Chương 63
Trong nháy mắt khi Vệ Sơn ngồi xuống, Ngự Thiên Kỳ tao nhã dựng lên. “Bổn vương cũng có tiểu thi nhất thủ, bêu xấu.
“ Tha niên cao bồi lí ưng hoan
nhật phiếm tiên thuyền túy bích lan.
Thủ thi loạn tùy xanh thảo lạc
Tửu tràng ngôn trục tửu đình khoan.
Phù sinh tụ tán vân tương đồng
Sự cựu minh vi mộng phàm thường.
Kim thiên phiến phàm hạ thành tẩu
Thu phong hồi đầu lệ tuôn rơi.”
Tề Nghiễn băng lam sáng bóng giương lên, bạc thần tràn ra lưu quang. “các vị ở đây, vừa rồi ngẫu hứng xuất rượu thi, đúng là thượng phẩm.” Tầm mắt hắn tự do, vô tình lướt trên mặt nàng. “Không biết Loan cô nương hiện tại có thể?” tiếng vừa dứt, hắn đột nhiên lấy chiết phiến vỗ nhẹ vào ót.
“Tại hạ lại quên, Loan cô nương không miễn phí thi. Hoắc Trung, cấp Loan cô nương sáu mươi vạn lượng bạc trắng.” Tề Nghiễn ra lệnh một tiếng, Hoắc Trung lập tức phi thân dừng bên người Phương Thiến, đem ngân phiếu sáu mươi vạn lượng giao cho Xuân Hương.
Xuân Hương lần này không dám tiếp nhận, nàng nhìn Phương Thiến, chờ đợi tam tiểu thư phân phó.
Phương Thiến biết được nàng đã cưỡi trên lưng hổ, trước mắt chỉ có thể kiên trì. Nàng hướng tới Xuân Hương hơi gật gật đầu, Xuân Hương tay run run, mừng như điên tiếp nhận sáu mươi vạn lượng bạc trắng, sùng bái nhìn Phương Thiến.
Mọi người ở đây, không tin, hoài nghi, căm tức, kinh ngạc, trách cứ, thần sắc khác nhau, loại nào cũng có.
“Loan cô nương tiếp nhận ngân lượng, xem ra tại hạ có thể mong đợi.” Tề Nghiễn yên lặng nhìn nàng mà cười.
Xem ra đành phải dùng Đường Bá Hổ đào hoa am ca rồi, Phương Thiến đạm mi khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng mở miệng, nàng âm sắc trầm thấp mà thanh xa.
“Đào hoa ổ lý đào hoa am
Đào hoa am lý đào hoa tiên
Hoa đào tiên nhân chủng đào thụ
hựu trích hoa đào hoán tửu tiền.”
Thanh âm nàng càng lúc càng nhẹ.
“Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền tọa
Tửu túy hoàn lai hoa hạ miên.
Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật
Hoa lạc hoa khai niên phục niên.”
Có người rơi chiếc đũa xuống mặt bàn.
“Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền.
Xe trần mã túc quý giả thú
Tửu trản hoa chi bần giả duyên.”
Vệ Sơn tay cầm chén rượu bất động ở giữa không trung.
“Nhược tương phú quý tỉ bần giả
Nhất tại bình địa nhất tại thiên
Nhược tương bần tiện tỉ xa mã
Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn.”
Phương Thiến chậm rãi nói, Ngự Thiên Kỳ rượu trong tay khẽ đổ ra ngoài.
“Biệt nhân thiếu ngã thái phong điên
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên
Bất kiến ngũ lăng hào kiệt mộ
vô hoa vô tửu sử tác điền.”
Ba !
Chiết phiến trong tay Tề Nghiễn rơi xuống đất.
“Thiếu chủ.” Hoắc Trung nhặt cây quạt lên, giao vào tay Tề Nghiễn.
Tề Nghiễn băng lam hiện rõ vi ngạc quang sắc, bạc thần phiếm cười, chiết phiến khai mở. “Tại hạ cho rằng thủ rượu thi này là kiệt tác xuất sắc trên cả xuất sắc, Tề mỗ thật sự bội phục. Không biết các vị ở đây, thấy ý tại hạ như thế nào?” hắn đạm mạc, đem thần sắc bất đồng của những người ngồi đây thu vào trong tầm mắt.
Lạc nguyệt vương triều bên này, Ngự Thiên Hành trong mắt, ẩn ẩn có thai sắc nhảy ra.
Ngự Thiên Kỳ lại càng kinh ngạc, hắc ngọc thâm thúy, vẫn đang chìm đắm trong Đào hoa am ca kia.
Bọn họ trong lòng tuy nhận định thủ rượu thi của nàng không người có thể so sánh, nhưng ngại về quan hệ, không thể không bảo trì trầm mặc.
Những người còn lại, thần sắc khác nhau. Trong lúc nhất thời, không khí giống bị ngưng kết, mọi người trong lòng đều tự tính toán, không ai dám đứng ra nói một tiếng tán thành.
“Xem ra, các vị không tiếp nhận khả năng của Loan cô nương?” Tề Nghiễn khinh phiêu hạ xuống một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...