương Thiến, “ Loan cô nương phán đoán chỉ đến trình độ này ?”
Phương Thiến cười lạnh lùng, “ chiếc hòm kia cơ bản là không có lễ vật gì, trước đến nay vẫn là Lưu Ly quốc các người cố lộng huyền hư, cố ý làm ra như vậy vì muốn lựa chọn nhân tài trong tứ quốc.”
Lưu Ly quốc trăm năm đều ở thế vây lấy tứ quốc, trừ bỏ những ưu thế bên ngoài, không thể nghi ngờ nhân tài chính là nhân tố quan trọng nhất. Tứ quốc hàng năm giao đấu tại Viên Nguyệt Lâu, đều phái ra những cao thủ đứng đầu để tham dự trận đấu, sau mỗi lần tứ quốc đều có những nhân tài vĩ đại bị tuyển nhập Lưu Ly quốc, tiến hành bí mật tập luyện, nhưng người được lựa chọn đã bị đưa đi nơi nào ? Đáp án không phải rõ ràng sao ? Nhân tài đến từ đâu, sẽ bị phân phối đến nơi đó và giám sát tất thảy mọi việc ở nơi đó.
Phương pháp này dùng để lựa chọn nhân tài thực không sơ hở, cách này của Lưu Ly quốc không thể nghi ngờ đã giúp Lưu Ly quốc củng cố cường đại hơn, lúc nào cũng có thể trở thành nỗi uy hiếp sự sinh tồn, tử vong của tứ quốc. Mà tứ quốc, hàng năm nhân tài lại bị xói mòn, mỗi năm lại càng đi xuống, nhân tài của nước bọn họ tự nhiên cũng càng ngày càng ít, như vậy bọn họ làm sao phát triển quốc lực, lấy cái gì để chống đỡ Lưu Ly quốc.
Lời nói Phương Thiến thản nhiên, nhưng mỗi câu đều đánh trúng trọng điểm.
Ánh mắt băng lam của Túc Diệp mãnh liệt lóe sáng, sau đó hắn dương thần cười, “ Loan cô nương thật thông minh, ngay cả điểm này cũng đã nhìn ra.”
Hắn thùa nhận ! Nhưng chỉ thừa nhận trận đấu hàng năm của tứ quốc tại Viên Nguyệt lâu chỉ là vì Lưu Ly quốc chọn lựa nhân tài ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...