Diệp Tịch Vụ ở trường đại học ngoài biệt danh không mấy nổi tiếng là “Anh khóa trên kỳ lạ trong câu lạc bộ làm vườn” thì còn một cái tên khác thường được chị em treo bên miệng là “Anh hoa đẹp trai”.
Trước khi Giản Tinh Lai được câu lạc bộ nhiếp ảnh chiêu mộ về làm gương mặt đại diện lừa dối công chúng trong hoạt động tuyển người mới hằng năm, thì câu lạc bộ làm vườn là một trong những câu lạc bộ thu hút sinh viên mới nhiều nhất, đương nhiên Diệp Tịch Vụ cũng nghiêm túc nhận người nhưng không ngăn được người ta tới vì gương mặt anh.
Chỉ là nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, một thời gian sau phần lớn các em gái dù dại dột đến đâu cũng sẽ tỉnh ngộ ra.
Bởi vì câu lạc bộ làm vườn thật sự quá khổ.
Từ đầu đến cuối, từ việc thêm đất, xới đất, chọn giống hoa đến dựng nhà kính, làm cỏ trừ sâu, quan sát thời kỳ ra hoa đều phải tự tay làm, hoa không thể so với cây nông nghiệp, có khi phải hầu hạ ngày ba bữa, nông dân trồng hoa có kinh nghiệm còn phải nói không dễ dàng huống gì là các thanh niên đại học đang tận hưởng cuộc sống tươi đẹp? Vì vậy thông thường thì người mới tới không đến vài tháng đã rời đi, cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình Diệp Tịch Vụ nơi đây.
Người mới hệt như mùa hoa quý nở rộ, thơm ngát náo nhiệt nhưng đáng tiếc lại ngắn ngủi.
Trước giờ Giản Tinh Lai không thích tham gia các cuộc vui của câu lạc bộ nhưng năm nhất và năm hai đại học điều này có tính vào điểm đánh giá tự chọn, hắn ỷ vào gương mặt nên không cần tham gia hoạt động gì của câu lạc bộ, lúc tuyển người mới thì lấy nó ra dùng một tí là được.
Lần gặp được Diệp Tịch Vụ là do câu lạc bộ đánh giá giữa kỳ nên không đi không được, chủ nhiệm câu lạc bộ năm ba mượn địa điểm của câu lạc bộ làm vườn để chụp hoa, dẫn theo một đội em trai em gái năm nhất cuồn cuộn đánh tới.
Điều đáng ngạc nhiên là trên mảnh đất bị trường học bỏ hoang ấy, Diệp Tịch Vụ đã gắng sức dựng lên một khu nhà kính trồng hoa, bên trong có bốn năm cái lều kính đầy những loài hoa không rõ tên, còn có đủ loại chậu cảnh để bàn, Diệp Tịch Vụ cho họ tham quan tuỳ ý, anh bị một nhóm các cô gái vây quanh muốn nghe giới thiệu tên các loại hoa.
“Chúng ta tới đây để chụp ảnh.
” Chủ nhiệm câu lạc bộ chụp ảnh gọi mọi người tản ra, “Chọn cảnh đi nào.
”
Diệp Tịch Vụ nhắc nhở: “Đừng giẫm lên lều kính.
”
Giản Tinh Lai đang đứng cạnh lều kính, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Tịch Vụ chạm mắt với hắn, Giản Tinh Lai quan sát anh hơi lộ liễu.
“Đàn ông đàn ang sao lại thích hoa?” Giản Tinh Lai đột nhiên hỏi.
Diệp Tịch Vụ hơi sửng sốt, dường như anh cảm thấy kinh ngạc nhưng không có cảm giác bị xúc phạm, anh nhìn Giản Tinh Lai, suy nghĩ một chút, nở nụ cười.
“Bời vì hoa rất đẹp.
” Anh cười đáp lại.
Có đôi khi Giản Tinh Lai lại nghĩ rốt cuộc là hoa đẹp hay nụ cười của Diệp Tịch Vụ đẹp, lần đầu tiên anh cười với hắn ở nhà kính trồng hoa, hay ngay vừa nãy, ở sảnh lớn khách sạn cười hỏi hắn “có lạnh không”, cứ như thể sau bao nhiêu năm, nụ cười của người đàn ông này chưa từng thay đổi vậy.
Đuôi mắt hơi rủ xuống, cười rộ lên tựa cánh hoa non mềm nở bung các nếp uốn, dường như tháng năm chẳng nỡ lưu lại dấu vết trên gương mặt anh, dịu dàng mà đa tình.
Nửa đêm Diệp Tịch Vụ nhắn tin cho hắn, hỏi hắn ngủ chưa.
Giản Tinh Lai trả lời hai chữ “Chưa ngủ” xong thì nghe được tiếng gõ cửa.
Hắn mở cửa, Diệp Tịch Vụ ở ngoài cửa, hỏi hắn có muốn đi ngắm sao không.
“Nơi này cách xa thành phố, đêm xuống mới có thể thấy nhiều.
” Diệp Tịch Vụ quấn khăn quàng cổ, che hơn nửa mặt, giọng nói ong ong, “Chắc cậu mang thiết bị theo nhỉ?”
Ống nhòm của Giản Tinh Lai chưa bao giờ rời thân, hắn gật đầu, mặc lại áo khoác lần nữa, lưng đeo ba lô đựng thiết bị.
“Có nặng không?” Diệp Tịch Vụ hỏi hắn, “Có cần anh cầm giúp một tay không?”
Giản Tinh Lai liếc anh: “Không nặng.
