Phi Khuynh Thiên Hạ


Chương 51
Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía đôi mắt hoa đào mềm mại trong suốt đang yêu Phượng Điệp Y. Nàng kéo kéo khóe miệng, muốn mở miệng, lại bị Phượng Điệp Y giành trước
“ Loan cô nương yên tâm, quy củ trẫm biết, hiện tại một đề là hai mươi vạn lượng.” Nàng dùng ngón tay vuốt nhẹ lên sợi tóc, lập tức có một thân ảnh phi đến. Hắn đưa rõ ràng cho Xuân Hương hai mươi vạn lượng ngân phiếu.
Phương Thiến giật mình, Phượng Điệp Y là cười nói “ Trẫm chỉ có một đề cho nên mong Loan cô nương không cần từ chối.” Phương Thiến thần sắc có chút do dự, gật gật đầu.
Đôi mắt đẹp của Phượng Điệp Y lưu chuyển, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại bên ngoài đình viện, “ Nhất tùng kim quang xán xán thu cúc.” Nàng quay đầu, thần thái mê người.
“ Loan cô nương ta lấy hoa cúc làm đề, làm một bài thơ về hoa cúc, trẫm trước tiên là vây, ân…” Nàng suy nghĩ một chút, sau đó âm sắc thấp mê,
“ Nhất dạ tân sương khinh ngõa,
Tây tân nuối chiết bại hà khuynh.
Thâu hàn duy chỉ đông li cúc,
kim túc sơ khai hiểu càng thanh.”
Phương Thiến khẽ mở, nhẹ nhẹ nhàng đạm mạc,
“Giang gian ba lãng kiêm thiên dũng,

Tái thượng phong vân tiếp địa âm.
Tùng cúc lưỡng khai: tha nhật lệ,
Cô chu nhất hệ: cố viên tâm. ”
( Trích Thu hứng – Đỗ Phủ)
( Dịch nghĩa :
Đất trời tiếp tiếp non cùng nước
Mây gió ùn ùn núi với sông
Tùng cúc hai lần rơi lệ uất
Đò đơn một độ khóc quê ròng )
“ Khá lắm, so với ý cảnh của trẫm càng mạnh hơn. Loan cô nương, thỉnh ngươi tự nhiên.” Phượng Điệp Y phiếm động ánh mắt đào, khép hờ hai mắt, tiến đến nhuyễn tháp nằm nghiêng, không hề hỏi đến nữa.
Dù lời nàng chưa rõ, nhưng hành vi đã thừa nhận tư cách của Phương Thiến.
Lúc Phương Thiến âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi thì cũng là lúc nhóm người của Nhật Quang vương triều không cam lòng, cũng muốn luận bàn.
“ Bản thái tử cũng vừa vặn có một đề nhỏ, thình Loan cô nương đánh giá.” Trên ghế một thiếu niên đứng dậy, đội mũ thái tử, tóc được cột bằng một dải màu lam, mũi cao thẳng, ngũ quan trong sáng, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt không sinh khí, có chút sắc tím, có thể nhìn rõ đôi môi cũng là tím xanh.Một đôi mắt lạnh lùng mang theo vài phần mê ly.
Hắn là Nhật Quang vương triều tam thái tử – Nam Cung Thương.
Đôi mi Phương Thiến ngưng lại, tầm mắt yên lặng dừng trước thiếu niên tuấn dật, “ Ra đề mục đi.” Nếu cự tuyệt không được vậy thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, thuận theo tự nhiên đi.
“ Vẫn như quy cũ, bản thái tử không làm cô nương khó xử mà ngoại lệ, người đâu, đưa cho Loan cô nương ba mươi vạn lượng.” thanh âm hắn phiêu miểu vô lực, thân là hoàng tộc trời sinh còn có một cổ cường thế làm cho người khác không dám xem thường.
Xuân Hương thu tiền sắp hoa mắt, đau tim. Nàng tiếp nhận ba mươi vạn lượng ngân phiếu, bàn tay đã toát mồ hôi, trong người lại cảm thấy thật hưng phấn.
Phương Thiến trên mặt lạnh nhạt như băng hóa ngàn năm, không chút sơ hở.
Nam Cung Thương ánh mắt phiếm động, sau đó nhướng mày, “ Đề mục của bản thái tử cũng chỉ là một bài thơ về hoa cúc.
[Thu sương kiến tạo cúc thành hoa,
hảo tận phong lưu chắp nắng tà;
Hạ bút thành văn vô tình ngữ,

thiên sinh ý nhị nhập ngàn gia ].”
Hắn nói xong, ngón tay ngọc chỉ hướng Phương Thiến, “ mời cô nương.”
Mọi người trên ghế ồ lên, phải biết rằng Phượng Vũ hoàng triều Phượng Điệp Y vừa mới ra đề là một bài thơ hoa cúc, mà Phương Thiến đã đáp đúng một lần, hiện trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể làm ra một bài xuất sắc dĩ nhiên là khó xử cho nàng.
Nhưng Phương Thiến lại mỉm cười lạnh lùng.
“Trúc diệp vu nhân kí vô phận
Cúc hoa tòng thử bất tu khai
Thù phương nhật lạc huyền viên khốc
Cố quốc sương tiền bạch nhạn lai.”
( Trích Cửu Nhật Ngũ Thủ, Tuyển Nhứt ,Đỗ Phủ.)
( Dịch nghĩa :
“Lá trúc cùng người than phận lỡ
Cúc vàng thuở đó chẳng đơm hoa
Tha phương vượn khóc tà dương xế
Quê cũ nhạn về sương sớm sa.”)
Bài thơ hoa cúc này vừa đọc ra,ánh mắt các quốc gia đều kinh ngạc.

Ánh mắt luôn hờ hững của Nam Cung Thương xuất hiện một vết rách.
“ Chờ một chút, bản công chúa ta cũng có một bài thơ hoa cúc, mong lĩnh giáo Loan cô nương chỉ điểm.” Váy áo màu vàng nhu hoạt, lượn lờ đứng lên.
Nàng, gương mặt như hoa, đôi môi anh đào đỏ sẫm, giữa trán là một vết hình hoa. Tay áo thus am, thắt lưng bạch ngọc tinh tế, túi hương bằng ngọc phù hợp với thắt lưng.
Người này không ai khác chính là Nhật Quang vương triều Cảnh Dương công chúa – Nam Cung Hạ.
“ Người đâu, đem tới cho Loan cô nương bốn mươi vạn ngân phiếu.”
Khóe miệng Phương Thiến lạnh lùng hơi giưo giưo lên. Ba bài thơ hoa cú liên tục, cô công chúa điêu ngoa bốc đồng này căn bản là muốn khó xử cho Phương Thiến, đã có tài tử đang ngồi bất bình thay cho Phương Thiến.
Nam Cung Hạ lại cười đến thiên chân, tiếng nói của nàng ngọt ngào, “ Loan cô nương, ta nghĩ ngươi so với ta hẳn là lớn hơn vài tuổi, nên gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ. Kia Loan tỷ tỷ, tiểu muội ta nhỏ tuổi ngượng ngùng xin đừng trách.” Đôi môi đỏ mọng hé mở, mặt mày mỉm cười,
“khinh cơ nhược cốt tán u ba,
hữu càng kim nhị phiếm lưu hà.
Dục biết lại lão duyên linh dược,
bách thảo tồi khi thủy khởi hoa.”
Nàng ngâm một bài, ngọt nhìn Phương Thiến, “ Loan tỷ tỷ, đến phiên ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui