Phi Duyệt Quân Tâm

Thấy ánh mắt Tra Tiểu Tân giống nai con kinh sợ hai mắt hoảng loạn, thân mình run run, trong lòng Lâu Lan mềm nhũn, vuốt đầu nàng cười nhẹ nói: “Trêu nàng thôi mà.” Hắn đúng là muốn nàng, nhưng mà, nàng không đồng ý hắn sẽ không động vào nàng. Nói xong đưa nàng ra khỏi bể đi đến bên giường, Tra Tiểu Tân xấu hổ chôn mặt vào trong ngực hắn, miệng còn cắn ngón tay nhỏ bé, quá mất mặt!

Đi đến phía sau giường mới phát hiện nàng và hắn chưa mặc y phục, Tra Tiểu Tân lập tức che chăn lên người quay người sang chỗ khác nhìn hắn, hoang mang nói: “Ngươi, ngươi mặc quần áo vào.”

“Nàng bao lâu không nhìn thấy bổn vương mặc quần áo rồi?” Hắn cười nhẹ, làm cho nàng không ngừng bị mê hoặc. Tra Tiểu Tân bất ngờ quay đầu lại, lập tức trên mặt xuất hiện một chữ “Quýnh”, trước mắt, hồng y tao nhã, áo choàng đen dài không phải là hắn sao?! Tra Tiểu Tân run sợ chui đầu vào trong chăn, trời ạ! Nàng hôm nay tại sao, trong đầu đều là ý tưởng không khỏe mạnh! A a a! Lâu Lan nhếch môi cười, sau đó lên giường nằm xuống bên cạnh nàng, tay giơ lên, cả người nàng liền rơi vào lòng hắn.

chóp mũi Tra Tiểu Tân tựa sát trong ngực hắn, muốn hít thở lại không dám hít thở, nhất là nhìn xuống dưới nơi ấy nàng và hắn toàn bộ dính sát vào nhau cùng một chỗ, nghĩ tới liền thấy xấu hổ, nàng miên man suy nghĩ thì đỉnh đầu vang lên giọng nói: “Thực xin lỗi.” Trầm thấp, tự trách, tức giận, là hắn.

Hắn nói rất đúng hôm nay thiếu chút nữa nàng bị Gia Luật Hằng cường bạo. Lòng chợt thắt lại, nước mắt oan ức theo khóe mắt mãnh liệt chảy xuống, Tra Tiểu Tân cố gắng không để hắn nghe bản thân khóc nức nở, cười lớn nói: “Đừng nói xin lỗi……. quan trọng là ta đã không có chuyện gì, không phải sao?.”

Hắn hồi lâu không nói chuyện, thật lâu sau đột nhiên vỗ về chân nàng nhẹ giọng hỏi: “Đây là do hắn làm?” Nơi đó do lúc hắn xé y phục nàng tay không cẩn thận để lại vết máu dài, Lâu Lan cảm thấy mỗi lần nàng gật đầu tim của mình như bị nghiền nát, nàng khóc không thành tiếng, giọng nói run rẩy nhìn hắn nói.

“Ta, ta không sạch sẽ, ta không xứng với ngươi…” Bị nam nhân khác chạm qua, nàng cảm thấy bản thân thật bẩn, đây là nguyên nhân duy nhất khiến nàng khóc, bởi vì khi hắn ôm lấy nàng lúc đó nàng đã biết bản thân yêu thương hắn, nên quyết định cự tuyệt!

Lâu Lan hít sâu một hơi nhẹ nhàng che thân thể mảnh mai run rẩy của nàng, môi đỏ mọng trìu mến hôn lên môi nàng, hai cánh môi cùng một chỗ từ từ chia lìa, hơi ngứa run rẩy, hắn vuốt sợi tóc trên trán nàng nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không sạch sẽ, cho nên, chúng ta rất xứng đôi.”


“Lâu Lan…” Tra Tiểu Tân hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, tình cảm trong lòng từ từ hòa tan.

“Vương gia! Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!” Một giọng nói đỉnh đạc vang lên, đúng là Diêu Định. Sự xuất hiện của hắn phá vỡ xuân tình trong phòng.

Lâu Lan ngậm cánh môi mềm mại trong miệng khẽ buông ra, con ngươi tối lại thở gấp nói: “Chuyện gì?” Tra Tiểu Tân liếm liếm môi, vừa rồi cảm giác kia thật quái lạ làm nàng rất sợ hãi, nhưng có một tia mong đợi!

Diêu định cúi đầu nói: “Lục Uyển cô nương có thai!”

