“Đúng rồi.” Xuân Mãn như được khai sáng.
“Ai! Quên đi, chúng ta bị an bài như thế nào cũng không sao cả, chỉ cần chúng ta cố gắng, về sau còn rất nhiều cơ hội gặp nhau mà.” Xuân Phúc lạc quan trời sinh vẫn còn đang vòng vo lải nhải.
“Ừ.” Cũng đúng mà, về sau bọn họ làm tốt, có thể xin tổng quản phân bọn họ đến cùng nơi, chỉ cần sau này có thể ở cùng nhau là được.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, cuối cùng cũng chỉ còn lại có một mình Xuân Mãn đứng đợi an bài. Xuân Mãn cúi đầu nhớ lại ánh mắt của Xuân Phúc trước khi bị đưa đi như nhắc y nhớ bảo trọng, bất an trong lòng càng ngày càng đậm, cuối cùng hai tay của y không ngừng ngắt nhéo vạt áo trước. Bất an, khẩn trương chờ đợi vận mệnh của mình.
Sau đó có một giọng nói vang lên, “Xuân Mãn thiếu gia…”
“Vâng!” Khẩn trương quá độ, Xuân Mãn lập tức cung kính lớn tiếng trả lời, không có chú ý rằng giọng nói này còn cung kính hơn so với y.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tổng quản của Hiên Trạch gia tươi cười, mặt mũi đôn hậu, Xuân Mãn bèn nhỏ tiếng lại hỏi, “Tổng quản có cái gì phân phó?”
Tổng quản vừa nghe thấy Xuân Mãn hỏi như thế, ý cười trên mặt càng đậm, “Xuân Mãn thiếu gia, lời này là ta nói mới đúng.”
“A?” Xuân Mãn cảm thấy y hình như mới nghe lầm cái gì đó.
Xuân Mãn thiếu gia?! Không phải gọi là gọi y, y như thế nào mà lại được xưng hô thế này.
Xuân Mãn đúng là một người dễ hiểu, hỉ nộ ái ố đều hiện lên nét mặt, điều này cũng chứng minh y là một kiểu người đơn thuần.
Biểu tình trên mặt đúng là đã nói lên cảm xúc của y, tổng quản đương nhiên nhìn ra, ông liền cười giải thích với y, “Xuân Mãn thiếu gia, ta chính là kêu ngài mà.”
“Ta?” Xác định chính mình không có nghe lầm, Xuân Mãn ngược lại càng thêm kinh ngạc
“Đúng vậy, là ngài đó!” tổng quản Hiên Trạch gia gật gật đầu khẳng định.
“Đại tổng quản, ngài có phải bị lầm rồi không?” Cho nên mới nhầm lẫn y với người khác.
“Không có sai mà, Xuân Mãn thiếu gia, ta là gọi ngài!” Tổng quản lắc đầu, gạt bỏ suy đoán của Xuân Mãn.
“Nhưng mà ——” vì cái gì lại xưng hô với y như vậy?! Xuân Mãn thật sự không thể hiểu được.
“Xuân Mãn thiếu gia, ngài chỉ cần thấy tông chủ của chúng ta liền sẽ hiểu được, hiện tại ngài có thể cùng tiểu nhân đi một chuyến không?” Tổng quản không giải thích nhiều với Xuân Mãn nữa, chỉ nghiêng người mời y đi tới trước thôi
“Tông chủ của ông?!” Y có biết hắn sao? Xuân Mãn lại bắt đầu suy nghĩ.
“Đúng vậy, tông chủ của chúng ta, chủ tử đích thực của Hiên Trạch gia.” Nói những lời này, trong mắt tổng quản khó nén nỗi tự hào.
“Chủ tử đích thật của Hiên Trạch gia?!” Xuân Mãn không tự giác trở thành kẻ phụ họa, cũng bởi vì nghi vấn của y theo câu trả lời của tổng quản càng ngày càng tăng lên, nhiều đến mức y không còn biết mình nên nói gì.
Đại tổng quản vô cùng hiểu rõ Xuân Mãn lúc này càng nghi hoặc những lời ông nói hơn, nhưng ông biết đây là chuyện ông không thể giải thích được, bèn cười cười, “Xuân Mãn thiếu gia, ngài hiện tại chỉ cần đi theo ta, đến lúc gặp tông chủ, ngài ấy sẽ cắt nghĩa rõ ràng hơn.”
“Được thôi.” Tuy rằng Đại tổng quản Hiên Trạch gia một câu lại một chữ thiếu gia, nhưng Xuân Mãn chưa hiểu gì vẫn là giữ thái độ cung kính với ông.
Đại tổng quản hiền từ cũng không để ý đến y nữa, chỉ một mực dẫn Xuân Mãn đi theo sau mình, dẫn y đi vào chỗ rất ít người có thể bước vào của Hiên Trạch gia tộc, Dung Tuyết Cư.
Xuân Mãn vẫn theo sau bước chân của tổng quản đã không còn tâm trạng xem xét cảnh vật xung quanh nữa, y không ngừng nghĩ, vị tông chủ của Hiên Trạch gia kia là ai? Địa vị của hắn nhất định cao cao tại thượng, bởi vì Đại tổng quản nói rằng hắn mới chính là chủ tử đích thực của Hiên Trạch gia, y có lúc nào đã gặp qua hắn chưa? Hắn làm sao biết y? Có thể lên làm chủ tử của một đại gia tộc thế này, tuổi nhất định rất cao? Hắn có phải là một người nghiêm khắc, hay là sẽ như đại tổng quản nhìn có vẻ hiền lành? …
Nghĩ nghĩ, tâm tư Xuân Mãn lại bay tới chỗ khác, y nhớ đến mộng đẹp đêm qua, lúc y gặp được một vị thần tóc trắng, người ngồi trên bàn ngọc thạch giữa tuyết trắng thổi nên khúc tiêu êm tai, cũng không trách cứ y đột nhiên quấy rầy, ngược lại còn xem y là trân bảo mà kéo nhẹ vào lòng rồi ôm lấy, làm cho y cảm nhận được cái gì là ấm áp chân chính nhất. Nếu không phải y tỉnh lại thấy mình nằm trên giường, y nhất định sẽ bị cảnh trí mơ màng chân thật kia mê hoặc, thầm mong vĩnh viễn không bao giờ xa rời cái ôm của người ấy nữa…
Xuân Mãn chỉ bận lòng suy nghĩ nên cũng không biết Đại tổng quản muốn đưa y đến nơi nào, y cũng không biết mình đã đi bao lâu, cứ để mặc cho tâm trí mình phiêu du nơi khác, cho đến khi tiếng tiêu trong trẻo vang lên bên tai, y mới như bị sét đánh mà bừng tỉnh.
Làm sao có thể?! Xuân Mãn vừa nghe được tiếng tiêu, liền đem ánh mắt ngỡ ngàng của mình chuyển qua đại tổng quản.
Tổng quản mỉm cười hiền hậu, nhìn y gật đầu, ý như kêu y đi tìm người thổi ra khúc tiêu êm tai đó.
Không biết là lo lắng hay quá mức kích động, hoặc là âu lo đây chỉ là giấc mộng, Xuân Mãn vậy mà thật lâu cũng không thể nhấc chân. Cho đến khi nỗi niềm trài dâng dứt khoát kéo y tiến lên phía trước…
Càng lúc tiếng tiêu bên tai nghe càng rõ ràng, không biết là ảo giác của y, hay thật sự y nghe ra trong tiếng tiêu có đôi phần hưng phấn, hay có lẽ do chính y hưng phấn nên mới nghe vào tai tâm trạng của chính mình?
Bất quá cũng đã gần, cũng sắp tới rồi, chỉ cần gặp lại hắn một lần, cái gì cũng đều có thể sáng tỏ ——
Bước chân gấp gáp hơn, Xuân Mãn đi qua từng lớp hành lang gấp khúc, cuối cùng gặp được người thổi khúc du dương kia ——
Y phục trắng, tóc trắng, đôi mắt xanh trong như màu trời lại thâm thúy sâu xa, tất cả của hắn đều có thể làm y say mê đến mụ mị, chỉ có thể chậm rãi bước đến gần …
Lặng yên tựa lầu cao đón gió.
Nhìn xuân buồn bã, chân trời mờ xa.
Cây cỏ nhuốm ánh tà dương, không lời diễn được ý tình?
Muốn mượn chén say phác bức họa, mạnh rượu đàn ca còn nhạt hơn.
Vạt áo lả lơi vén gọn, vì ai nên nỗi mình sầu thương.
Liễu Vĩnh 《 điệp luyến hoa 》
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...