”
Đôi mắt Diệp Tịch Vụ cong cong, hai người họ rời khỏi cửa khách sạn, hướng tới đập Hải Cánh*, bởi vì đã qua hơn nửa đêm nên trên đường không có mấy người, Diệp Tịch Vụ cứ nghĩ đường không quá dài, nào ngờ đâu thể lực không theo kịp, nhìn hướng dẫn thì thấy còn nửa chặng đường nữa.
*Một địa điểm tham quan ở Côn Minh, lựa chọn tốt để ngắm chim mòng biển.
Giản Tinh Lai đi phía trước, ba lô trên vai nhìn có vẻ nặng mà trông hắn như không đeo, bởi tốc độ Diệp Tịch Vụ chậm lại rõ ràng nên hắn chỉ đành đi một chút lại dừng một chút, cách khá xa, đứng tại chỗ chờ đối phương theo kịp.
“Cậu, cậu đi trước đi.
” Diệp Tịch Vụ chống đầu gối, vừa thở dốc vừa bảo, “Chắc còn mấy con đường nữa.
”
Giản Tinh Lai cúi đầu nhìn anh: “Bình thường anh rèn luyện quá ít.
”
Diệp Tịch Vụ thầm nghĩ mình cũng là người lao động mà sao chênh lệch rõ ràng vậy?!
“Qua 35, nếu không rèn luyện tốt thì thể lực sẽ không theo kịp.
” Giản Tinh Lai còn bổ thêm một đao, “Dù sao cũng đến tuổi trung niên rồi.
”
“…” Diệp Tịch Vụ không nhịn được, “Cậu cũng 33, còn hai năm.
”
Giản Tinh Lai gật đầu, biểu cảm rất nghiêm túc: “Vậy nên em mới đang tập luyện đàng hoàng.
”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Anh nhớ tới lời đồn bên ngoài, nhìn Giản Tinh Lai với một vẻ mặt phức tạp, đối phương vậy mà hiểu anh đang nghĩ gì.
“Loại đồn thổi vậy mà anh cũng tin?” Giản Tinh Lai cười mỉa mai, “Trông em như vậy sao?”
Diệp Tịch Vụ lắc đầu: “Bây giờ thì không thể tin được.
”
Giản Tinh Lai “Hừ” một tiếng.
Diệp Tịch Vụ suy nghĩ một chút mới hỏi: “Sao cậu không kết hôn?”
Giản Tinh Lai: “Như em thì không gọi là kết hôn mà gọi là hôn nhân thương mại.
”
“Được rồi.
” Diệp Tịch Vụ thở dài, “Đến giờ cậu vẫn chưa muốn kết hôn sao?”
Giản Tinh Lai hỏi: “Nếu là loại kết hôn giữa “những người yêu nhau” thì em sẽ không kết.
”
Diệp Tịch Vụ trầm mặc một hồi, chậm rãi bảo: “Vậy cậu cũng có thể nói chuyện yêu đương, tìm một người mà mình thích để chung sống, hoặc yêu một người…” Anh kẹt lại, không biết nên tiếp tục khuyên gì nữa.
Giản Tinh Lai thả ba lô xuống, hắn quay đầu nhìn Diệp Tịch Vụ, đột nhiên bảo: “Chúng ta đến rồi.
”
Diệp Tịch Vụ ngẩng đầu, đập Hải Cánh vào buổi đêm, dường như tiếng sóng còn ầm ầm hơn ban ngày, tuy sao trời không quá dày đặc nhưng so với trong thành phố thì nhiều hơn rất nhiều, Diệp Tịch Vụ nhìn Giản Tinh Lai dựng giá kính, điều chỉnh kính khúc xạ, hắn cúi người loay hoay với giá đỡ xích đạo một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, chợt quay sang gọi Diệp Tịch Vụ: “Anh cũng tới xem đi.
”
Diệp Tịch Vụ xích tới.
Giản Tinh Lai tự nhiên vòng tay sang, ôm bờ vai anh, ra hiệu cho Diệp Tịch Vụ quan sát theo hướng hắn chỉ.
“Thấy khu vực Lạp Hộ (1) không?” Giọng Giản Tinh Lai vang lên bên tai Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ không biết mình đã thấy được gì, chỉ có thể gật bừa.
Giản Tinh Lai tiếp tục bảo: “Ngôi sao rất lớn kia là sao Thiên Lang, ngôi sao Alpha của chòm Đại Khuyển (2), phía dưới là hai tinh vân, tinh vân Đầu Ngựa và tinh vân Lạp Hộ M42.
(3)”
Diệp Tịch Vụ khô khan “Ừm” một tiếng, anh chỉ cảm thấy mọi sự chú ý của mình đều tập trung hết vào tai trái, giọng Giản Tinh Lai như làn nước ấm áp dễ chịu, thiêu bỏng vành tai anh.
Không biết phải mất bao lâu cuối cùng Diệp Tịch Vụ phân tâm mới có thể bắt đầu nghiêm túc quan sát, anh đang tìm sao Thiên Lang, Giản Tinh Lai đang ôm anh bỗng lên tiếng: “Như anh nói, bởi vì yêu mà người với người sẽ ở bên nhau hoặc hẹn hò gì đấy.
” Dừng một chút, giọng điệu hắn như đang đùa cợt, “Nhưng với em mà nói, tất cả những thứ này đều quá mong manh.
”
Tư thế nhìn kính của anh rõ ràng hơi cứng lại, anh từ từ quay sang nhìn gò má Giản Tinh Lai.
“Không một ai sẽ yêu mãi một người.
” Giản Tinh Lai bình tĩnh bảo, “Sẽ không ai, yêu em như thế.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...