Phi Khuynh Thiên Hạ


Chương 16
Trời đầu thu lạnh lẽo. Cho dù khoác nhiều áo choàng đi nữa, Phương Thiến vẫn cảm giác được từ hai vai chỗ truyền cảm giác lạnh băng.
“Tiểu thư, tay người còn chưa khỏi hẳn đừng ngồi ở chỗ này, để nô tỳ đưa người về phòng.”
Phương Thiến thản nhiên lắc đầu. “Không cần, ngươi giúp ta đến vườn giải khuây một chút.” Ở trong Lan Tâm cư đã lâu, cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí.
Xuân Hương yên lặng đẩy xe lăn cho nàng.
Xe lăn này là Phương Thiến nói ý tưởng cho thợ mộc, phải làm một cái xe bốn bánh có ghế dựa. Không ngờ được thợ mộc kia có thể làm ra được, tuy rằng kỹ thuật so với thời hiện đại còn kém xa, nhưng méo mó có còn hơn không.
Như vậy có thể đi ra ngoài hưởng thụ không khí, mà Xuân Hương cũng sẽ không quá mệt nhọc.
Gió thu nhẹ nhàng thổi.

Lá rụng, như cánh bướm từ trên cao bay xuống, mỗi một cơn gió thổi qua, âm thanh xào xạc, nỉ non.
Con đường mòn lát đá có hai đạo thân ảnh lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp, yên lặng không nói gì, chỉ có chiếc xe lăn mỗi lần đi qua nền đá phát ra âm thanh lộc cộc.
Phương Thiến khóe miệng thản nhiên cong lên, nàng dừng ở một rừng phong lá đỏ tươi chỉ có tiếng gió vi vu. Nàng khẽ dùng lực, một chếc lá nhỏ đọng lại trên tay nàng.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng bắt lấy cuống lá, nhìn rõ những gân lá li ti, trong mắt nàng hiện lên chút ánh sáng ôn nhu. Bỗng tay nàng giác giơ cao, chiếc lá đỏ theo gió mà bay đi.
Xa xa, một đôi tài tử giai nhân xinh đẹp như tranh vẽ đang sóng vai nhau mà đến. Trên mặt bọn họ tràn vẻ hạnh phúc, thỉnh thoảng ghé vào tai nhau mà bật cười, giống như đang nói về chuyện gì đó rất thú vị
Bỗng nam nhân kia ngước mắt nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé dưới gốc phong đỏ kia, hắn bất chợt lặng người, bóng hình đang ngước nhìn bầu trời toàn những lá phong đang bay kia thật như một bức họa động lòng người, trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn chỉ có nàng, rốt cuộc không thể nhúc nhích.
“Kỳ ca ca, ngươi đang nhìn gì vậy?” cô gái không bằng lòng làm nũng dựa vào người hắn, theo ánh mắt si ngốc của hắn mà nhìn lại. Vừa nhìn thấy thân ảnh kia, nàng sắc mặt tối sầm.
“Kỳ ca ca không để ý tới Tĩnh nhi.” Nàng làm nũng, đôi môi đỏ mọng nũng nịu che trước tầm mắt Ngự Thiên Kì, che đi bóng người trong mắt hắn.

Ách –
Ngự Thiên Kỳ chợt bừng tỉnh, hắn thương tiếc vuốt mái tóc đen mềm mại của nàng, cười cười.
“Kỳ ca ca, Tĩnh nhi quyết định trừng phạt người, quyết định…” nàng sóng mắt lưu chuyển, ngón tay chỉ chỗ Phương Thiến. “Kỳ ca ca bồi Tĩnh nhi xem rừng phong đỏ.”
Ngự Thiên Kỳ ánh mắt hướng về chỗ của Phương Thiến, nhìn nàng đang thả lỏng thư giãn, hắn không nghĩ sẽ đi phá hoại nàng. “Để lần sau đi, Tĩnh nhi, Kỳ ca ca trên tay còn nhiều công văn chưa xử lý xong, lần sau sẽ đi cùng muội.”
“Không được, không được, Tĩnh nhi muốn nhìn, Tĩnh nhi muốn xem lá cây xinh đẹp kia, Kỳ ca ca đi xem cùng Tĩnh nhi, không được sao?” Nàng làm nũng âm sắc mở rộng .
Phương Thiến hai hàng lông mày hơi nhíu lại. “Xuân Hương, chúng ta trở về thôi.”
“Tiểu thư, người mới xem có một lát thôi mà?” Xuân Hương khó hiểu. Nàng xoay người, trong mắt hiện lên hai đạo thân ảnh quen thuộc, trong nháy mắt liền hiểu được .
“Thật sự là rất mất hứng.” nàng âm thầm la hét, khởi động lại xe lăn theo đường cũ trở lại Lan Tâm cư, lại bị Lục Nghi Tĩnh cản trở.
A!!!!!!!
Nàng cố ý ngã vào trong lòng Ngự Thiên Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui