Hai người ngồi sóng vai trên hành lang dài, giống như bạn hữu nhiều năm liền không gặp, tùy ý nói chuyện với nhau. Sau lưng là vách tường lạnh như băng, cứng ngắc, khiến cho họ cũng không thoải mái lắm. Per ngồi xếp bằng, cánh tay phải đặt trên đùi, nghiêng đầu nhìn Naosica. Hắn bắt đầu bật đài: “Ta đã gặp ngươi.”
Per đang nói đến lần gặp gỡ trong lúc Naosica còn đang bối rối với lý tưởng của mình. Naosica nghe vậy nhìn về phía hắn. Đối với Per, đó là chuyện của hơn mười ngày trước, nhưng đối với Naosica lại là chuyện đã mười năm trước. Hiện tại nhớ tới, trong lòng Naosica có một thứ tình cảm mang tên là hoài niệm. Hai người giờ phút này ngồi ở nơi đây, cảnh còn người mất.
Tuy rằng so với vừa rồi, tình huống của Naosica đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt gã vẫn tái nhợt. Đối mặt Per, hắn có một loại áy náy không thể diễn tả.
Naosica vốn tưởng rằng con đường của gã mới là chính xác, nhưng sau khi đánh nhau với Per, gã mới nhìn thấy tương lai của mình.
Có lẽ gã mới là người ngăn cản thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.
Ngoài áy náy ra gã còn có chút cảm giác tội lỗi thất bại.
Khẽ nháy mắt, giống như đây là lần tranh cãi cuối cùng giữa họ, gã nhẹ giọng nói: “Ta cam đoan lời hứa của ta.”
Per biết Naosica nói chính là lời hứa mà hắn đã từng trao đổi với gã lúc nhỏ.
“Đúng vậy, ta đến bây giờ mới hiểu được.” Per híp mắt, đôi mắt đỏ như hồng thạch lóe sáng tràn đầy ý cười bất đắc dĩ.
“Ta vẫn phải cảm ơn ngươi, đúng không?”
Naosica tạm dừng một chút, khẽ lắc đầu: “Không cần, chỉ là hỗ trợ một chút, nhưng mặc kệ như thế nào, đến cuối cùng ngươi vẫn chết.”
Đây đều là lỗi của gã.
Per bình tĩnh nghe Naosica nói ra những lời này, nhưng không hề thấy nụ cười thắng lợi hay sung sướng trên mặt của đối phương. Naosica vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, từ lúc bắt đầu nói chuyện đến giờ vẫn không nhúc nhích, thậm chí tư thế cũng không thay đổi. Per nhìn gã rồi lại nhìn không ra người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng Per biết, Naosica đang cố gắng kiềm nén những tình cảm mãnh liệt từ dưới đáy lòng.
Lúc cảm xúc bị kích thích quá mức, đại não bởi vì cần xử lý cảm xúc, sẽ không rảnh mà chú ý điều khiển thân thể. Thân thể sẽ trở nên cứng ngắc, đại não thì trở nên hỗn độn. Naosica hiển nhiên bị vây trong trạng thái như vậy, nhưng gã vẫn cố gắng áp chế cảm xúc. Nếu không phải Per ngồi gần đó, quan sát tỉ mỉ, có lẽ hắn cũng sẽ không phát hiện sự bất thường của Naosica.
Tỉ mỉ đánh giá Naosica, cơ hội để Per cùng gã ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện như vậy cũng không nhiều lắm, nhìn kỹ thì chỉ có lần ở thảo nguyên gặp mặt là được như vậy thôi.
Không biết vì sao, có lẽ là thời gian hôm qua và hôm nay nói đùa nên họ như gần nhau hơn, làm cho Per trong lúc nhất thời không thể thích ứng. Có lẽ là thái độ Naosica quá mức ôn hòa, làm Per mãi một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh. Tóm lại Per không thể nào giận dữ nổi, cho dù người đàn ông trước mắt này có thể đã giết người của hắn, nhưng hắn cũng không có cách nào nổi nóng.
