“Tiện nhân! Đánh nàng cho ta!” Hoa Nguyệt sợ vương gia hồi tâm chuyển ý, vì thế nói lời tàn nhẫn. Nàng vừa nói mấy nha hoàn càng xuống tay nặng hơn, một tay lôi kéo tóc nàng một tay hung hăng bạt tai nàng, một người dùng chân hung hăng giẫm lên người nàng, có người nắm lấy mặt nàng, còn có mấy nha hoàn tung ra cú đấm.
“… Không phải ta, thật sự không phải là ta, làm sao ta có thể hại hài tử của ngươi, ta làm sao có thể làm tổn thương bất kỳ người nào liên quan đến ngươi, ta không sợ bị người ta hãm hại, chỉ cần hôm nay ngươi nói tin tưởng ta, dù ta bị đánh chết chỗ này cũng sẽ không nói nửa tiếng!” Tra Tiểu Tân tiếp nhận những quả đấm và đau đớn, nước mắt rơi như mưa.
“Tốt, đánh chết đúng không, đánh chết nàng rồi đem ra ngoài cho ta!” Hoa Nguyệt lạnh lùng nói, mấy nha hoàn lôi cả người nàng ra ngoài, ma sát trên mặt đất có nhiều vết máu. Tra Tiểu Tân từ từ rời xa hắn,,mái tóc xốc xếch che kín tầm mắt sắp thấy không rõ màu đỏ diễm lệ kia, tâm như bị ngàn vạn cây kim đồng thời đâm vào, đau đến khắc cốt ghi tâm, bất luận nàng nói như thế nào hắn cũng không muốn quay đầu, là như vậy sao?! Buồn bã cười, nàng nói ra một câu cuối cùng.
“Tốt, ta đi, trước khi ta đi có thể hát một bài hay không.”
Lâu Lan nghe được nàng khóc đến giọng khàn khàn mắt phượng khép lại, tay giấu trong áo nắm thành quyền, hắn biết không phải là nàng, hắn đều biết, nhưng nếu nàng không rời Lâu phủ sớm hay muộn cũng bị người khác hại chết!!! Rõ ràng rất yêu lại giả bộ lạnh lùng, so sánh với nàng ai đau khổ hơnđây!!! Hắn lạnh lùng đáp lại: “Cho nàng hát xong bài này, hát xong liền đi.”
Bọn nha hoàn buông tay, Tra Tiểu Tân gục mặt trên đất đầu tóc tán loạn, gương mặt trắng nõn đã sớm bị nhiều vết thương, khóe môi thấm máu tươi, nghe được giọng nói hắn nàng nở nụ cười thê lương, khóe mắt ướt át, nhẹ giọng hát 《 phi ngươi mạc chúc 》( Không thuộc về chàng )
Ngườ biết cáchi làm ta mỉm cười
Trong thế giới này không ai có thể so sánh với chàng
Dễ dàng tiến vào cửa lòng ta
Ngày mai hoàn thành mộng đẹp của chàng
“Rốt cuộc là thích bổn vương hôn ngươi hay là chán ghét bổn vương hôn ngươi?” Hắn nắm cằm nàng cười nhẹ nhàng, ánh mắt nóng rực.
Cả vũ trụ vô cùng mênh mông
Mỗi vì sao nhỏ bé
Tất cả đều xoay chuyển quanh chàng
“Ta tin tưởng nàng.” Hắn ôm nàng đi dọc hành lang dài, nói từng chữ.
Tình yêu đó dù không thuộc về chàng
Ta chỉ nguyện bảo vệ
Để chàng trao cho ta hạnh phúc
“Thực xin lỗi.” Hắn ôm nàng giọng nói khàn khàn, hôn nhẹ nhàng lên các vết thương.
Tình yêu đó dù không thuộc về chàng
Có lẽ sẽ cười sẽ khóc
Nhưng sở dĩ là chàng nên không sợ khổ
“Chuẩn bị quần áo và bệ tắm thật tốt, bổn vương muốn cùng nàng về Liêm Tâm Các.” Hắn lẳng lặng ôm nàng
Hiểu được ta thầm rơi lệ
Làm cho ta cảm động
Trong lòng ta lưu lại vết thương
Chàng đồng thời đốt sáng lên tinh thần
“Chẳng lẽ nàng cho rằng bổn vương mỗi ngày trong đầu nghĩ đến việc này?” Hắn đến gần nàng nàng, mắt phượng ánh lên tia trêu chọc.
Cả vũ trụ vô cùng mênh mông
Mỗi vì sao bé nhỏ
Tất cả đều xoay chuyển quanh ngươi
Hắn vén sợi tóc nàng dịu dàng nói: “Ta cũng không sạch sẽ, cho nên chúng ta rất xứng đôi.”
Tình yêu đó dù không thuộc về chàng
Ta chỉ nguyện bảo vệ
Chàng trao cho ta hạnh phúc
Tình yêu đó dù không thuộc về chàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...