Thật ra không mang bài tập ra uy hiếp thì Ôn Hoa cũng sẽ phụ dọn nhà thôi.
Diệp Tịch Vụ chẳng biết nó sống cùng Ôn Uyển Hồng thế nào mà nhìn thằng nhóc có vẻ thạo việc ghê gớm.
Bởi vì phải học lại lớp chín, Giản Lâm Chiêu còn đăng ký một lớp học bổ túc cho nó.
Dù sao trình độ các lớp chênh lệch quá lớn, Ôn Hoa vừa bắt đầu vào học vô cùng khó khăn.
Học lại chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Hơn nữa Ôn Hoa có vẻ ngoài chững chạc, vóc dáng còn cao hơn các bạn lớp mười cùng tuổi cả một cái đầu.
Lúc mới vào lớp dường như hơi bị xa lánh.
Ôn Hoa cũng chẳng nói gì.
Lúc Diệp Tịch Vụ phát hiện thì trong lòng không thoải mái chút nào.
Vì vậy, hôm sau Giản Tinh Lai đích thân lái xe chở Diệp Tịch Vụ tới đón nó.
Ôn Hoa một mình khoác cặp một bên vai ra ngoài.
Đi theo phía sau nó là bốn năm bạn cùng lớp, toàn bộ quá trình không giao lưu gì với nhau.
Thằng nhóc mặt không cảm xúc, lạnh như cục sắt.
Diệp Tịch Vụ dựa vào G500 gọi tên nó: “Ôn Hoa.”
Ôn Hoa ngẩng đầu, không ít người phía sau cũng nhìn sang theo.
Giản Tinh Lai bước xuống từ trên xe, mặt mày như chứa một luồng sáng.
Hắn nhìn về phía Ôn Hoa, không lên tiếng, ánh mắt dời đến các bạn cùng lớp của nó ở phía sau.
Diệp Tịch Vụ cũng nhìn theo, nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt mà thôi.
Anh nở nụ cười với Ôn Hoa, nhận balo trên người thằng nhóc.
“Đi thôi.” Anh bảo.
Rõ ràng Ôn Hoa chưa từng trải qua cảnh phụ huynh đón con kiểu Trung Quốc thế này, vừa ngơ ngác vừa ngoan ngoãn bị Diệp Tịch Vụ kéo lên xe.
Giản Tinh Lai thu hồi ánh mắt dáng vẻ có phần ngạo mạn, còn Diệp Tịch Vụ thì ôn hoà nho nhã mỉm cười gật đầu với những người đứng xem.
Nhóc con ở trên xe vẫn chưa hoàn hồn, sắp đến nhà rồi mới nhớ ra hỏi: “Sao hai người lại tới?”
Diệp Tịch Vụ nhìn gương chiếu hậu, cười bảo: “Cậu đi học cũng lâu rồi, dù sao cũng phải tới trao đổi tình huống với giáo viên chủ nghiệm của cậu chút chứ.”
Ôn Hoa mím môi: “Ông ấy không thích em lắm.”
Giản Tinh Lai thờ ơ bảo: “Mày đi học chứ không phải đi lấy lòng ông ta.”
Ôn Hoa: “Ông ấy sẽ báo cáo em.”
“Ừ…” Diệp Tịch Vụ không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ cười bảo, “Sau này sẽ không thế nữa.”
“?” Ôn Hoa không hiểu nguyên lý bên trong nhưng trọng điểm của nó rõ ràng đã chuyển hướng, “Hôm nay em làm xong bài tập ở trường rồi, về nhà có thể chơi Phao Phao Long không?”
Bởi vì có sự tồn tại của Ôn Hoa nên Diệp Tịch Vụ cứ có ảo giác mình và Giản Tinh Lai đã kết hôn được 20 năm rồi, con cái cũng vừa mới bước vào thời kì nổi loạn.
Bọn anh thậm chí thi thoảng còn bắt đầu thảo luận đến vấn đề nhà ở khu trường học*.
*Ở TQ, khu trường học là một phạm vi do phòng giáo dục phân chia theo nguồn học sinh nhập học vào khu vực mỗi năm.
Học sinh trong phạm vi này có thể được hưởng giáo dục bắt buộc và ghi danh gần điểm thi tuyển sinh gần nhất mà không cần thi tuyển.
Bất động sản trong phạm vi này được gọi là nhà ở khu trường học.
Ôn Hoa chơi Phao Phao Long ở phòng khách, Diệp Tịch Vụ làm việc trong nhà kính trồng hoa, Giản Tinh Lai ở bên cạnh uống trà.
Hai người nom hệt như bao bậc phụ huynh bình thường khác, nhọc lòng vì chuyện bài vở học hành của con cái, tâm sự chuyện công việc trong ngày, lo lắng sức khoẻ người lớn trong nhà.
Diệp Tịch Vụ đặt tượng đất mới vào chậu cảnh.
Anh trồng Hải Đường và quất, cành hoa tạo thành một thế duyên dáng, tựa đôi bàn tay của người đẹp.
Giản Tinh Lai nhìn chậu cảnh, có vẻ không hài lòng việc anh bận tâm nhiều quá: “Anh đừng cứ nghĩ đến người khác mãi thế.”
Diệp Tịch Vụ ngẩn người, bật cười bảo: “Ôn Hoa có phải người khác đâu, nó là em trai cậu.”
Giản Tinh Lai liếc anh, lạnh nhạt bảo: “Vậy em còn là chồng anh đây.”
Diệp Tịch Vụ bị từ “chồng” của hắn làm nghẹn, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể bảo: “Anh không nghĩ đến cậu khi nào?”
Giản Tinh Lai lười biếng.
Hắn ngả người ra sau, nhấp một ngụm trà, như thật mà cười: “Lòng anh tự biết.”
Đương nhiên Diệp Tịch Vụ nào có thiên phú như vậy, anh tự kiểm điểm nửa ngày mà vẫn không biết mình chọc Giản Tinh Lai mất hứng chỗ nào.
Nhưng có vẻ không mất hứng lắm thì phải.
Loại đưa tình đón ý nói một đằng nghĩ một nẻo này tựa như một đoạn nhạc đệm ngắn.
Ngày thường hai người trồng hoa, cuối tuần lại leo núi.
Sau khi quen với việc dã ngoại cắm trại, thể lực Diệp Tịch Vụ đã bắt đầu cải thiện đáng kể.
Vì vậy trò bịp bợm trên giường của Giản Tinh Lai cũng bắt đầu tăng lên, dường như yêu thương chưa thoả nên chẳng nhiều tiết chế.
Hai người thân mật chẳng kiêng rè Ôn Hoa.
Diệp Tịch Vụ tỉa tót cành hoa, Giản Tinh Lai ở cạnh xem một hồi liền thò vuốt tới, giữ gáy đối phương trao nhau một nụ hôn.
Đôi khi Ôn Hoa ra sân tìm người, ngẩng đầu lên thấy chính là hình ảnh này.
“…” Dù cho Ôn Hoa không chịu được cũng chẳng thể tự chọc mù hai mắt mình, chỉ đành câm nín nhận bát cơm chó này.
Diệp Tịch Vụ thấy nó đều sẽ chủ động bắt chuyện: “Đói chưa?”
Ôn Hoa gật đầu: “Dì giúp việc nấu cơm xong rồi, hỏi hai người ăn không?”
Đầu ngón tay Giản Tinh Lai còn đang quấn tóc Diệp Tịch Vụ, xoắn qua xoắn lại.
Diệp Tịch Vụ mặc kệ hắn nghịch, chẳng khác nào chiều chuộng trẻ con khiến mái tóc xoăn dài tự nhiên bị Giản Tinh Lai biến thành ổ gà.
Ôn Hoa thở ngắn than dài vì cơm chó của đôi chim cu kia nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Tầng lầu chứa cả trời sao trong biệt thự kia bị Diệp Tịch Vụ thiết kế thành một phòng triển lãm nghệ thuật thuần tuý, trừ mấy tác phẩm hoa nghệ thuật thì chẳng còn bất kì vật dụng trong nhà dư thừa nào nữa.
Giản Tinh Lai vẽ nên một ngân hà hùng vĩ tráng lệ, bình thường bảo dưỡng đều rất mất công nhưng chẳng thể cho người làm hộ nên hầu như cứ một tháng sẽ dặm lại màu vẽ một lần.
Ngay cả Diệp Tịch Vụ còn thấy hơi phiền phức nhưng Giản Tinh Lai lại làm không biết chán.
Tựa hoa kỳ ngắn ngủi, tựa ánh sao vĩnh hằng.
Giản Tinh Lai muốn khảm hoa kỳ ngắn ngủi vào nơi ánh sao vĩnh hằng, để rồi cuối cùng chẳng thể tàn đi.
Diệp Tịch Vụ hiểu rõ tính cố chấp của đối phương nên không nói thêm điều gì.
Dù sao ở phương diện này, bản thân anh cũng chẳng kém.
Hiện giờ bể bơi sân thượng được mở ra hoàn toàn.
Phần lớn thời gian tiết trời buổi đêm trên núi rất tốt, gió thổi cuốn theo mùi cây cỏ, làn mây rõ ràng hiển hiện trên bầu trời cao.
Tuy chưa thể thấy toàn bộ ngân hà nhưng tinh tú vô vàn, rải khắp nền trời đêm, đẹp đến nao lòng.
Cơm nước xong là thời gian chơi game của Ôn Hoa.
Nó rõ ràng là một anh chàng đẹp trai nhưng lại chỉ thích ru rú ở nhà.
Có điều Giản Tinh Lai lại đặc biệt thích cái tính này của nó, dù sao thằng nhóc cũng chỉ tự chơi một mình, sẽ không quấy rầy đến thế giới người lớn của hai người họ.
Giản Tinh Lai chẳng phải là một vị phụ huynh tốt cả hai mươi tư giờ, quan tâm con cái, ngày ngày giao lưu với con.
Làm bạn chơi đùa trong thế giới của hắn căn bản không tồn tại.
Hắn thấy, có thể khiến cho Ôn Hoa không phải lo cơm áo gạo tiền, không bị bắt nạt, đưa tiền đúng lúc thì hắn đã là một người giám hộ đủ chuẩn rồi.
Ở điểm này Diệp Tịch Vụ còn có trách nghiệm hơn hắn, anh còn quan tâm đến thành tích học tập của Ôn Hoa, đến cách xử sự trong trường.
Chỉ là sự chú ý bị phân tán nhiều quá, nhỏ không hề gì nhưng lớn lại chẳng vui.
Ôn Hoa chơi game ở tầng một.
Giản Tinh Lai mặc một chiếc sơ mi đứng bên bể bơi tầng cao nhất.
Dù đã sang tháng bốn tháng năm nhưng nhiệt độ phía nam đợt này không ổn định lắm, một ngày trải qua một năm, một năm trải qua bốn mùa, buổi trưa đang là mùa hè mà buổi tối dường như đã sang đông.
Diệp Tịch Vụ mang chăn lên, đắp lên vai Giản Tinh Lai, cúi đầu nhận ra hắn lại không đi giày, hơi bất đắc dĩ bảo: “Cậu không lạnh à?”
Ánh mắt Giản Tinh Lai rơi xuống, Diệp Tịch Vụ nhìn theo, mỉm cười: “Lại định đi của anh à?”
Giản Tinh Lai không lên tiếng, chỉ nhấc chân lên, dán lên dép Diệp Tịch Vụ, nhẹ nhàng cọ sát một hồi.
Diệp Tịch Vụ: “?”
Giản Tinh Lai bình thản bảo: “Như vậy sẽ không lạnh nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...