Per nhìn người đàn ông này thậm chí có chút đồng tình.
Đối mặt với thất bại và không xác định được phương hướng, Naosica cũng sẽ sợ hãi, bởi vì cho dù thắng cũng cũng không có nghĩa là thắng lợi, thế giới ngoài cửa sổ chính là kết cục thuyết minh cho trò chơi này.
Như vậy mình thì sao?
Lúc Per đồng cảm với Naosica đích đồng thời, đã tự hỏi chính mình như vậy.
Theo như lời Naosica, thì hắn đã chết…
Là chết sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hay là…
Như thế nào cũng không quan trọng, bởi vì căn bản không thể xác định.
Đi xem thi thể của mình?
Thi thể cũng chỉ là thi thể mà thôi, không nói lên được chuyện gì, cũng không thay đổi được việc gì.
Nói chuyện quá khứ cũng chỉ là bó tay, cũng chẳng nghĩ ra chuyện gì có thể làm được lúc này.
Điều khiến Per kinh ngạc là Naosica không hề phản đối.
“Ta thua, ngươi chẳng lẽ không vui sao?” Per dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Naosica, hắn đối với khái niệm thắng thua của Naosica không tán thành, nói cho đúng là mục tiêu ngay từ đầu của hắn và Naosica đã khác nhau rồi. Nhưng chuyện này hắn không thể nói với kẻ khác, ngay cả quá khứ hắn có thể nói cũng chỉ có quá khứ của Naosica.
“Ngươi đã nói tương lai sẽ không giống loại người như ta, ngươi thắng rồi đấy.”
“Ta không muốn ngươi thua, ta chỉ muốn thắng.” Giọng nói của Naosica trở nên kiên định, có một loại cảm giác thoải mái như đã trút bỏ mọi gánh nặng: “Ta chỉ muốn thắng một tương lai tươi đẹp, một thế giới hạnh phúc.”
“Ta… chưa bao giờ muốn ngươi chết.”
Lại cách nói chuyện thánh mẫu, nếu đổi lại là Per trước đây có lẽ sẽ cười nhạo nói làm gì có tương lai nào không đổ máu. Nhưng ngay lúc này, ngữ khí Naosica nói chuyện có một loại khẩn thiết, thậm chí có chút khẩn cầu làm Per sinh ra một loại tình cảm phức tạp kỳ la.
“Ngươi không muốn ta chết?”
Có lẽ là do không thể nào tin được nên Per hơi mất tự nhiên hỏi lại. Naosica nghe xong cũng chỉ cười khẽ.
“Nếu ngươi hỏi ta, ta có thích diễn xuất của ngươi, tư tưởng của ngươi, bản lĩnh của ngươi không? Ta sẽ trả lời: Không, ta rất chán ghét.” Naosica tự hỏi tự đáp.
Thanh âm của gã thật nhẹ nhàng, nghe không ra ác ý hay chán ghét: “Ta chán ghét ngươi, nhưng muốn nói ta chán ghét ngươi đến mức muốn dồn ngươi vào chỗ chết không? Thì câu trả lời của ta là không, ta hy vọng ngươi sống sót, để chứng minh điều ta làm là chính xác.”
Thật sự là một người kiêu ngạo lại cố chấp. Per bất đắc dĩ nhìn thấy Naosica.
Naosica không e dè nhìn vào Per: “Ngươi biết không? Có đôi khi ta cũng sẽ nghĩ, có lẽ ngươi đã đúng, bản chất thế gian là gian ác, chỉ có dùng ác mới có thể chế ngự.”
Per kinh ngạc quay đầu lại, hai mắt của Naosica tựa như ngọc lưu ly sóng sánh, cười nói: “Nhưng, ta vẫn muốn tìm một con đường tốt nhất, cho dù không cần ác cũng có thể làm cho thế giới trở nên tốt đẹp. Bất quá không thể phủ nhận, có khi phương pháp của ngươi càng hiệu quả, nhanh, gọn, lẹ hơn.”
Per nghe xong nhịn không được cười khẽ”
“Xin lỗi, ta không phải ở cười nhạo ngươi, ta chỉ là không biết phải biểu hiện ra sao mới tốt đây.”
Per chưa bao giờ nghĩ rắng hắn có may mắn được Naosica xen trọng như vậy.
Chỉ cần những lời này của Naosica cũng đã rất đáng giá rồi.
“Ta chỉ là ở người quản lý dục vọng thôi, mà ngươi mới là người suy nghĩ sáng tạo tương lai.” Per nhịn cười, giả vờ ho khan, sau đó nhẹ giọng đánh giá. Điều hắn nói cũng là sự thật. Per • Mortis am hiểu nhất chính là lòng người.
Mà Naosica lại thấy được tương lai.
Cho dù đó là tương lai mà hắn không muốn.
Nghe Per nói, Naosica cũng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh nở nụ cười đã hiểu, cuối cùng lại có chút chua sót.
“Ta vẫn nhìn không thấu ngươi.” Naosica lắc đầu cười khổ: “Hơn mười năm trước người nói với ta ‘người mới là sai còn chính nghĩa luôn luôn đúng’ chính là ngươi, người nói cho ta biết ‘sai lầm hay chính xác chỉ có đứng chung mới có thể thấy rõ ’ cũng là ngươi. Cho dù hiện tại ngươi nói thật ra ngươi rất yêu thích ta, ta cũng không ngạc nhiên nữa.”
Per không nói lời nào, Naosica lại nhịn không được hỏi: “Như vậy hiện tại ngươi đã biết chuyện tương lai, ngươi có còn cho rằng ta là đúng nữa không? Ngươi không muốn thừa dịp giết ta sao? Có lẽ, tương lai này còn có thể thay đổi. Nếu là ngươi…”
Naosica càng nói càng nhỏ, cuối cùng vẫn không thể nói ra câu kia “… nếu là ngươi, ta bằng lòng chết trong tay ngươi.”
Gã không sợ hãi tử vong hay thất bại, nhưng kết cục của thất bại thật sự khó có thể chấp nhận, huống chi lại từ chính miệng mình nói ra. Gã cuối cùng ngậm miệng lại, lựa chọn im lặng không nói.
Đôi ngọc lưu ly trước mặt dần trở nên ảm đạm, hình như ngoại trừ Per, không ai có thể thấy quá khứ của gã. Đối mặt với quá khứ, Per hé miệng, đôi mắt rũ xuống, cười nói: “Ngươi biết không? Chuyện này rồi cũng trở thành quá khứ.”
“Mặc kệ tốt, hay không tốt, là đúng hay là sai, nó cũng trở thành quá khứ. Tương lai cũng sẽ trở thành quá khứ.” Per nhìn thẳng vào mắt Naosica “Nhớ rõ lời ta đã nói không? Không ai biết kết thúc ra sao, cho nên ngươi phải cố gắng đến phút cuối cùng, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể quyết định bước tiếp theo, hoặc sửa chữa sai lầm.”
Ngày ấy gió nhẹ từ thảo nguyên thổi đến, cửa số trước mặt Per xuất hiện khung cảnh đối thoại giữa Per là Naosica nhỏ.
Cây cỏ nhẹ nhàng lay động, tự như từng lớp sóng rì rào
“Trên thực tế, ngoại trừ thần, không ai có thể nhìn thấy kết cục thế giới ngay từ lúc bắt đầu. Có lẽ, sẽ có lúc quyết định của chúng ta là sai lầm, nhưng tương lai vẫn có thể thay đổi.” Dù là lý luận hay là tín ngưỡng, đều chỉ đúng một lúc nhất định, thời khắc thiên thời địa lợi nhân hoà lúc có thể sáng tạo nên tất cả, có thể có ích hay vô ích, nhưng không ai nói trước được điều gì.
“Cho dù thắng lợi của ta làm cho thế giới trở nên như vậy?” Naosica nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi tồn tại chỉ vì làm cho thế giới biến thành cái dạng này thôi sao? Ngươi tin vào ta, mà ta cũng tin tưởng ngươi.”
Có lẽ Naosica là người luôn đối chọi với Per, nhưng gã lại là người sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến thế giới này. Chính nghĩa và tà ác, đều là do quá yêu mến thế giới này, cảm tạ nó đã mang đến người mà họ yêu thương.
Dù sao cũng là tất cả đều đã trải qua, tạo nên tồn tại ngày hôm nay.
“Nếu ngươi muốn ta giết chết ngươi để thay đổi mọi thứ thì hãy quên đi, quá khứ như thế nào thì cứ để nó như vậy, chưa từng có dây dưa cũng sẽ không có chúng ta ngày hôm nay. Ta cũng sẽ không hối hận.” Per vỗ bả vai Naosica, thấy gã hơi giận dỗi đẩy ra, vừa cười vừa dùng sức nói: “Hơn nữa ngươi cũng không muốn chết đúng không?”
Nhìn thấy Naosica nhíu chặt mày, Per cười đáp: “Ta cũng không muốn chết, ai lại cam lòng tình nguyện đi tìm chết. Chúng ta là đang theo đuổi một con đường tốt đẹp hơn, không phải đóng vai anh hùng.”
“Ai cũng không hy vọng cố gắng cả đời, đến cuối cùng lại không đạt được kết thúc viên mãn.” Per gãi vết thương đang kết vảy nên hơi ngứa, cà lơ cà phất phơ giỡn với Naosica “Ta cho rằng ta đáng giá có một cái HAPPY ENDING.”
“… Ta thấy rồi, cuối cùng ngươi chết.”
“Có đôi khi mắt thấy cũng không phải là thật.” Per cười gian xảo: “Có lẽ ta không chết đâu.”
Naosica kỳ quái nhìn Per một cái, chẳng biết hắn lấy đâu ra cái tự tin này. Cuối cùng gã nhìn vào gương mặt đáng chết quen thuộc kia, gật đầu: “Ta sẽ không cho ngươi chết.”
Per nghe xong câu hứa hẹn này thiếu chút nữa cười to ra tiếng, nhưng tốt xấu gì Naosica cũng có thiện ý, chân thành hứa hẹn, cho nên hắn cũng gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi, cho tới bây giờ ngươi vẫn là người giữ lời.”
Per là người nhất định sẽ rời khỏi thế giới này, hắn không thể mang đến cho thế giới này cái gì, nhưng hắn tin tưởng Naosica có thể: “Ta tin tưởng ngươi sẽ tạo ra thế giới mới. Nếu ngươi thắng, hãy sáng tạo ra một tương lai tươi đẹp đi.”
“Đến cuối cùng, vẫn là ngươi nói tin tưởng ta…” Naosica không nói gì nở nụ cười, gã chống tay đứng dậy, hơi xoay người đưa tay đến trước mặt Per.
“Ta nghĩ, chúng ta có thể cùng nhau.”
Nắng chiều xuyên thấu tầng mây, lướt qua hoa văn trên cửa sổ, dừng trên người Naosica. Ánh sáng kia ấm áp đến mức làm đầy cộ giá trị hạnh phúc của Naosica. Per nhìn về phía Naosica, ngón tay mới giật giật, còn chưa kịp nắm lấy bàn tay kia hai người đã bị một luồng ánh sáng mạnh vây quanh rồi biến mất.
Sau khi ánh sáng rút đi, bọn họ một lần nữa xuất hiện ở trước cửa đền thờ.
Chẳng qua lúc này bên ngoài còn có thác nước, rừng rậm nguyên sinh.
Có người từ rừng rậm sau lưng họ chui ra, kích động hô to một tiếng,
“Per.”
Hiện tại, chính là thời điểm bọn họ phải đối mặt với lựa chọn là sống hay chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...