Phù Chiến làm tính toán xấu nhất, phái một phi thuyền cỡ nhỏ đưa Vinh Tranh đến điểm tiếp ứng. Đợi khoảng một ngày, Kỳ Uyên dưới sự trợ giúp của quản gia Bohn và lệnh thông hành của Phù Chiến thành công mang cơ giáp ra ngoài.
Gerda cũng không có tâm tình nô đùa, rất nghiêm túc kéo Vinh Tranh tiến hành đặc huấn cuối cùng. Lại trải qua một ngày đường, bọn họ tới phụ cận trùng tinh.
“Nơi này nguyên bản cũng có con người ở.” Kỳ Uyên cảm thán: “Có lẽ thần cũng không hy vọng con người độc đại.”
“Anh là nhà triết học?” Vinh Tranh không phủ nhận, “Hy vọng cũng được không hy vọng cũng chẳng sao, con người sẽ không cứ như vậy bị Trùng tộc đánh bại.”
Kỳ Uyên nhún nhún vai, không nói thêm gì, chỉ đẩy đẩy kính mắt: “Hết thảy cẩn thận.”
Phía Bắc hành tinh này hiện đang là ban ngày, Trùng tộc ít xuất động. Phi thuyền phát hiện ra một nơi không có phản ứng của tuyến hồng ngoại liền thả Gerda và Vinh Tranh xuống.
Tầng khí quyển xẹt qua trước mắt lộ ra một mảnh hoang tàn. Trên mặt đất còn lưu lại rất nhiều dấu vết chứng tỏ con người đã từng ở nơi đây chỉ là giờ tất cả đều là vật bỏ đi. Trùng tộc hành động chỉ bằng bản năng. Mà bản năng của Trùng tộc cùng bản năng thấp nhất của vạn vật đều giống nhau—sinh sản.
Bởi vì hình thể khổng lồ cho nên không thể không cần càng nhiều năng lượng để tiếp tục sinh tồn, con người trở thành thức ăn của bọn chúng, thứ thực vật yếu ớt không chịu được chiến đấu. Hai phương đều là vì sinh tồn. Mấy ngàn năm qua cũng có điều tiến hóa, con người nghiên cứu ra cơ giáp, Trùng tộc trở nên càng cường đại.
Từng có người ở thời đại tinh tế cho rằng chỉ cần vây Trùng tộc ở trên hành tinh nào đó là được. Không ngờ mẫu trùng của Trùng tộc thế nhưng có thể đột phá trùng động, giống như phi thuyền của con người tiến hành bước nhảy không gian ngắn ngủi.
Không ai biết bọn chúng sẽ xuất hiện ở đâu, con người trở tay không kịp chỉ có thể toàn lực nghiên cứu ra tầng phòng ngự ngăn bọn chúng tùy ý xuyên qua. Cuối cùng chuyển chiến sự thành cục diện bế tắc.
Hiện giờ cục diện giằng co này đã duy trì liên tục vài thập niên. Chu kỳ sinh mệnh của Trùng tộc rất ngắn, thế nhưng nữ vương lãnh đạo bọn chúng có thể kế thừa hoàn chỉnh trí tuệ đời trước, sau trăm ngàn năm tích lũy, nữ vương bọn chúng đều thông minh hơn bất kỳ con người nào. Tuy rằng trùng tộc khác trí lực không cao nhưng lại có kỷ luật nghiêm minh, dưới sự dẫn dắt của nữ vương hình thành uy hiếp cực lớn.
Nếu bị một con trùng phát hiện mà không kịp thời tiêu diệt nó, trên cơ bản chẳng khác gì bị tất cả trùng tộc phát hiện. Vinh Tranh phi thường cẩn thận mới có thể an toàn vượt qua.
May mắn phi thuyền dò xét đúng chỗ, nơi này không có Trùng tộc. Ban ngày hoang mạc phá lệ chói mắt, Gerda tự giác đổi tầng ngụy trang bên ngoài, giống như hoàn toàn thống nhất với chung quanh. Trùng tộc chủ yếu dựa vào thị giác và xúc giác để phân biệt sự vật. Gerda lại không phải vật thể sống, có thể che lấp dao động sinh mệnh của Vinh Tranh.
Hắn khống chế Gerda tìm kiếm bên trong hoang mạc
Gerda nhanh chóng mở hệ thống tìm kiếm, “Muốn bao trùm toàn bộ hành tinh để tìm kiếm sao?”
“Tận lực tiết kiệm năng nguyên.” Vinh Tranh trả lời, “Có thể liên hệ với bọn họ không?”
Gerda ở trên màn hình cau mày, cô gái nhỏ khó có được đứng đắn xụ mặt lại, góc dưới bên phải vô số dữ liệu trôi qua, Vinh Tranh vẫn chú ý, đột nhiên lại nghĩ đến một nữ vương mẫu trùng trên hành tinh này đã lợi hại như vậy, nữ hoàng đứng đầu chuỗi thực vật của Trùng tộc sẽ như thế nào?
Về sau nếu hắn lên chiến trường cũng phải gặp thứ đó. Nghĩ đến đây, hắn nắm chặt tay, cắn cắn môi dưới.
Thời gian cực nhanh, bọn họ đã rời khỏi điểm xuất phát vài giờ, lấy tốc đọ của Gerda nơi này đã là mấy ngàn dặm, sắc trời tối dần, trình độ nguy hiểm cũng tăng lên. Gerda thậm chí không thể không tránh né một ít khu vực khả năng có Trùng tộc qua lại.
“Không được…..soát không đến!” Gerda nghiến răng nghiến lợi: “Nhóm Trùng tử rất mẫn cảm, có rất nhiều nơi ta không thể tra xét kỹ….”
Vinh Tranh suy tư chốc lát, đột nhiên nói: “Gerda, thử xem nơi tương đối ít Trùng tộc. Phù Chính cùng Gia Y hẳn là nấp ở nơi đó dưỡng thương.”
Mắt Gerda sáng lên. “Đúng nga! May mà tiểu Vinh Vinh anh tương đối thông minh!” Cô bé nhanh chóng đổi phương án, lại qua một giờ nữa, chạng vạng qua trời triệt để tối đen, Gerda đột nhiên cảm nhận được dao động nào đó quen thuộc. Cô bé hưng phấn vô cùng, không ngừng cắt kênh đồng thời kêu lên: “Tiểu Vinh Vinh! Là Gia Y! Là Gia Y!”
Vinh Tranh rùng mình, hết sức chăm chú nhìn qua, video trò chuyện hiện ra trước mắt, bên trong Gia Y được phóng to, hắn nhìn thấy……Phù Chính đang nằm trên ghế điều khiển!
Đây là lần đầu tiên Vinh Tranh nhìn thấy Phù Chính trong mấy tháng qua, không nghĩ tới lại dưới tình huống như vậy. Bộ dáng Phù Chính phi thường thê thảm. Y hôn mê bất tỉnh, đôi mắt gắt gao mấp máy, trên người mặc quân phục điều khiển nhưng ngực bên trái có một vết máu thực to. Kia nhất định là máu của y.
Cho dù là như thế này y cũng không tỉnh lại. Chỉ có Gia Y xuất hiện, cũng là bộ dáng rất suy yếu, nói chuyện đứt quãng, tín hiệu không tốt.
“Chúng tôi còn ở nơi này….Phù Chính khả năng lúc va chạm bị thương đầu và nội tạng, y phun ra máu, bất quá không trọng thương chỉ hôn mê, ta hiện cũng không có năng nguyên, còn bị thương tạm thời không thể di chuyển. Muốn khôi phục đến lúc có thể hoạt động lại còn cần một hai ngày.”
Vinh Tranh gần như tham lam mà nhìn Phù Chính, khẩn cấp hỏi: “Có thể nói cho tôi biết vị trí của hai người không?”
Gia Y rất ấm ức: “Không thể gọi ra nhật ký hệ thống, không biết cuối cùng chúng tôi đáp xuống chỗ nào. Thiết bị xem xét định vị của tôi cũng đang trong giai đoạn chữa trị, bất quá tin tức tốt duy nhất là chỉ cần đêm nay là có thể chữa xong.”
Bọn họ đã đáp xuống hai ngày, tất cả những tin tức truyền ra bên ngoài đều không có hồi âm. Chỉ có bởi vì liên hệ đặc thù với Gerda mới miễn cưỡng để lại vài câu.
Mà lúc đó, Phù Chính cũng ngắn ngủi tỉnh lại một lần, phân phó vài câu ngắn gọn.
Chỉ ba giờ chờ đợi ngắn ngủi, Vinh Tranh lại thấy dài như ba ngày ba đêm. Đợi đến lúc Gia Y bên kia liên lạc lại nói đã chữa trị xong thiết bị xem xét định vị, hắn mới thở ra một hơi. Mệnh lệnh Gerda lập tức chiếu theo phương hướng của Gia Y bay đến.
Dọc theo đường đi, phong quang minh mị, nguy cơ tứ phía, hắn bất chấp tất cả, mạo hiểm dùng đường thẳng tắp lập tức tiến tới. Không ngờ còn gặp mấy con trùng do Trùng tộc cử ra tìm thức ăn. Vinh Tranh lần đầu tiên chiến đấu cũng nên hình nên dạng, hơn nữa đúng lúc giết chết trước khi nó thông tri cho Trùng tộc khác.
