Chương 55
Phương Thiến đạm mạc nhìn quanh bốn phía, đem ánh mắt mọi người thu liễm ở đáy mắt, sau đó nàng yên lặng nhìn phía Ngự Thiên Kỳ. “Ninh Vương gia, mời tiếp tục ra đề mục.”
“Được.” hắn vung tay lên, lại là cấm vệ quân phóng ra, hướng tới quân cờ thích khách.
“Tiếng gió tiếng nước trùng thanh điểu thanh tiếng tụng kinh thanh
Tổng hợp ba trăm sáu mươi thiên đánh tiếng chuông không động không tịch.”
“Ánh trăng sơn sắc thảo sắc thụ sắc mây tía sắc
Càng kiêm tứ vạn tám ngàn lục núi non sắc, có sắc giai không.”
Phương Thiến trong nháy mắt đối ra vế dưới, cấm vệ quân của Ngự Thiên Kỳ không thể ra tay liền thu hồi trở về.
So với ba nước khác ứng chến, mọi người ở đây đa số đều theo dõi trận đấu của Loan Ngọc Khanh và Lạc Nguyệt vương triều, bọn họ ngừng thở, chờ mong đề mục của Phương Thiến mang lại.
“Lại đến phiên bổn cô nương ra đề mục. Ninh Vương gia, xin chú ý nghe.” Phương Thiến thần cánh hoa vi xả. “Phụ thân của biểu ca của đường đệ của muội muội phụ thân ngươi cùng con của tẩu tẩu cùng thúc thúc quan hệ gì?”
Ngự Thiên Kỳ đang tính nhẩm, cung thủ nàng phóng ra, công kích cấm vệ quân. Ba chiêu qua đi, Ngự Thiên Kỳ vẫn chưa đưa ra kết luận, hắn mất đi một cấm vệ quân.
Không khí trong trường đấu thay đổi. Chẳng lẽ Lạc Nguyệt vương triều ở cửa thứ nhất sẽ bị loại sao?
“Loan cô nương, xin chỉ giáo.” Ngự Thiên Kỳ ôm quyền nói.
“Quan hệ thân thích.” Phương Thiến vừa nói ra, toàn tràng kinh ngạc, rồi sau đó hiểu ý cười ha hả, đúng vậy, vô luận quan hệ phức tạp nào, bọn họ trong lúc đó quả thật là thân thích quan hệ.
Tề Nghiễn nhịn không được cũng bật cười, đề mục này quả nhiên rất mới mẻ. Nàng nhưng thật ra cùng mỗ cá nhân rất giống, rất giống a. Hắn cắn toan sáp quất cánh hoa, băng màu lam đồng tử mắt, sáng bóng biến ảo nhanh chóng.
Ngự Thiên Kỳ tổn thất hai quân cờ, nhưng hắn nhưng không phiền lòng, hắn nhìn chằm chằm bàn cờ, giờ phút này miệng di động một chút ý cười. Hắn giương thủ, cấm vệ quân lại phóng ra, vẫn là vị trí cũ, thích khách của đối phương.
“Tùng hiệp trúc hiệp hiệp hiệp thúy.” hắn chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một.
“Thu thanh nhạn thanh thanh thanh hàn.” nháy mắt, Phương Thiến đáp lại, nhưng lúc này, Ngự Thiên Kỳ mặc dù chỉ sử dụng một chiêu, nhưng liên tục ba lần công kích, bàn cờ của nàng tự nhiên tổn thất một quân cờ thích khách.
Phương Thiến không chút nào để ý, lại ra đề mục kế tiếp.
Mọi người trên ghế đều là phập phồng lo lắng.
Trong đôi mắt băng lam kia, ánh sáng nhu hòa bắt đầu thay đổi, trở nên ám trầm mà thâm thúy.
“Thiếu chủ.” Hồng Tụ đem quýt đã bóc sẵn đưa cho Tề Nghiễn, hắn lại nắm chặt chiết phiến. “Ta không ăn, đã muốn đủ.”
Hồng Tụ mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn là đem quýt để lên bàn, nàng yên lặng lui sang một bên, lôi kéo tay áo Lục Y.
“Lục y tỷ tỷ, thiếu chủ đây làm sao vậy?”
Lục Y ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phương Thiến, nàng đạm nói: “Loan cô nương xiêm áo thiếu chủ một ván.”
” Trận cờ này rõ ràng là Loan cô nương đang thắng thế, như thế nào sẽ?” Nhìn Hồng Tụ khó hiểu, Lục Y thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, xem xong ngươi sẽ hiểu.”
Trong lúc các nàng đàm luận, Phương Thiến đã ra đệ tam đề. “Ba cái kim kêu hâm, ba cái thủy kêu miểu, ba người kêu chúng, như vậy ba cái quỷ gọi là gì?” Tiểu kỳ trong tay nàng vừa xuất, cung thủ tiến ra, trong nháy mắt lại diệt một cấm vệ quân đối phương.
Trên ghê mọi người trầm tư suy nghĩ, Ngự Thiên Kỳ hào phóng cười cười, ôm quyền thỉnh giáo nói: “Loan cô nương, thứ tại hạ ngu dốt, đáp án là gì.”
“Gặp ba con quỷ, không gọi cứu mạng, còn có thể gọi là gì.” nàng âm sắc không cao không thấp, thản nhiên nói.
“Thì ra là thế.” Ngự Thiên Kỳ cao giọng cười to.
Mọi người phía trên không hiểu Ngự Thiên Kỳ hắn cười cái gì a, nhưng Thương Dạ vương triều Vệ Sơn, Phượng Vũ vương triều Phượng Điệp Y, Nhật Quang vương triều Nam Cung Thương dĩ nhiên hiểu được.
“Kiến sơn, sơn đã tuấn.” Vế đối của Ngự Thiên Kỳ độ khó càng ngày càng giảm. Cấm vệ quân còn lại duy nhất phóng ra, như cũ là thích khách đối phương.
Phương Thiến đôi mắt lạnh nhạt hiện lên một đạo ánh sáng. “Vọng thủy, thủy nãi thanh.”
Cấm vệ quân lại là một chiêu đắc thủ, lập tức trở về vị trí cũ.
“Đến lượt ta ra đề.” Môi khẽ động, nàng đạm mạc nói: “Cái gì so với quạ đen còn chán ghét hơn?”
“Miệng quạ đen.” Ngự Thiên Kỳ phản ứng nhanh chóng, lập tức ra đáp án, cung thủ của nàng còn chưa phóng ra, liền lui về chỗ cũ.
Đến thời khắc này, Hồng Tụ cũng hiểu được. Trách không được Lục Y tỷ tỷ nói như vậy, ba đề mục của Phương Thiến ra đều cùng một loại, Ngự Thiên Kỳ là người thông minh như thế nào không thể luận ra, hắn làm quen với đề mục nắm bắt được cái trọng điểm, vậy nên các đề mục của Phương Thiến càng về sau sẽ càng dễ nắm bắt. Khó trách Ngự Thiên Kỳ trả lời không chút khó khăn, bởi vì hắn đã nắm chắc được đề mục .
Loan Ngọc Khanh, nàng như thế nào có thể –
Hồng Tụ tức giận, Tề Nghiễn lại dùng nội lực áp chế hành động của nàng. “Hồng Tụ.” hắn dùng lực ho khan đứng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...