“…… Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Tra Tiểu Tân thở hổn hển đưa tay vỗ
lên mặt hắn, mà hắn nhắm chặt hai mắt giống như đang cố nén đau đớn gì
đó , nhìn thấy Tra Tiểu Tân chán nản nữa ngày ! Ngực hắn từ khi nào thì
có nhiều máu như vậy?! Tuy rằng nàng đối với hắn không có cảm tình nhưng mà tốt xấu gì hắn cũng cứu nàng, Tra Tiểu Tân chạy đến hòn non bộ căng
cổ họng hô to, chỉ chốc lát sau mọi người đều tới.

“Vương huynh
!” Thập Tam đệ dẫn đầu tiến đến , nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lâu
Lan lập tức nhíu mày nghiêm mặt nói:“ Mau đem Vương gia về phòng, truyền toàn bộ thái y trong cung đến ! Không thể chậm trễ!!!”

“ Dạ !”
Mọi người lập tức đem Lâu Lan lên trên kiệu mềm , còn lại chỉ có Thập
Tam Vương gia, Hoa Nguyệt, Thu Dung cùng với mấy nha hoàn lần trước hầu
hạ nàng tắm rửa .

Tra Tiểu Tân khó khăn che lại chỗ bị xé rách
nhưng chỉ kịp lấy áo che lại ngực, nhỏ giọng nói:“Thực xin lỗi……” Nếu
không phải vì nàng, hắn sẽ không bị thương nha ? Mặc dù không biết hắn

làm sao lại xuất hiện ở hoa viên , nhưng vẫn là bởi vì nàng……

“A, ta tưởng là ai có mị lực này , thì ra là An Ninh cô nương.” Thập Tam
Vương gia cười cười , nhưng không có một nụ cười, ánh mắt tràn ngập ghét bỏ, lạnh lùng cảnh cáo nói:“Đừng ỷ vương huynh yêu ngươi, một lần lại
một lần tổn thương huynh ấy! Lần sau nếu như lặp lại sự tình này ta nhất định sẽ giết ngươi!” Nói xong phất tay áo rời đi, để lại Tra Tiểu Tân
mặt mày ngỡ ngàng .

Hắn vừa đến Hoa Nguyệt lập tức tiến đến đánh
nàng mấy bạt tai , chửi ầm lên: “Tiện nhân! Ta nhịn ngươi đã lâu rồi!
Thân thể Vương gia nếu xuất hiện bất kỳ gì khó chịu nào ! Ngươi đợi bị
vứt xác ngoài đồng hoang đi!”

“Tỷ tỷ, dù sao mọi người cùng là
hầu hạ Vương gia, tỷ cần gì nói những lời tổn thương người!” Thu Dung
không nhịn được, đứng bên cạnh Tra Tiểu Tân nói.

Hoa Nguyệt nổi
giận đùng đùng nhìn nàng, giọng nói cay nghiệt :“ Các ngươi đều giống
nhau! Lần sau còn mặc quần áo lung tung dụ dỗ Vương gia! Ta ném tất cả

các ngươi tới thanh lâu! Ngươi xem ta có dám hay không ?!” Nói xong tát
Thu Dung một bạt tai thật mạnh mới nản lòng rời đi. Những người khác
cũng liền rời đi.

“Đáng ghét ! Nàng ấy lại đánh tỷ!” Tra Tiểu Tân căm giận tay xoa nhẹ nơi sưng đỏ trên mặt, vừa đau lòng lại phẫn nộ. Sở dĩ nàng ta vừa đánh mình, mình không đỡ cũng không đáp vì nàng cảm thấy chuyện hôm nay là mình có lỗi, nhưng lão bà kia dựa vào cái gì trút oán giận lên người Thu Dung ?!

Thu Dung cười khổ sở , cầm tay
nàng:“Tỷ thực sự đã quen rồi, nhưng muội muội về sau tốt nhất nên rời xa Vương gia, tránh bị các nàng ấy bắt được nhược điểm.”

“Ức hiếp
ta còn chưa tính còn ức hiếp tỷ nữa nha ! Thù này nhất định phải trả !
Đúng rồi, ta trước kia đã làm rất nhiều chuyện tổn thương Vương gia sao? Vì sao mọi người đối với ta bất mãn và oán hận lớn như vậy ?” Nhớ lại
vừa nãy có nam tử tuấn mỹ kia còn có người đàn bà chanh chua nữa , Tra
Tiểu Tân ngẩm nghĩ chẳng lẽ chủ nhân thân thể này trước kia làm chuyện
thiên lý không tha sao ?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui