Chương 25
Ngự Thiên Kỳ thấy sự quyết liệt trong mắt nàng, hắn đột nhiên buông tay. Phương Thiến dùng tay trái tung mảnh nhỏ theo đừng cong bán nguyệt trở lại mặt đất.
“Ngươi…” Ngự Thiên Kỳ chằm chằm nhìn nàng cơ hồ muốn phát điên, sâu trong mắt hắn lửa giận hừng hực sôi trào. Nàng chán ghét Ninh Vương phủ, chán ghét Ninh Vương phủ đến mức này sao?
Nàng có tư cách chán ghét sao? Nàng có quyền lợi chán ghét sao? Tất cả những cái này chẳng phải do nàng tự tay làm ra sao . Giờ phút này, hắn ước gì hưu nàng, ước gì kiếp này không nhìn thấy gương mặt thống hận kia của nàng.
Nhưng là vì cái gì?
Vì cái gì trong lòng ngoại trừ sự phẫn hận vì tôn nghiêm bị chà đạp, hắn còn có hận ý bị người ta xem nhẹ. Loại hận ý này làm cả người hắn khó chịu, làm mắt hắn trở nên điên cuồng, hắn nhanh chóng tiến lại, hận không thể bóp chết nữ nhân này.
Nhưng mà.
Cửa phòng trong nháy mắt bị đẩy ra, ngoài cửa rõ ràng là Xuân Hương với hành lý đã thu gọn chỉnh tề, còn có một ôn nhu thiếu niên.
Đôi mắt hắn thanh thấu quang mang thản nhiên quét về phía khuôn mặt nàng.
Phương Thiến giờ phút này muốn đạm mạc cũng không được .
“Đại ca?” Nàng thật sự kinh ngạc, ở trong hoàng cung đại điện nàng đối xử với hắn như vậy, vì sao đêm khuya hắn còn có thể tới đây. Nàng trong lòng thật sự kinh sợ không biết Loan Ngọc Thần có nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.
“Khanh nhi, đại ca biết muội cũng không muốn gặp ta, nhưng muội đi Hương Sơn một năm ròng rã, có thể cho đại ca tiễn muội một đoạn đường, không cần cự tuyệt, được không?” Hắn đến gần ôn nhu ôm lấy nàng.
Nàng cảm giác được trong mắt mình có chút hơi nước liền liều mạng gật đầu, “được.” nàng gật gật đầu ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Loan Ngọc Thần ôm nàng đi ngang qua Ngự Thiên Kỳ. Ngự Thiên Kỳ âm ngoan nhìn Phương Thiến một cái, nhìn người kia một cái, Phương Thiến đương nhiên hiểu biết, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua .
Chính là đến bây giờ, hắn cũng nên hiểu được, nàng sẽ không đãi lấy tọa tễ.
Lục Nghi Tĩnh nghe nói Loan Ngọc Khanh tối nay đi phật đường Hương Sơn, trong lòng như trút được khối đá nặng, nàng mang theo Ngọc nhi chờ ở bên ngoài Lan Tâm cư.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định phải bảo trọng thân thể, tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội muội nhất định sẽ đến thăm người.” Nàng cầm tú khăn, khóc cắt ruột cắt gan, giống như nàng ta cùng Phương Thiến tỷ muội khó phân ly.
Bất quá hiện tại, lòng của nàng cảnh tượng trên bất đồng nhìn Lục Nghi Tĩnh dâng tặng bốn chữ. “Ngươi cũng bảo trọng.” nàng ý vị thâm trường nhìn nàng ta một cái, ánh mắt kia nếu nhìn kỹ có thể thấy hiện lên nét đồng tình.
Nhưng trong mắt Lục Nghi Tĩnh, nàng là đã thua, là nàng đang bất đắc dĩ nên ánh sáng ôn hòa trong mắt nàng càng lúc càng đậm.
Loan Ngọc Thần ôm lấy Phương Thiến rời khỏi Ninh vương phủ, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên xe ngựa. Hắn xoa xoa mái tóc đen mềm mại của nàng, đôi mắt sáng bừng.
“Khanh nhi, muội biết không?.” Hắn khàn khàn mở miệng. “Ở yến hội hoàng cung, lời nói của muội tuyệt tình như vậy làm đại ca thật sự thương tâm. Nhưng Khanh nhi à, lúc đại ca hiểu được dụng ý của muội, đại ca thật cao hứng. Khanh nhi, nếu đại ca này ở trong mắt muội có giá trị lợi dụng như vậy, muội hãy tận dụng nó tối đa đi. Muội vẫn mãi là tiểu muội muội nhỏ bé của ta, là muôi muội ta yêu thương nhất.”
Hắn nhảy xuống xe ngựa quay đầu ngưng trọng phân phó Xuân Hương.
“Nhớ chiếu cố tam tiểu thư thật tốt, xảy ra chuyện gì nhớ dùng bồ câu đưa tin cho ta.”
“Nô tỳ nhớ kỹ, đại thiếu gia xin người yên tâm.” Xuân Hương bước lên xe ngựa.
“Đại ca về đây, Khanh nhi thuận buồm xuôi gió phải cố gắng trân trọng bản thân.” Hắn nói xong xoay người vội vã rời đi, bộ pháp có chút rối loạn.
Phương Thiến nhìn thân ảnh hắn cô đơn gầy yếu tan dần trong bóng đêm. Làn hơi nước trong mắt nàng, đột nhiên hội tụ thành hạt châu long lanh, từng viên từng viên theo hốc mắt lăn tròn xuống dưới.
Nguyên lai, đại ca cái gì cũng biết.
Nàng tự phụ mình rất thông minh, nghĩ đến không để lại dấu vết, vậy mà không thể tưởng được, bọn họ đều có thể nhìn thấu nàng, dễ dàng như vậy nhìn thấu nàng . Đại ca hẳn là cùng Ngự Thiên Kỳ giống nhau đều là hận nàng, hắn nếu có trách cứ nàng, hận nàng, nàng trong lòng còn thấy thoải mái. Nhưng hắn đối với nàng ôn nhu như vậy, đối với nàng bao dung như vậy, đối với nàng tốt như vậy, nàng sao có thể nhận được?
“Tam tiểu thư, người khóc sao?” Xuân Hương kinh ngạc nhìn Phương Thiến. Cho dù Ninh Vương gia khi dễ tiểu thư như thế nào nàng cũng không khóc một lần, vì sao hiện tại?
“Không có, bão cát đập vào mắt thôi, kêu xa phu khởi hành đi. Ta phải nghỉ ngơi trong chốc lát.” Nàng buông rèm xe xuống, tựa vào cửa xe, gắt gao nhắm mắt lại, tùy ý không tiếng động nước mắt rơi ra từ ánh mắt mê ly, nước mắt thật sự của lòng nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...