Phi Duyệt Quân Tâm

Hắn không chút nào che dấu nhìn thẳng Tra Tiểu Tân, nàng cắn môi nhỏ giọng nói: “Ta, ta với Thu Dung ở cùng một chỗ, không biết ngươi ở đây nên…” Tim đập vừa không tăng nhanh, từ đêm qua sau khi nàng gặp hắn lại nảy sinh tình cảm không hiểu, đây rốt cuộc là có chuyện gì?!

Hai người lại trầm mặc, cũng không bị đè nén, ngược lại có loại sầu triền miên.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ từ phía sau nàng xuyên suốt ra, lỗ tai trắng nõn trong suốt, khuôn mặt trắng mịn như quả đào mật, nhất là đôi mắt đen nhánh trong suốt như nước, lưu chuyển nhìn quanh. Mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan bất giác nheo lại, tầm mắt chậm rãi nhìn xuống, đến đôi môi nàng, hồng đào xinh đẹp, vừa trơn vừa bóng.

“Ngươi… Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình lại không nói lời nào, Tra Tiểu Tân nóng vội đành hỏi trước.


Thấy dáng điệu nàng khẩn trương không dám nhìn thẳng, nhưng trong lòng hắn lại vui vẻ, ngón tay vươn dài chỉ vào nàng: “Lại đây.”

Tra Tiểu Tân đề cao cảnh giác, cẩn thận hỏi: “Lại đây làm gì?”

“Nếu như không đến sau này cũng đừng đến.” ánh mắt hắn cực nóng nhiệt độ dần dần mở ra, môi đỏ mọng lãnh diễm.

“Tới đây ta tới đây, lại uy hiếp ta…” Tra Tiểu Tân bất mãn nói lầm bầm đi về phía trước, trong lúc lơ đãng chân vướng trên thảm cả người nghiêng xuống phía trước, hét lớn lên: “A!” Đầu “Oành” một tiếng đụng trên mặt bàn, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, bên hông đột nhiên căng thẳng, cả người từ mặt bàn quay cuồng đến lòng ngực ấm áp của hắn, so với cái bàn kia thật sự tốt hơn nhiều nha.


“Làm sao sơ ý như vậy?” Hắn khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn nhẹ lên trán sưng đỏ của nàng, động tác rất cẩn thận.

Tra Tiểu Tân bị đụng đầu cảm thấy không vui, bị hắn nói như vậy lại càng giận hơn trút mọi chuyện lên người hắn: “Đều tại chàng! Nếu chàng không uy hiếp ta về sau không cho ta ở lại đây! Ta sẽ vội vã như vậy sao? Ta sẽ không cẩn thận như vậy sao?!”

Lâu Lan thấy nàng càu nhàu với dáng điệu trẻ con trong ngực mình, khóe môi gợi lên, động tác dịu dàng day nhẹ trán, dụ dỗ nhẹ nhàng nói: “Còn đau không?”

“Đau chết ý! Chàng đi đụng một chút thử xem có đau không?!” Nàng nổi giận nhưng lại quên hắn đang dịu dàng, nàng không ngừng lải nhải than thở chỉ cảm thấy trán nàng bị vật gì mềm mại hôn lên, ngay sau đó, giọng nói hắn khàn khàn dịu dàng vang lên từ trán nàng.

“Như vậy? Có đau hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui