“Thật đẹp nha!” Nàng liên tục phát ra lời khen ngợi,tay ôm chặt cổ Lâu Lan không buông.
Lâu Lan nghiêng mặt chăm chú nhìn nàng,tay ôm thắt lưng nàng càng buộc chặt, đời này hắn sẽ không bao giờ buông lỏng ra.
Ban đêm, hai người dùng cơm xong sau Tra Tiểu Tân liền kéo hắn đi đến nóc nhà, hơn nữa còn tự chế một điếu thuốc bằng râu ngô, cùng hắn ngồi sóng vai ở trên nóc nhà.
“Lần trước ta khóc ở trong này.”Miệng Tra Tiểu Tân chậm rãi phun ra một ngụm khói.Sau đó nhẹ giọng nói, ảnh ngược trong con ngươi chứa đựng bầu trời đầy sao, lập lòe nhấp nháy.
Nghe xong lời của nàng Lâu Lan tự nhiên hiểu chuyện xảy ra như thế nào.Việc hôn nhân của hắn do một tay nàng tổ chức trong đó có đau khổ và chịu đựng… Hắn không dám suy nghĩ thêm nữa, chỉ ngưng ánh mắt nhìn nàng thật sâu, dường như muốn đem tất cả bi thương của nàng trút lên trên người hắn.
Sau khi run rẩy phun ra một ngụm khói, chuyện xưa giống thủy triều xông lên trên đầu không hề báo trước, nàng cười cười: “Qủa thật sau khi đối thơ ta lần đầu tiên nhìn thấy chàng đã nhận ra chàng , nhưng chàng đã đi rồi, ở Lâu vương phủ cùng với chàng thảo luận chuyện hôn sự ta cũng thấy chàng, nhưng mà cuối cùng Diêu Định để ta đi ra ngoài… Cuối cùng,buổi tối hôm đó chàng nói muốn tìm một người, sau lại ta đuổi theo khóc rất thương tâm nhưng chàng vẫn đi rồi…”
“…” Hắn không nói, nhưng ánh mắt lại như đêm tối nhìn sâu xa.
“Nhìn thấy chàng và Lục Uyển ở cùng một chỗ ta thật là khó chịu, nhưng ta vẫn múôn giúp chàng chuẩn bị thật tốt hôn lễ, thật tốt để chàng và nàng ấy thành thân, mỗi buổi sáng ta đều vui vẻ đi làm,nhưng vừa đến buổi tối…” Nói đến đây giọng nói của nàng có chút run rẩy, khi mở miệng phát hiện giọng mình khàn khàn: “Ta không muốn khóc, nhưng là một khi nằm ở trên giường nước mắt bản thân liền khống chế không được, lại chảy ra,ta muốn khóc, muốn lên tiếng khóc lớn, nhưng lại sợ bị Như Hoa ở bên cạnh nghe được cười nhạo ta, ta luôn luôn cắn chăn mới không phát ra âm thanh, mỗi lần nhìn thấy ngươi đều ảo tưởng ngươi có thể nhìn ta một chút rồi nhìn ra ta, nhưng là chàng ngay cả nhìn cũng không nhìn…”
Nghe xong lời của nàng, hắn cảm thấy thân thể giống như một tấc tấc bị gió hàn thổi vào.Hắn không phải không muốn nhận, mà là hắn ngoại trừ nàng bất luận kẻ nào cũng không muốn nhìn dù chỉ một lần, không phải là hắn không múôn nàng,mà chính là múôn đến không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung.
Tra Tiểu Tân vô tình rơi lệ đầy mặt, mà điếu thuốc kia trong tay cũng hết.Nàng đem đầu mẩu thuốc lá ném ra phía sau nhìn mặt Lâu Lan mỉm cười,vẻ mặt ưu thương ánh mắt có chút mê ly rất giống một con mèo con lười nhác vừa tỉnh ngủ, tay áp lên mặt hắn miệng nàng chậm rãi để sát vào trong miệng hắn nhả ra một hơi khói, ánh mắt, thần thái đều là phong tình.
“Đồ ngốc…” Tất cả yêu thương tưởng và hoài niệm chỉ hóa thành này một câu, giọng nói Lâu Lan khàn khàn,sau đó hôn chặt môi nàng đem tất cả khói trong miệng nàng chậm rãi hút hết vào trong miệng bản thân, ngón tay từ thắt lưng nàng chậm rãi đi lên, vuốt ve, an ủi, đồng thời lại nóng như lửa đốt.
“Tiểu Lâu.” Tra Tiểu Tân nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt đầy mị hặc,người không khỏi giật mình.
Hai tay Lâu Lan đỡ lấy mặt nàng .Sau đó đôi môi đỏ mọng mở ra giống như nàng vừa rồi đem khói ở trong miệng nhẹ nhàng phun trên mặt nàng, sương khói lượn lờ xung quanh, mắt hắn hẹp dài giống hồ li một loại, bên trong có tình yêu cũng có nàng.
Tình cảnh này, cực hạn ái muội.
“Trong lòng ta đều là nàng .” Hắn nhìn nàng chăm chú gằn từng tiếng, ánh mắt và giọng nói dịu dàng gần như tà ác, tay hơi lạnh cầm chặt tay nàng đặt lên ngực bản thân.
Tra Tiểu Tân miệng nhỏ hô tên của hắn: “Tiểu Lâu…” Cảm nhận được trái tim của hắn nhảy lên tim đập cấp tốc của nàng, cảm động dâng lên trong lòng, thì ra lúc hắn thấy nàng,tim cũng sẽ đập nhanh như vậy sao?
“Yêu, hận, khóc, cười, đều là vì nàng, bi, hoan, cách, hợp cũng là nàng nha.”
“Tiểu Lâu…” Nàng không nén nổi tình cảm hô tên của hắn, đáp lại nụ hôn này.
Dưới ánh trăng,hai người điên cuồng hôn môi.
Dưới ánh trăng ở một nơi khác,có một thân ảnh thanh tú cao ngất đứng ở trên thành lâu đón gióc,toàn thân mặc áo giáp màu bạc,cổ choàng khăn đỏ, đầu tóc đen được buộc cao lên, tư thế hiên ngang oai hùng.
“Thái tử,quân lính của chúng ta đã sẳn sàng, khi nào tấn công? !” Một binh lính đứng ở phía sau bẩm báo.
“Tối nay, lập tức.” Giọng nói trầm ấm có lực vang lên, đúng là Gia Luật Hằng.Khuôn mặt hắn kiên nghị tất cả đều là khí phách hùng tâm chiếm đoạt thiên hạ, một đôi mắt đen nhìn thẳng về phía hòn đảo, tình thế bắt buộc.
“Dạ!” Binh lính nói xong lập tức rời đi.
Gia Luật Hằng nhìn ruộng đất bát ngát và bầu trời đen nhánh hiện ra gương mặt thanh tú đang tươi cười,trong lòng khẽ lay động, cũng không biết sau khi hắn rời đi nàng trải qua những ngày tháng như thế nào, nhưng mặc kệ thế nào, nàng cũng sẽ không vì mình rời đi mà cảm thấy đau khổ, nghĩ vậy khóe môi hiện lên một nụ cười an ủi.
Không thể gặp nhau, hoài niệm cũng thế.
“Lâu Lan, xem ta như thế nào chiếm quốc gia ngươi!” lời nói Tràn ngập khí phách vương giả xuất phát từ miệng hắn, đúng vậy, tối nay, tối nay hắn sẽ chiếm lĩnh đảo hoang ấy.Sau đó là đến Kỳ quốc rồi từng quốc gia khác, cho đến thống nhất!
Từ sau khi cùng Lâu Lan đi ra ngoài tình cảm hai người càng nồng nàng hơn,sau khi quay về Kỳ quốc Tra Tiểu Tân liền chịu chuyển vào Lâu phủ ở cùng hắn, vì thế liền trở lại hữu cầu tất ứng dọn dẹp đồ đạc.
Hậu viện trống trơn, tất cả cây xanh nơi này đều quen thuộc có chút xa lạ .
Thiếu Như hoa tro bụi kết đầy cả phòng, Tra Tiểu Tân nhất thời có nhiều cảm xúc đan xen, thì ra sau khi mất đi mới phát hiện thật ra hắn rất tốt, chỉ hy vọng Như Hoa gặp được nhiều may mắn, nghĩ đến đây nàng trở về phòng dọn dẹp đồ đạc,quả thực có chút chán nản, bởi vì nàng dường như ngoại trừ y phục trên người và trong ngăn kéo có mấy tấm ngân phiếu, dứt khoát đóng chạy đến cửa hàng.
“Ông chủ Tra! Ngươi cuối cùng đã trở lại! Ta có việc muốn nhờ nha!”
“Đúng đúng, ta cũng có việc muốn nhờ.”
“Ta đợi ngươi hơn nửa tháng …”
Tra Tiểu Tân vừa mở tiệm liền có người xông vào, giống như chim sẻ đua nhau ầm ỹ, vây quanh nàng lại là đưa cho nàng thật nhiều bạc để giúp yêucầu của mình, Tra Tiểu Tân bị nhiệt tình của những người doạ đến không ngừng xua tay nói: “Các vị bình tĩnh bình tĩnh! Ta hôm nay tới là muốn tuyên bố một việc , đó là tiệm này sau này đóng cửa !”
Dường như tất cả mọi người trăm miệng một lời: “Vì sao? !” Hữu cầu tất ứng làm ăn rất tốt, thậm chí vượt qua một cửa hiệu trăm năm lâu đời, Ông chủ lại là có tiếng yêu tiền như mạng, làm sao có thể sẽ không mở chứ? !
Tra Tiểu Tân kiêu ngạo tuyên bố: “Bởi vì ta phải lập gia đình !”
Lời nói này không tốt lắm, vừa nói dọa mọi người nhảy dựng: “A? !” Có lầm hay không, ông chủ Tra không phải là nam nhân sao? Nam nhân tại sao phải lập gia đình? ! Là thế giới này điên rồi hay là ông chủ Tra điên rồi? ! Đáng sợ! Thì ra hắn là đoạn tụ… Mọi người kinh ngạc bỏ đi, sợ thần kinh của nàng sẽ lây bệnh đến bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...