Phi Duyệt Quân Tâm
Rơi vào hồ nước lạnh thấu xương, hai người Tra Tiểu Tân và Mộc Xuân Phong không ai muốn rời ai, nàng hung hăng lườm hắn, hắn mỉm cười nhìn nàng, thà rằng chìm xuống cũng không buông tay, muốn chết thì cùng chết, ai cũng đừng sống tốt.Cho đến hai người đông cứng nổi lên mặt nước gia đinh và nha hoàn đứng bên ngoài cảm thán mới hoảng hồn, bọn họ đưa hai người đưa lên!
Trải qua vụ rơi xuống hai người đều cảm mạo nặng, nằm ở trên giường hơn mười ngày mới khỏi, mỗi ngày ho đến nước mắt nước mũi thành một bó to, trong lòng đều tàn nhẫn nguyền rủa đối phương!!!
Hơn mười ngày vào lúc thời tiết trong lành, Ninh Thanh nữ nhi của Ninh thừa tướng cùng mấy tài nữ khác tổ chức thi đối thơ long trọng bắt đầu.
Ngày hôm đó, trong Mộc vương phủ.
“Nữ tử Ninh Thanh kia thật đẹp như thiên tiên? Chim sa cá lặn sao?!” Mộc Xuân Phong híp mắt thoải mái nằm trên ghế, thị nữ đứng hai bên đấm vai cho hắn.
Vẻ mặt Lạc Hầu khoa trương nói: “Đâu chỉ là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa?! Quả thực là khuynh quốc khuynh thành, khuynh quốc khuynh thành đó!”
Mộc Xuân Phong vẻ mặt lười nhác, ngắt lời hắn: “Trừ bỏ những lời đó có thể đổi cái khác không? Thân là thái phó, ngươi cả ngày dạy thái tử những lời thấp kém này à?!” Ngay cả trách móc người ta nặng nề, giọng nói của hắn cũng như mưa xuân li ti róc rách, tưới lên lòng người.
Bị hắn làm tổn thương, Lạc Hầu cười mỉa vài tiếng lại khôi phục bộ dáng sốt ruột khó nén: “Tóm lại người chiến thắng có thể gặp Ninh Thanh cô nương, phải biết rằng cho tới bây giờ nàng không bước ra cửa lớn, không ra khỏi cửa nhỏ! Bất kể diện mạo nàng như thế nào, nếu có thể chiến thắng danh hiệu đệ nhất rồi gặp nàng chẳng phải toàn bộ nam nhân Kỳ quốc đều ghen tị sao?!”
“Nghe như vậy, quả thật không tệ…” Có thể làm tất cả nam nhân đố kỵ, nghĩ vậy Mộc Xuân Phong hoàn toàn đắm chìm giữa ý kiến tốt đẹp kia bật cười thành tiếng.
Khi Lạc Hầu chuẩn bị khuyên hắn thì bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ỹ, chỉ thấy mấy hạ nhân đang đẩy một nữ tử đuổi ra cửa, nàng kia dáng người bé nhỏ, diện mạo thanh tú, đôi mắt đen chớp chớp linh động một cách tinh quái, chỉ thấy nàng giãy giụa quay đầu vào trong lớn tiếng kêu to: “Thập Tam Vương gia! Ngươi hứa cho ta ở mấy ngày mà!!!”
Ánh mắt đen nhánh của Mộc Xuân Phong nhìn có chút hả hê, vẻ mặt thương tiếc nói: “Ngươi là nữ nhân của vương huynh, thân là vương đệ, sao có thể cho nàng ở lại?” Vốn thực hiện kế họach dịu dàng với nàng, nhưng nàng lại không biết tốt xấu kéo hắn xuống hồ! Thù này sao có thể không tính đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...