chương năm
Kể từ khi Trương Kinh thi đại học, Trương Tiểu Dã bắt đầu quanh quẩn bám theo Trương Kinh, thời điểm Trương Kinh ra ngoài nộp đơn nguyện vọng, tờ giấy kia ngay lập tức bị Trương Tiểu Dã cướp trong tay, lật tới lật lui nhìn, ánh mắt kia có thể đem tờ giấy thiêu thủng ra một lổ
“Anh không thay đổi?” Trương Tiểu Dã hỏi.
“Đã viết xong cả rồi còn thay đổi gì nữa.” Trương Kinh giật lại đơn nguyện vọng đi ra cửa.
Trương Tiểu Dã hướng tới cánh cửa lớn bị đóng chặt gọi: “Kia, aizzz làm sao đây?” Sau đó mặt đầy lo lắng, đi vòng vèo trong phòng, quay tới quay lui hai vòng, tốc độ chậm lại, như nghĩ tới cái gì, nhếch miệng lên, mím mím, muốn che giấu nhưng không che giấu nổi, đôi mắt cao hứng híp thành một đường, hắc hắc cười ra tiếng.
“Nghiệp chướng a.” Trương Tiểu Dã chắp tay sau lưng, ung dung thong thả tiêu sái đi đến chiếc ghế sô pha ở trước mặt, nhếch môi cười, “Thật là nghiệp chướng.”
Sau đó oành một cái nhảy lên ghế sô pha, ôm đệm dựa, cười ngốc đến không thể ngậm miệng lại được.
“Trương Tiểu Dã! Con nhảy như vậy làm hư hết ghế sô pha!!” Trương ba ba gào thét, “nhất châm kiến huyết (1)” rất hợp với Trương Tiểu Dã phun ra bình luận, “Thằng nhóc bệnh thần kinh!”
Thằng nhóc bị bệnh thần kinh kia đang nằm trên ghế sa lông, một tay chộp lấy điện thoại, cầm ống nghe lên nghiêng đầu suy nghĩ, ngón tay bấm vào bàn phím điện thoại một lát, sau đó tức khắc đem ống ghe điện thoại gác lên.
“Tôi quản anh.” Trương Tiểu Dã cười cười trên sự đau khổ của người khác, cực kì giả dối.
Trương Kinh nộp xong đơn nguyện vòng liền gọi điện thoại về nhà, sau đó cùng một đám bạn bè điên cuồng đi chơi.
Thời điểm mẹ Trương nhận điện thoại, Trương Tiểu Dã dựng lỗ tai, chụm đầu lại cùng nghe.
Mẹ Trương hỏi: “Là những đứa nào vậy?”
Trương Kinh nói: “Là bọn Lưu Huy.”
“Kia, về sớm một chút a.” Mẹ Trương gác máy điện thoại, kỳ quái trừng mắt nhìn Trương Tiểu Dã, “Con, đứa nhỏ này sao lại quái gỡ như thế, chụm đầu lại nơi này làm chi, đi sang một bên.”
Trương Tiểu Dã dạ đáp ứng, trái tim lập tức treo lên (thấp thỏm lo sợ)
Chờ đến khi trời tối, mọi người trong nhà đều ngủ cả, Trương Tiểu Dã dùng lý do ôn tập, bày ra sách tham khảo đầy bàn, ngồi phịch trên ghế buồn bực ngán ngẩm nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, chợt nghe dưới lầu có tiếng xe, lập tức từ ghế tựa nhảy xuống, ba bước hai bước lén chạy đến phía trước cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Lưu Huy đỡ Trương Kinh từ trên xe taxi xuống, anh trai hiển nhiên đã uống say, khoác trên người áo khoác mỏng của Lưu Huy, toàn bộ thân thể đều dựa trên người Lưu Huy.
Mỗi một lần đều là như thế này, uống một ngày một đêm, Lưu Huy sẽ có lý do tiện đường đưa Trương Kinh về tới cửa.
Trương Tiểu Dã ngay cả giày cũng không kịp mang vào, chân trần chạy nhanh tới cửa, tay cầm chốt cửa, nhưng không mở cửa, chỉ đem lỗ tai kề sát trên ván cửa nghe lén.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tim Trương Tiểu Dã đập nhanh đến lợi hại.
Hắn muốn biết Lưu Huy có phải đã biết đơn nguyện vọng của Trương Kinh nộp đến nơi nào không.
Nghĩ đến biểu tình của người kia khi biết được sự thật trong lòng Trương Tiểu Dã đột nhiên có một loại sung sướng không rõ.
Xem đi, đáng đời, đáng đời.
Loại tâm tình này, mang theo căng thẳng cùng ác ý mong đợi, có chút sảng khoái, có chút đắc ý, rồi lại bỗng nhiên có chút đau đớn cùng chua xót, vỗ vỗ lồng ngực đang đập loạn lên, ngay cả bản thân Trương Tiểu Dã cũng không thể nói được cảm giác của mình lúc này là gì.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, nửa ngày không có động tĩnh.
Không có ai gõ cửa, không có ai mở cửa, cũng không có ai nhấn chuông cửa.
Trương Tiểu Dã che ngực, ngừng thở, từ từ đem đôi mắt ghé lên mắt mèo.
Đôi mắt Trương Tiểu Dã chậm rãi trợn to.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Trương Tiểu Dã nhìn thấy Lưu Huy đem Trương Kinh thần trí đã không rõ đặt ở trên tường, duỗi tay sờ soạng khuôn mặt hắn.
Ngón tay chậm rãi từ trán lướt xuống, đôi mắt… Mũi… Cuối cùng dừng lại ở đôi môi.
Ánh mắt Lưu Huy ánh mắt vẫn luôn dừng lại nơi đó, không nhúc nhích, khắc sâu.
Trương Tiểu Dã có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, một tiếng một tiếng, kịch liệt, có chút đau đớn.
Thời gian như dừng lại, dài dằng dặc, an tĩnh, có chút đáng sợ, như đã trải qua nửa thế kỷ, lại giống như cây kim giây chỉ nhảy vài lần.
Sau đó Lưu Huy nghiêng đầu, hôn lên môi Trương Kinh.
Đèn cảm ứng không chút tiếng động vụt tắt.
Trương Tiểu Dã đột nhiên mở cửa, đem Trương Kinh kéo vào phòng, sau đó hung hăng ngã nhào về phía cửa
(1) nhất châm kiến huyết: nói đúng điểm mấu chốt, gãi đúng chổ ngứa >0
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...