Máu Trùng tộc, là màu xanh. Gerda chán ghét nhìn bọn chúng: “Thật chán ghét! Cư nhiên dám làm bẩn quần áo của bổn tiểu thư!”
Vinh Tranh không biết nên khóc hay cười: “Gerda, cô hình như vẫn luôn không có quần áo…”
“Tiểu Vinh Vinh anh không được nói chuyện.” Gerda dậm chân giận dữ “Chán ghét, người ta nghĩ đẹp đẹp đi gặp tiểu Chính Chính cao phú soái!”
Nhắc tới Phù Chính bọn họ không hẹn mà cùng trầm mặc, Gerda phùng hai má không nói, Vinh Tranh lẳng lặng nhìn bên ngoài, bóng đêm thâm trầm, hành tinh này bị Trùng tộc chiếm cứ mà mất hết sinh cơ vào lúc này thế nhưng hiển lộ yên tĩnh mà mỹ lệ. Vài bức tường nát trong bão cát dần bị hủ thực sa hóa, hóa thành bùn đất. Mà Trùng tộc sao lại ở lại một chỗ như thế, chúng nó sẽ vứt bỏ hành tinh lại tìm kiếm mảnh đất có thể tiếp tục sinh sản.
Xuyên qua sa mạc lại vượt qua thảo nguyên, gió đêm lạnh, bọn họ cuối cùng cũng tới chỗ, lại tìm chốc lát, trong khe núi tìm được sơn động bọn Gia Y ẩn thân. Vinh Tranh lơ đãng đảo qua kinh ngạc phát hiện bên trong tựa hồ còn là động đá vôi.
Gia Y ngừng trên mặt đất khô ráo, lúc Gerda vội vã vọt vào, cậu ta thậm chí không có lực phòng ngự.
Vinh Tranh vội vàng nhảy ra khỏi cơ giáp, trực tiếp nhảy lên cánh tay Gia Y: “….Là tôi!”
Đèn flash của Gia Y lóe vài cái, sau mấy tiếng ma xát của máy móc, cậu ta mở khoang điều khiển ra, Vinh Tranh lập tức vọt vào: “Phù Chính?”
Hắn gọi vài tiếng, người sau không chút động tĩnh. Trên trán nóng đến dọa người, hình thể của Gia Y rõ ràng không nhỏ, lúc này nói: “Y hôn mê hai ngày, trong đó tỉnh lại một lần. Uống chút thuốc thế nhưng ta nghĩ kia đại khái không hiệu nghiệm….Không thể giúp y hạ sốt, ta tự chủ trương du chuyển đến nơi có nước.”
Bất quá nước này có hàm lượng CaCO3 rất cao cần lọc bỏ. Điểm ấy không làm khó được Vinh Tranh, hắn lưu loát tìm hộp cấp cứu, tính uy Phù Chính uống thuốc trước, nhưng bờ môi y cậy mãi không ra, hắn đành học theo phim truyền hình, môi đối môi đút qua.
Nhiệt độ cơ thể hiện tại của Phù Chính rất cao, độ ấm trong miệng lưỡi cũng kinh người, Vinh Tranh kìm lòng không được truy đuổi cái lưỡi mềm không động đậy kia một lát, lúc rời khỏi lại nhịn không được âm thầm phỉ nhổ chính mình. Thế nhưng không có biện pháp, hắn thật vất vả thích phải người này, y lại chạy đến chỗ Trùng tộc đánh nhau, mong nhớ và lo lắng, hắn sao có thể thừa nhận khoảng cách như vậy?
“Chờ anh dưỡng tốt, phải hảo hảo bồi thường em.” Vinh Tranh vuốt ve cái trán trơn bóng của Phù Chính, nhẹ nhàng chỉnh tóc mai của y, một lần lại một lần, nhịn không được tự thì thào: “Hoặc là đổi em cũng như vầy một lần, để anh nếm thử loại tư vị này.”
Hắn nhẹ nhàng để đầu đối phương đặt trên đầu gối của mình, một mặt tìm vải mềm làm ướt lau hai tay và cổ của y, thoáng hạ nhiệt độ, lại nghĩ nghĩ, không thuần thục mà tiêm cho Phù Chính một mũi hạ sốt. Lúc tay cầm kim tiêm hạ xuống hắn có chút hoảng, một khắc đâm xuống kia tâm kỳ dị lại như nước lặng, đợi đến khi tiêm xong, hắn tùy tay ném kim tiêm xuống, cúi thắt lưng ôm nửa người trên của y, siết chặt cánh tay, giọng nói có chút run rẩy.
“Anh là đồ khốn kiếp….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...