chương hai
Trương Tiểu Dã ở trong lớp ngủ.
Trương Tiểu Dã lấy kéo cắt bím tóc phía trước của những cô bạn gái nhỏ.
Trương Tiểu Dã tại thời điểm bạn học bên cạnh bị lão sư dạy hóa mắng, dán cái mặt heo phía sau đầu nó.
Lưu Huy mới vừa đi tới cửa lớn Trương gia, liền nghe thấy mẹ Trương gào thét: “Trương Tiểu Dã!!!”
Vào cửa, nhìn thấy mẹ Trương cầm trong tay cây chổi, nổi giận đùng đùng đứng ở bên giường.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lưu Huy thấp giọng hỏi.
Trương Kinh nói: “Tiểu Dã đem mực nước rẩy làm váy của mẹ tôi đỏ lên hết.”
“Váy kia rất đắt?”
“Không, váy kia người khác tặng, mẹ của tôi cũng không thích.” Trương Kinh đỡ cái trán, “Nhưng nó giấu đi, khiến một người cơ hồ chưa dùng qua hơn 500 đồng tiền son môi như mẹ tôi ở phía trên tấm váy thoa dày đặc một tầng.”
Lưu Huy muốn cười, mẹ Trương chớp mắt bay đến, Lưu Huy khụ một tiếng, vô cùng sáng suốt nhịn cười.
“Trương Tiểu Dã!” mẹ Trương lấy cái chổi gõ lên ván giường, “Con đi ra cho ta!”
Âm thanh Trương Tiểu Dã từ dưới đáy giường truyền đến: “Mẹ để con ra rồi đánh con, như vậy con rất mất mặt!”
Mẹ Trương tức giận không để ý hình tượng, ngồi xổm xuống cầm cái chổi hướng dưới đáy giường chọt: “Con lăn ra đây cho ta!”
Dưới đáy giường là một loạt các âm thanh sống động, sau đó “đông” vang lên, Trương Tiểu Dã hình như bị đụng trúng đầu, “ai ô” kêu một tiếng, âm thanh dẫn theo khóc nức nở, nhưng miệng vẫn rất cứng: “Nam tử hán đại trượng phu, nói không ra ngoài là không ra ngoài!”
Trương Kinh nói: “Trương Tiểu Dã, em nháo đủ chưa, mau ra đây.”
“Anh nghĩ tôi ngốc, đi ra ngoài sẽ bị đánh.” Trương Tiểu Dã dừng một chút, âm thanh oan ức vạn phần, “Vả lại, các người đều không thích tôi! Không có ai yêu tôi! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn tìm bà nội của tôi! Trên thế giới này chỉ có bà nội là thương tôi!”
Mẹ Trương ném cái chổi, mắt đỏ lên, chống nạnh, “hô xích hô xích” thở hổn hển.
Lưu Huy nhìn Trương Kinh, ngồi chồm hỗm xuống, nghiêng đầu nhìn phía dưới giường, Trương Tiểu Dã núp ở tận cùng bên trong, đôi mắt đọng đầy nước, đột nhiên nhìn thấy có người ngồi chồm hỗm xuống, sợ đến co rụt lại về phía sau, đầu liền đụng phải ván giường, ô lên một tiếng, ôm đầu oan ức hung ác trừng mắt nhìn Lưu Huy.
“Tiểu Dã, đi ra.” Lưu Huy trầm thấp nở nụ cười, hướng về Trương Tiểu Dã đưa tay ra.
Trương Tiểu Dã cảnh giác nhìn chằm chằm cánh tay đang duỗi qua, ôm đầu cẩn thận xoa xoa.
Lưu Huy hỏi: “Cậu chẳng lẽ muốn ở dưới gầm giường chờ cả đời?”
“Tôi sẽ chờ cả đời, ” Trương Tiểu Dã nói, “Chết đói cũng không đi ra ngoài.”
Lưu Huy nói: “Cậu chờ ở bên trong sẽ không thấy được bà nội cậu.”
Trương Tiểu Dã khịt khịt mũi, nửa ngày không nói gì, đôi mắt sáng lên, dịu dàng, tràn đầy hơi nước.
Lưu Huy còn nói: “Cậu đi ra, tôi dẫn cậu đi tìm bà nội.”
Trương tiểu suy nghĩ, hỏi: “Thật sự?”
Lưu Huy nói: “Tôi chưa bao giờ lừa người.”
Trương Tiểu Dã nhìn Lưu Huy chằm chằm, dường như đang nghiên cứu coi có thể tin câu nói này bao nhiêu.
Lưu Huy ngẩng đầu nhìn bộ dạng đau đầu của Trương Kinh, mẹ Trương hướng hắn gật gật đầu, Lưu Huy lúc này mới trả lời: “Cậu đi ra tôi sẽ dẫn cậu đi.”
Trương Tiểu Dã cuối cùng bắt đầu di chuyển, che chở vết thương đầy rẫy trên đầu, bò ra bên ngoài, thời điểm đi được hai bước, liền cẩn thận tung một câu nói ác: “Anh nếu không mang tôi đi tìm bà nội, tôi sẽ chết cho anh xem.”
Lưu Huy phù một tiếng bật cười: “Ai nha, tôi rất sợ.”
Trương Tiểu Dã lúc này mới nắm chặt tay Lưu Huy.
Trên tay Trương Tiểu Dã ẩm ướt vô cùng, không biết là nước mũi hay là nước mắt. Lưu Huy do dự một chút, vẫn là nắm chặc bàn tay nhỏ ướt nhẹp kia.
Mẹ Trương cuối cùng vẫn thỏa hiệp, chọn ngày cuối tuần để Trương Tiểu Dã về nhà thăm bà nội nó.
Thông qua cửa sổ tàu hỏa, có thể nhìn thấy ruộng đồng bên ngoài mênh mông vô bờ, trên xe lửa có rất ít người, Trương Tiểu Dã hưng phấn như bị đinh găm trên mông, trên ghế ngồi loay hoay qua, loay hoay lại, vả lại cùng ngồi với cậu là hai người yên lặng ngồi đối diện, Trương Kinh dựa vào cửa sổ, nâng cầm nhìn ra phía bên ngoài, Lưu Huy cũng theo góc độ ấy nhìn về phía cửa sổ. Con mắt Trương Tiểu Dã chuyển động, thân thể mềm mại trượt xuống chỗ ngồi, lặng yên không tiếng động dịch đến bên người Lưu Huy, lớn tiếng gọi: “Oa!”
Thân thể Lưu Huy rõ ràng chấn động một chút, tựa lưng vào ghế ngồi.
Tạo được sự bất ngờ thành công, Trương Tiểu Dã cười oai oái trong ***g ngực của Lưu Huy, sau đó liền giãy giụa bò lên, rướn cổ lên nhìn sang góc độ vừa rồi anh nhìn.
Bên kia sao làm sao có thể nhìn thấy được phong cảnh gì, chỉ có thể nhìn thấy nửa cái gò má của Trương Kinh.
“Đều đã bị anh của tôi chặn lại.” Trương Tiểu Dã lấy cánh tay chọt chọt Lưu Huy, “Anh ra phía trước ngồi một chút đi, ra phía trước ngồi là có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, một chút nữa, bên kia sẽ xuất hiện cảnh rau cải dầu đang nở rộ, từng mảnh từng mảnh, rất đẹp đẽ, ai nha Trương Kinh anh tránh ra chút đi, nhanh lên.”
“Em định lừa gạt ai.” Trương Kinh vò vò mái tóc của Trương Tiểu Dã, “Em rốt cuộc là em trai của ai a?”
Trương Tiểu Dã cười hì hì nhảy về chỗ mình ngồi: “Ai bảo anh không mang tôi trở lại tìm bà nội.” Sau đó quơ quơ đầu, vô cùng vui vẻ nhìn ra phía bên ngoài.
Lưu Huy nhìn động tác của hai anh em họ, cũng giương lên khóe miệng sờ sờ tóc Trương Tiểu Dã, hắn sờ rất nhẹ, giống như muốn thông qua mái tóc của Trương Tiểu Dã để chạm được cái gì, Trương Tiểu Dã ngẩng đầu lên, hai con mắt nhìn xem bàn tay của hắn, dáng vẻ nghi hoặc lại ngây thơ.
Xuống xe lửa, bọn họ lại đi bằng ô tô, không dễ dàng đến thôn trang nhỏ kia, Trương Tiểu Dã xuống xe giống như một con ngựa hoang mất dây cương chạy bay trốn ra ngoài.
Trương Tiểu Dã vung chân, vui sướng vạn phần, sức sống tràn trề, hận không thể cùng sử dụng hai tay hai chân, bốn chi đạp đất mà chạy trốn.
“Bà nội!” Trương Tiểu Dã vừa chạy vừa gọi, “Bà nội! Bà nội! Bà nội! Con đã trở về!”
Đến khi Trương Kinh cùng Lưu Huy đuổi theo bắt lại Trương Tiểu Dã, Trương Tiểu Dã cũng đã nằm trong ***g ngực một bà lão gào khóc, không biết là cao hứng hay là thương tâm, một câu bà nội con rất nhớ người, nghẹn ngào đến nửa ngày, vẫn cứ không nói ra được, khiến bà lão đau lòng rơi nước mắt, dùng ống tay áo chính mình đem nước mắt của Trương Tiểu Dã lau lau sạch: “Tiểu Dã, đã xảy ra chuyện gì, tại sao con khóc?”
Trường học còn trong giai đoạn buộc học sinh phải đi học, chạng vạng ngày thứ hai phải trở về đi, ngày thứ nhất Trương Tiểu Dã nháo không chịu trở về, không biết buổi tối bà lão nói cái gì, ngày thứ hai vành mắt cậu hồng hồng, theo phía sau bà lão cả ngày, đến tối mới ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc.
Lúc đi Trương Tiểu Dã còn níu kéo bà lão đòi khóc, bị bà rống lên một câu con trai không được rơi nước mắt, nên cậu đem nước mắt nín trở lại, thanh cổ họng nói: “Bà nội, chờ con thi lên đại học, sẽ trở lại cùng người, người nếu không muốn sống ở thành thị, con sẽ xây dựng biệt thự ngay tại đây, lúc đó con sẽ bên người mỗi ngày, nơi nào cũng không đi.”
Bà lão chống gậy đứng ở cửa đưa tiễn Trương Tiểu Dã, Trương Tiểu Dã đi được một bước, quay đầu lại hô một tiếng: “Bà nội người quay về nghỉ ngơi đi.” Sau đó quai hàm cứng nhắc hé lộ ra khuôn mặt tươi cười, quay đầu lại, biểu hiện trên mặt lại là ai oán, mím môi cố nhịn nước mắt, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, không khác gì cảnh sinh ly tử biệt.
Lưu Huy phát hiện Trương Tiểu Dã nhìn như con mèo hoang, đối với người ngoài cảnh giác và tạc mao, nhưng một khi được thuần dưỡng, sẽ vô cùng quyến luyến trung thành.
Đến khi không còn nhìn thấy bà lão nữa, Trương Tiểu Dã lập tức liền trở nên ngang bướng, bước đi thật chậm, đi được một nửa đường thì không chịu đi.
“Mệt chết đi được, tôi đi không nổi.” Trương Tiểu Dã ngồi chồm hỗm trên mặt đất chơi xấu, “Chúng ta trở lại nhà bà nội nghỉ ngơi đi.”
Cưỡng chế như thế nào Trương Tiểu Dã cũng không chịu di chuyển, Trương Kinh có chút phát hỏa, nhìn đôi mắt tên ngốc kia đỏ lên, bộ dạng cà lơ phất phơ mặc người khác trách mắng, liền không nỡ xuống tay đánh cậu được, đơn giản ngồi xổm xuống mở hai tay ra: “Không nhúc nhích, anh cõng em.”
“Cậu có thể cõng em ấy sao?” Lưu Huy vén tay áo lên, nói, “để tôi cõng cho.”
Trương Tiểu Dã nhìn Trương Kinh, rồi nhìn Lưu Huy, hừ một tiếng, vô cùng kiêu nằm nhoài trên lưng của Lưu Huy.
Trương Tiểu Dã nằm như thế được người khác cõng là lần đầu tiên, thế nhưng cậu không có quá nhiều tâm tư nghĩ đến sự quý giá của lần đầu này, rướn cổ lên trông về nhà cũ ở phía sau đang càng lúc càng xa dần, nhìn mãi đến khi đồi mắt cay cay, chua chua, rồi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại Trương Tiểu Dã đã nằm trên tàu lửa, trên tàu vẫn trống rỗng như cũ, một mình hắn nằm ngang trên chổ của ba người.
Đối diện là Trương Kinh đã đang ngủ, đầu cậu nằm trên đùi Lưu Huy, khoác trên người áo khoác của Lưu Huy.
Trương Tiểu Dã nằm trên ghế, không nhúc nhích nhìn người đối diện.
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh ầm ầm của tàu hỏa.
Trương Tiểu Dã có thể nhìn thấy bàn tay Lưu Huy, tại một bên mặt của ca ca cậu, hơi hạ xuống, liền giơ lên, rồi không hề hạ xuống nữa, cuối cùng, sờ sờ đầu người nọ một chút, mềm nhẹ như vậy mà cẩn thận từng li từng tí một, như đối xử một phần trân bảo dễ vỡ.
Cách một cái bàn, Lưu Huy không biết Trương Tiểu Dã cũng đã tỉnh rồi, đôi mắt không chớp nhìn mình chằm chằm tay hắn.
Trương Tiểu Dã rõ ràng biết, ánh mắt Lưu Huy vẫn luôn dõi theo gương mặt Trương Kinh.
Trương Tiểu Dã nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Biến thái.”
Cậu nói rất nhẹ, hai chữ này bị nhấn chìm trong âm tranh tàu hỏa chạy, ngoại trừ chính bản thân Trương Tiểu Dã, không còn một ai có thể nghe thấy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...